Phía sau phòng khách là một nơi Dịch Bạch Đường không nhìn được cụ thể, có một ông lão đang ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ.
Ánh nắng của buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ mở rộng chiếu sáng toàn bộ căn phòng, bao gồm cả ông lão đang có tạo hình mà người bình thường không thể nào hiểu nổi này.
Ông lão mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đen dành cho người cao tuổi, tuy rằng tuổi tác đã lớn nhưng eo lưng lại thẳng tắp, tứ chi mạnh mẽ, ngay cả một đôi mắt cũng có ánh sáng lấp lánh, không hề có chút vẩn đục nào giống như của những người đã nhiều tuổi khác.
Một người đầy ắp tinh thần như vậy lại không hiểu vì sao phải đem một chiếc chăn bông hoàn chỉnh khoác lên người mình, cũng không biết ông tìm được một cái míc nhỏ làm thay đổi giọng nói ở đâu để nói chuyện.
Lão Hứa đứng bên cạnh nhìn người trước mặt này, gần như muốn ngất xỉu.
Chuyện này...!Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mình cũng chỉ mới đi ra ngoài nếm thử một bát nước sốt mà thôi, vì sao trong phòng lại bỗng nhiên nhiều hơn một chiếc chăn bông và một dụng cụ biến thanh? Những thứ này được người ta lén mang đến đây từ lúc nào?
Không, không đúng, trọng điểm không phải là cái này.
Trọng điểm là, vì sao vị khách quý này lại phải làm như vậy?
Vị khách quý kia hiện tại không đặt tí tẹo lực chú ý nào lên người lão Hứa.
Dịch Bạch Đường có thể nhìn thấy bóng người bên trong, cho nên tất nhiên ông cũng có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài.
Ông giữ lấy chăn bông, cầm lấy công cụ điều chỉnh âm thanh, nhìn chằm chằm vào hình bóng của Dịch Bạch Đường, nói chậm rì rì: « Hừ...!Tạm thời không cần thiết phải nói mấy lời vô nghĩa xem ai ghê gớm hơn ai, cậu muốn dùng phương pháp phối chế nước sốt này để đổi lấy khoản vay 2 triệu, nhưng nếu như tôi đã nếm ra được phương pháp phối chế bên trong của cậu, vậy cậu còn cảm thấy cái phương pháp này của cậu đáng giá 2 triệu hay sao? »
Nói đến đây, lão Hứa vẫn luôn đứng nghe ở một bên ngược lại đã có thể khôi phục lại tinh thần từ trong choáng váng, chậm rãi suy nghĩ, ý thức được vị khách quý kia rốt cuộc là muốn làm gì.
Thế nhưng ông ta chỉ cảm thấy mình còn buồn bực hơn.
Bởi vì người trước mặt này, vốn là...!Ông ta cũng không nên nói như vậy đối với một người rõ ràng vừa trẻ tuổi lại vừa có tiền đồ như vậy chứ!
Điều khiến cho lão Hứa bất ngờ hơn là âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Là giọng nói của cậu thanh niên kia.
Cậu thanh niên kia dứt khoát nói thẳng:
"Không đáng."
Sau khi Dịch Bạch Đường nói xong hai chữ « Không đáng » kia, híp mắt một cái, đánh giá hình bóng phản chiếu trên cánh cửa, nói nhàn nhạt: « Tôi cho là không đáng.
Nhưng thứ mà tôi làm ra khẳng định có thể nhận được giá trị tương đương với 1 trong 5 thứ hạng đứng đầu trong các phương pháp phối chế ở nơi này.
»
"Cho nên..."
"Cậu muốn thế nào?"
"Ồ!"
Một âm thanh giống với lão Hứa cũng vang lên từ miệng của Thạch tổng đang đứng nghe ở bên ngoài.
Cả hai người đều thầm nghĩ: Khẩu khí cũng thật lớn.
Có điều, sau nháy mắt cảm thấy không cam lòng, lão Hứa đã nghiêm túc suy nghĩ lại, ngạc nhiên nhận ra bản thân ông ta không hề phản bác lại lời nói của Dịch Bạch Đường, dù sao ông ta đúng là cảm thấy Nước sốt Vị Mới kia quả thật rất thú vị, rất muốn cầm lấy phương pháp phối chế để đánh giá cẩn thận.
So với hai vị không kìm nén được sự nôn nóng, vị khách quý đang bọc mình trong chăn bông kia lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhã.
Ông cười nói: « Không ra sao cả, một đầu bếp ngoại trừ việc nấu ăn ra thì còn có thể thế nào? Tôi cảm thấy món nước sốt này của cậu chẳng ra làm sao, cậu dùng thứ nước sốt này làm ra một món ăn khiến cho tôi cảm thấy hài lòng không phải là được à? Còn nếu định tùy tiện lừa gạt người như vậy nữa...!Ngay cả một đồng một hào cậu cũng đừng mong nhận được.
