Lưu 2 Quỷ

Chương 15: (Quyển I Quỷ Tuần Hoàn)

Người ta đã chết rồi cũng không bỏ qua! Mê tín dị đoan thế này, nhất định phải được khoa học khai sáng bằng mọi giá — Cảnh sát Vương.

A Bảo xúi giục Lê Kỳ báo cảnh sát, để trưởng thôn từ từ cảm nhận được sự giáo dục của người theo chủ nghĩa duy vật.

Cảnh sát Vương cũng cảm thấy trưởng thôn quá hoang đường, nội dung báo cáo không phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội khoa học, nhanh nhẹn hăng hái chạy ngay đến triển khai hoạt động giáo dục.

Trưởng thôn một mình đảm nhiệm thôn Thường Nhạc nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có chút tài năng. Cảnh sát Vương vừa vào cửa, ông ta lấy ngay bằng cứ ra khiến mọi người trong sân chấn động.

Trưởng thôn mang ra một tấm ảnh cũ ố vàng, trên ảnh chụp có ba người, hai nam một nữ.

A Bảo liếc mắt một cái đã nhận ra hai người trong đó: Khâu Mẫn và Quách Uyển Giang.

Cô dâu chú rể vượt thời gian trăm năm để làm đám cưới minh hôn... Không ngờ trưởng thôn đã chừng này nồi bánh chưng mà lại là một cao thủ photoshop giấu nghề đỉnh của chóp!

Trưởng thôn thấy những người khác không nói lời nào, chậm rãi mở miệng: "Đại sư đã chứng kiến hôn lễ của Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn, chắc chắn nhận ra hai người kia."

A Bảo phất cờ hò reo với cảnh sát Vương: "Quách Uyển Giang với Khâu Mẫn cách nhau hơn trăm tuổi cùng xuất hiện trong một bức ảnh, nói lên khoa học hiện đại cực kỳ tiến bộ và phát triển."

Cảnh sát Vương vô thức gật đầu.

Trưởng thôn nói: "Đại sư là chuyên gia, nhất định hiểu được cái gì gọi là luân hồi."

A Bảo ha ha cười nhạt: "Trưởng thôn lại truyền thụ từ mới hả? Đúng là dạy không biết chán. Lần trước ông dạy 'hối hận', tôi còn đang nghiền ngẫm đây."

Trưởng thôn bày ra bộ mặt dày khác thường làm bộ không nghe thấy, nói tiếp: "Cậu muốn biết nguyên nhân tôi tổ chức minh hôn cho Khâu Mẫn và Quách Uyển Giang đúng không? Chính vì cái này! Hơn trăm năm trước họ là người yêu, Khâu Mẫn chết ở Quách Trang chắc chắn là do âm hồn của Quách Uyển Giang muốn đoàn tụ với cô. Tôi giúp cả hai hoàn thành ước nguyện."

Loạn quyền đánh chết lão sư phụ.

('Loạn quyền đánh chết lão sư phụ' dùng để mô tả những điều không theo luân thường đạo lí ví dụ như trong lúc hỗn loạn đánh bừa mà vẫn thắng.)

Phải nói rằng, chiêu này của trưởng thôn đúng là đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

Ấn Huyền chỉ vào người thứ ba trên ảnh chụp: "Ai đây?"

Trưởng thôn nói: "Là cụ tổ nhà chúng tôi, Trần Mạnh Hữu."

Ấn Huyền nói: "Nhìn tư thế đứng của ba người, Trần Mạnh Hữu gần gũi với người con gái kia hơn."

Những người khác cầm ngay lấy ảnh chụp lên xem xét cẩn thận.

Đúng thật, trên ảnh chụp ba người, Trần Mạnh Hữu và Quách Uyển Giang đứng cùng một hàng, người con gái kia đứng phía trước hai người, gần về bên Trần Mạnh Hữu hơn.

Trưởng thôn nói: "Hơn trăm năm trước người ta chú ý chuyện vợ chồng nam nữ, Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn còn chưa cưới, trước mặt người ngoài tất nhiên phải tránh hiềm nghi. Còn tổ tiên hai nhà Trần, Khâu có quan hệ họ hàng, sẽ đỡ bị người khác soi mói."

Cảnh sát Vương nói: "Tôi cần phải mang bức ảnh này đi giám định."

Trưởng thôn cười nịnh bợ, nói: "Được, dĩ nhiên là được. Nếu ảnh chụp là thật, chứng tỏ con tôi vô tội, anh thả nó ra được không?"

Cảnh sát Vương đã từng tiếp xúc với Trần Kiệt, chỉ là một tên xấc láo trước ra vẻ sau hèn nhát, nên đối với cha cậu ta cũng không có ý tốt lắm: "Dùng tấm ảnh của trăm năm trước kết luận vụ án của trăm năm sau, là ông chưa tỉnh ngủ hay tôi đang nằm mơ vậy?"

Trưởng thôn thay đổi vẻ mặt nhanh như chớp, hung ác gằn giọng: "Con điếm Khâu Mẫn ấy bị Quách Uyển Giang chơi chết, là tự nó phóng đãng không biết xấu hổ, liên quan gì đến con trai tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi là người hiểu luật pháp. Anh không có chứng cứ, anh không có quyền bắt con tôi! Nếu con tôi phải chịu khổ ở đồn công an, cả cái trấn Vương Gia này cũng đừng hòng sống yên! Lời tôi để lại đây, sáng mai tôi đến đưa con tôi đi, nếu các anh còn không chịu thả người, tôi sẽ đi khiếu oan! Lên thành phố, lên tỉnh... chỗ nào tôi không dám đi? Cái đồn công an bé bằng mắt muỗi này là cái thá gì."

A Bảo, Thương Lộ Lộ đã được chiêm ngưỡng tuyệt chiêu lật mặt nhanh như lật bánh tráng của trưởng thôn, giờ đang ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa hóng drama siêu hot: Feeling cộc cằn khắc nghiệt quen thuộc đây rồi!

Trưởng thôn nổi giận đùng đùng bỏ đi, cảnh sát Vương bỗng hỏi một câu: "Mọi người để lộ kết quả khám nghiệm thi thể Khâu Mẫn ư?"

Những người khác đồng loạt lắc đầu.

Trong đầu cảnh sát Vương nhảy số, tinh thần phấn chấn cầm tấm ảnh đi.

Thương Lộ Lộ hỏi: "Câu cuối của cảnh sát Vương là sao mọi người?"

A Bảo nói: "Nếu trưởng thôn thật sự không liên quan gì đến cái chết của Khâu Mẫn thì sao ông ta biết trước khi gặp nạn cô phải chịu bất hạnh gì. Dẫu sao, vẻ ngoài thi thể Khâu Mẫn cũng đâu có dấu vết bị xâm hại."

Lê Kỳ đưa ra ý kiến: "Có thể là thời điểm trưởng thôn phát hiện thi thể, trên người Khâu Mẫn không mặc quần áo, hoặc có vết thương lộ ra ngoài. Trưởng thôn sợ khó coi nên mới mặc quần áo vào cho cô ấy? Do đó ông ta biết chuyện xảy ra với Khâu Mẫn."

A Bảo gật đầu nói: "Cũng có thể."

Lê Kỳ đi rồi, A Bảo vẫy tay với những người khác: "Nào nào, bây giờ đến lượt bàn về Lê Kỳ."

Những người khác: "..."

Muốn phá án, chỉ thảo luận thôi thì sẽ không có kết quả, cần phải tìm ra bằng chứng mới.

A Bảo vắt chéo chân, ngửa đầu nhìn trần nhà nửa ngày, bỗng đập bàn đứng lên: "Chỉ cần có nhân chứng làm chứng, tất cả bí ẩn sẽ được cởi bỏ. Cho nên, việc cấp bách bây giờ là tìm được Khâu Mẫn hoặc Quách Uyển Giang!"

Thương Lộ Lộ nói: "Chẳng phải không tìm được đấy anh?"

A Bảo nói: "Còn có một biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Tìm quỷ sai." A Bảo hơi ngừng, nhìn Ấn Huyền, lông mày run lên, cười đến đắc ý, "Vừa lúc anh có quan hệ với một vị."

Vị có quan hệ với A Bảo chính là nhân vật đảm nhiệm vị trí quản gia trong ba quỷ sử của A Bảo - Tứ Hỉ. Sau nhờ vào ý chí tự lực tự cường, y thi đỗ chức vụ quỷ sai, đổi nghề làm công ở Địa phủ, là một ví dụ tiêu biểu cho một quỷ sử chăm chỉ miệt mài.

A Bảo có thể bài tiết sát khí ở Địa phủ, cũng có công lớn của y.

A Bảo thuần thục hoá vàng mã cho vị đó...

Trong chốc lát, một quỷ sai áo trắng tinh thần phấn chấn bừng bừng nhiệt huyết chạy ra từ Địa phủ, sau khi gặp mặt liền cho A Bảo một cái ôm thật lớn: "Đại nhân! Em nhớ ngài quá."