»
Dịch Bạch Đường suy nghĩ một lúc, không phản bác lại, im lặng không nói gì đứng lên, lần thứ hai tiến vào trong phòng bếp, chuẩn bị một món ăn tiếp theo.
Ít nhất đối phương đã nói một câu không sai.
Một đầu bếp, ngoại trừ nấu ăn ra thì còn có thể thế nào đây?
Một đầu bếp cũng chỉ có một yêu cầu, chính là làm được những món ăn ngon.
Người trong cuộc rời khỏi vị trí, thấy chung quanh tạm thời không có người thứ ba, Thạch tổng vẫn luôn đứng bên cạnh lắng nghe cũng bắt đầu hành động.
Chỉ thấy ông ta nhân cơ hội lão Trần vẫn còn đang ngẩn người thoải mái rời khỏi tàng quýt, lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng khách, đi đến bên cạnh bàn, dùng cơ thể ngăn cản tầm mắt của lão Trần, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa tay ra dính vào nước sốt trên mặt bàn, bỏ vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.
Ồ, là nước sốt vị thịt bò.
Ồ? Hương vị thơm nhàn nhạt?
Ồ! Qủa nhiên là trong giây phút cuối cùng, nước sốt vị thịt bò đã bị hương vị thơm ngát nhàn nhạt kia bao phủ!
Ồ ồ ồ, quả nhiên là vô cùng thần kì!!! Có một loại biến hóa vô cùng hấp dẫn bỗng nhiên xuất hiện!!!
Không phải mình nên...
« Khụ khụ.
» Một âm thanh không nặng không nhẹ vang lên phía sau lưng Thạch tổng.
Thạch tổng sợ hết hồn, vội vàng xoay người thì thấy lão Hứa đã đứng không xa phía sau lưng mình, đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt không hề hữu hảo.
Ông ta nhất thời cười ha hả: « Đây không phải là lão Hứa sao, ha ha, lúc vừa mới vào tôi không nhìn thấy, cho nên không thể chào hỏi ngài, gần đây ngài có khỏe không? »
Lão Hứa tức giận, nói: « Nhờ phúc, hiện giờ vẫn còn hoàn toàn khỏe mạnh.
Ông không có việc gì thì chạy đến đây làm gì? »
Thạch tổng cười ha ha, nói: « Tôi đến xem có phương pháp phối chế đáng giá không, lão gia ngài cũng biết, làm kinh doanh thực phẩm vốn dĩ không thể mãi giậm chân ở một chỗ được, dù sao cũng sẽ luôn có những người càng giỏi hơn chúng ta đang chờ ở phía trước.
Ví dụ như...!» ánh mắt của ông ta trôi về nước sốt trong chén nhỏ kia.
Lão Hứa đầy cảnh giác: « Làm ăn chú ý đến trước sau, ông cũng không thể phá vỡ quy tắc.
»
Thạch tổng nói: « Đúng, đúng vậy, chúng ta đã làm bạn bè bao nhiêu năm, lão gia ngài cứ yên tâm, làm sao tôi có thể phá vỡ chứ? »
Lúc nói những lời này, con mắt của ông ta hơi dịch chuyển, nhẹ nhàng trôi về hướng phòng bếp ở phía sau, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Dịch Bạch Đường xuất hiện trong cửa sổ phòng bếp.
Nội tâm của ông ta tất nhiên có toan tính của mình:
Ông ta cũng chỉ vừa mới nếm thử một lần mà lão Hứa đã xuất hiện, cho nên hiện tại ông ta cũng chưa thể có một kết luận cuối cùng, ngược lại, cậu thanh niên kia cũng muốn dùng loại nước sốt này để tạo ra một món ăn mới, ông ta hoàn toàn có thể chờ đến khi đồ ăn được làm xong, đến khi hương vị đã tiến vào miệng mới quyết định có cần cướp người hay không.
Ngược lại, không biết lão Hứa hôm nay đầu đụng vào thứ gì, chỉ có 1-2 triệu cũng không thể làm dứt khoát, chỉ cần nhìn như vậy, mình sẽ có thể lấy một món tiền nhỏ để đổi lấy một nguồn lợi nhuận lớn, cơ hội thật sự không nhỏ...
Trong một khoảng thời gian ngắn, Dịch Bạch Đường đã lại một lần nữa xuất hiện trong phòng bếp của hiệp hội đầu bếp.
Lần này, ánh mắt của hắn không chỉ đơn giản liếc qua các loại gia vị trong phòng bếp, mà đi đến trước từng loại nguyên liệu nấu ăn, ngồi xuống kiểm tra từng thứ một.
Trên lá rau dưa còn dính nước.