A Bảo tiện tay đưa cho y một đống "bùa Hữu Vị".

Tứ Hỉ không thèm nhìn tới, cất ngay vào trong ngực: "Đại nhân, ngài lại chọc phải cái gì phiền toái nữa ạ?"

"..."

"Cho em cơ hội nói lại lần nữa." A Bảo nói.

Tứ Hỉ vô cùng biết điều, sửa miệng: "Ấy chết, lại có phiền toái gì đến tìm ngài?"

A Bảo trực tiếp vứt hết đầu đuôi câu chuyện, hạ lệnh: "Em giúp ta tìm quỷ hồn này." Sau đó nói ra sinh nhật và ngày giỗ của Quách Uyển Giang.

Tứ Hỉ lắc chuông chiêu hồn, không thấy ai đến, khẽ nhíu mày. Một cánh tay im lặng đưa ra sau lưng, âm thầm nhẩm tính.

A Bảo mong đợi nhìn y: "Đã tìm được chưa?"

Tứ Hỉ đáp: "Khó tìm lắm đại nhân ơi."

A Bảo lấy tiếp ra một xấp "bùa Hữu Vị" nữa.

Tứ Hỉ bày vẻ mặt thất vọng: "Đại nhân, không ngờ ngài còn trữ hàng đấy!" Mà không cho em.

A Bảo nói: "Nói chung là cũng phải đề phòng em tăng giá."

"Đại nhân, ngài coi thường em thế, em..." Thấy A Bảo chuẩn bị lấy lại bùa, Tứ Hỉ co rụt người, chạy ngược về thông đạo Địa phủ.

Tầm mắt A Bảo đuổi theo bóng y, chợt thấy ở lối vào thông đạo Địa phủ có một cái sừng trâu chui ra, cậu còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tứ Hỉ dùng thân che lại.

Tứ Hỉ biến mất mấy phút, rồi khấp khởi chạy ra: "Tìm được rồi! Gã ở Quách Trang! Vụ này giá không rẻ đâu, đại nhân phải đưa em thù lao tận tay đấy."

Hai tay mở ra, mục đích rõ ràng.

A Bảo đành phải chìa tay về phía Ấn Huyền, Ấn Huyền đưa cho cậu hai tấm bùa.

A Bảo hơi ngượng ngùng: "Số lượng có hơi ít, để sau ta..."

"Không sao, chất lượng tốt ạ!" Tứ Hỉ vui bừng bừng cất vào trong lòng.

Chẳng biết có phải là ảo giác không, A Bảo cảm nhận, hình như lúc mình đưa hai xấp bùa kia Tứ Hỉ tiện tay nhét luôn vào, còn hai tấm này thì quý như chi phiếu, trải phẳng cẩn thận cất đi.

Tứ Hỉ nói: "Đại nhân, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi tuần tra đây. Địa phủ dạo này bận lắm, em không ở lâu được."

A Bảo trong ngực có hơi ngột, nên muốn cho y chút ngạt: "Nãy ta vừa thấy một cái sừng trâu khá giống Thần Đồ ấy."

Tứ Hỉ "xì" cười ra tiếng: "Thần Đồ vốn lớn lên quê mùa cục mịch giống con trâu. Vừa rồi là cấp trên của em — Đầu Trâu. Chính miệng sếp nói em biết Quách Uyển Giang ở Quách Trang."

Bất thình lình, một trận âm phong ập đến từ thông đạo Địa phủ.

A Bảo khịt mũi, nói: "Ta vẫn tưởng Đầu Trâu Mặt Ngựa ở tầng thấp nhất của Địa phủ rồi, thế mà em còn ở tầng hầm cơ." Nghĩ như vậy khiến tâm tình cậu sáng sủa thoải mái hơn hẳn, không còn buồn bực nữa. "Em bận thì đi đi. Có gì ta lại tìm em nữa nha!"

Tứ Hỉ không yên lòng trả lời một tiếng, vội vã quay lại Địa phủ.

A Bảo đang chuẩn bị trở về, vừa xoay người, bỗng thấy thông đạo Địa phủ sắp khép lại thoáng chấn động.

"?!"

Cậu sốt sắng nhìn về phía Ấn Huyền: "Người vừa nãy... Có thấy gì không?"

Ấn Huyền như có điều suy nghĩ, nói: "Không thấy."

A Bảo nói: "... Em còn chưa nói là thấy cái gì mà."

Ấn Huyền đáp: "Cũng không liên quan gì đến chúng ta."

...

Cũng đúng.

A Bảo bèn thắp cho Tứ Hỉ một ngọn nến từ tận đáy lòng.