Gà vịt có thịt no đủ, bên dưới vẫn còn máu tươi.
Các loại hải sản tươi vẫn còn được thả trong nước, mở ra đóng vào lớp vỏ của mình, cũng không chết nhiều.
Toàn bộ đều là những loại nguyên liệu tươi mới.
Dịch Bạch Đường quay lại nhìn một lượt, trầm ngâm chốc lát, không cần hải sản tươi cũng không cần thịt, chỉ lấy từ giỏ đựng đồ ăn ra một chiếc cải thảo trong veo, quyết định làm một phần cải thảo ngâm nước tương.
Cải thảo không dùng dao cắt mà dùng tay xé ra từng chiếc bẹ.
Bỏ đi những phần lá già bên ngoài, chỉ lấy lá ở phần giữa, sau khi rửa sạch thì cho vào trần qua bằng nước sôi, tiếp theo nấu lại nước sốt vừa làm rồi rưới lên trên cải thảo.
Không dừng lại sau một lần mà thừa dịp nhiệt độ còn nóng lặp đi lặp lại vài lần, cho đến tận khi hương vị của nước sốt ngấm đều vào bên trong cải thảo mới thôi.
Việc thực hiện món ăn này không có bất kì độ khó nào.
Điều quan trọng chỉ có khi rưới nước sốt lên cải thảo cần nhanh tay và nhịp độ đều đặn vững vàng là được.
Theo lẽ thường thì với một món ăn đơn giản như vậy, Dịch Bạch Đường tuyệt đối sẽ không rơi vào trạng thái không tốt.
Thế nhưng, không biết vì sao, trong lúc làm món ăn này, hắn đột nhiên không hiểu nổi vì sao mình lại nhớ đến Thương Hoài Nghiên vừa mới tách ra được mấy tiếng.
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn cảm thấy buồn bực, không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ đến Thương Hoài Nghiên khi làm món ăn này.
Dù sao thì từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tình huống như thế.
Suy nghĩ lúc này của hắn trở nên mất khống chế, hắn không kiềm chế được việc bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề không giải thích được.
Ví dụ như, đối với Thương Hoài Nghiên, hắn phải làm thế nào?
Đương nhiên, trước khi nghĩ đến phải làm thế nào, đầu tiên hắn còn muốn phân tích qua xem thuộc tính của Thương Hoài Nghiên là gì?
Giống như cải thảo giòn giòn vui miệng, không cần quá cầu kì, chỉ cần trần qua nước nóng rồi cho thêm chút nước xốt là có thể thưởng thức ; hay là giống như gà vịt, cần phải nuôi nấng thật tốt, dùng nhân sâm, cẩu kỉ, táo đỏ nuôi cho béo tròn, sau đó lại thêm rượu vào rồi chưng ba giờ, cuối cùng mới khiến cho hương vị lan tràn?
Hoặc là...
Dịch Bạch Đường khẽ liếm liếm khóe môi.
Mình có thể thử cả hai loại?
Sau đó, trong quá trình thử nghiệm có thể xác nhận được thuộc tính chính xác của đối phương, từ đó tìm ra cách làm chính xác?
Đúng vậy...
Thật sự bắt đầu có sự mong đợi.)/// (
Cách một nửa thành phố, Thương Hoài Nghiên đang ngồi làm việc, xem tài liệu, không hiểu vì lý do gì lại cảm thấy cơ thể chợt nóng chợt lạnh, không kìm lòng được quay đầu hắt hơi một cái.
Y lắc lắc đầu, đứng dậy lấy một chiếc khăn quàng cổ ở trên giá treo quần áo quàng quanh cổ mình, thầm nghĩ nhiệt độ gần đây thật sự quá thấp, hi vọng là không bị cảm, lỡ đâu bị cảm rồi, buổi tối hai người lại phải ngủ riêng giường...
Y quàng cổ thật kĩ, lần thứ hai quay lại bàn làm việc, lại thấy di động ở trên bàn đổ chuông, nhìn xem thì thấy là một tin nhắn từ Dịch Bạch Đường!
Trong nháy mắt, mắt Thương Hoài Nghiên sáng lên, vội vã mở điện thoại ra để đọc tin, đập vào mắt là bức ảnh chụp cải thảo ngâm nước tương, bên cạnh còn có một mặt cười đi kèm.
Trong nháy mắt, tâm Thương Hoài Nghiên bị hơi nóng từ cải thảo trong tấm ảnh hâm nóng.
Y cười rộ lên, hoàn toàn không phát hiện điểm bất thường nào, vô cùng phấn chấn nhắn tin trả lời lại: « Hiện tại cậu đang ở đâu? Tối nay chúng ta ăn gì? »
???? BTV: Ôi cái nhan đề, BTV tưởng là...!hóa ra lại là....