Sau sự xuất hiện của cơn bão cát ngày hôm qua, thì không thấy cơn bão nào xuất hiện nữa. Cả sa mạc trở nên im lìm, thi thoảng vài ngọn gió thoáng qua thổi tung một đám cát nhỏ, sau đó rất nhanh cũng trở về vị trí ban đầu.
Đồ ăn và nước uống đều cạn kiệt, nhưng bên cạnh có người mình yêu thương bầu bạn, thì hoang mạc này không còn giống địa ngục như lúc ban đầu nữa, bước chân bất giác nhanh hơn không ít.
Đi suốt từ sáng sớm đến giữa trưa, Tiêu Mị và Lý Lộc chưa dừng lại nghỉ ngơi lần nào. Lâm Trục Lưu thấy thương y, khản giọng nói: “Tiêu ca, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tiêu Mị lắc đầu, khẽ đáp: “Yên tâm.”
Có lẽ thật sự là khổ tận cam lai, Tiêu Mị cõng Lâm Trục Lưu đi thêm hai canh giờ nữa, cuối cùng bỗng nghe thấy tiếng chuông của lạc đà lanh lảnh đằng trước. Dõi mắt về phía ấy, thì trông thấy một đoàn thương nhân đang băng qua cồn cát cao cao.
Lý Lộc đang định lớn tiếng gọi, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc giòn giã vang lên: “Thủ lĩnh!”
Mấy người họ nhìn về phía ấy, thì thấy Hàn Tiểu Tứ đang nhón chân đứng trên lưng lạc đà, mặt mày phấn khích vẫy tay loạn xạ với họ.
“Tướng quân, Lâm tướng quân, là Tiểu Tứ!” Lý Lộc chỉ về phía đoàn thương nhân kia, giọng nói kích động run run.
“Thủ lĩnh! Cuối cùng cũng tìm được mọi người, nếu còn không tìm được thì tôi với Tề Phong cũng sắp phát điên lên rồi!” Hàn Tiểu Tứ nhảy xuống khỏi lạc đà, chạy như điên một mạch đến trước mặt Lâm Trục Lưu: “Cơ Na La chết tiệt kia! Chỉ sai đường cho chúng ta rồi! Đó vốn dĩ không phải ốc đảo, là cái gì ảo cái gì ảnh ấy nhỉ? Tề Phong?”
“Thủ lĩnh, Tiêu tướng quân, mau uống nước thôi!” Tề Phòng huých cùi trỏ đẩy Hàn Tiểu Tứ sang một bên, rồi đưa nước cho mọi người, sau đó mới tiếp lời của Hàn Tiểu Tứ: “Thủ lĩnh, Cơ Na La kia không phải người tốt lành gì, cô ta chỉ sai đường cho chúng ta. May mà ta và Hàn Tiểu Tứ đi không bao xa thì gặp được thương đoàn này, nhưng lúc bọn ta quay ngược trở lại để tìm mọi người thì làm cách nào cũng không tìm được. Cát lão gia biết người mà bọn ta muốn tìm là võ khôi đại nhân, nên đã đi tìm cùng, may mà chỉ tìm có một ngày, nếu như lâu hơn nữa e là nước của thương đoàn cũng không đủ dùng.”
Lâm Trục Lưu nhận lấy túi da đựng nước Tề Phong đưa, uống một hơi cạn sạch, rồi mới nhìn về phương hướng mà Tề Phong chỉ, quả nhiên trông thấy một hán tử thân hình vạm vỡ, nở nụ cười thật thà chất phác với nàng.
“Đa tạ.” Lâm Trục Lưu khom lưng vái lạy.
“Võ khôi đại nhân chớ khách khí, ăn chút gì đó trước đã, chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi tiếp.” Cát lão gia nói, đoạn lệnh cho người mang một ít lương khô đến cho Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu nhìn Triệu Mạt đang được Lý Lộc cõng trên lưng, nói với ông: “Cát lão gia, không biết thương đội của ông có đại phu đi theo đoàn hay chăng? Tay của Tiêu ca bị đao đâm trúng, Triệu Mạt bị bão cát cuốn lên không trung rồi rơi xuống, xin hãy kiểm tra thương thế giúp họ.”
Cát lão gia gật đầu, đoạn phái người đi tìm đại phu trong đoàn đến. Người nọ băng bó vết thương cho Tiêu Mị xong, sau đó kiểm tra thương thế cho Triệu Mạt. Đại phu sờ thử lên lồng ngực Triệu Mạt, cau mày nói: “Tình trạng của nha đầu này không ổn lắm, xương sườn bị nứt hai cái, may mà không đâm vào nội tạng, nếu không thì mất mạng từ lâu rồi.”
“Cho nên?” Lâm Trục Lưu cau mày.
“Võ khôi đại nhân chớ lo lắng, ta xử lý đơn giản cho nha đầu này trước. Thương đoàn đi thêm nửa ngày nữa là đến được thành Mão Đan, ta có quen biết đại phu bên ấy, nhờ ông ấy chữa trị hẳn là không đáng ngại.”
“Vậy thì đa tạ đại phu trước.” Lâm Trục Lưu gật đầu với ông ấy, rồi mới cầm lương khô lên ăn.
Khoảng một khắc sau, đại phu xử lý đơn giản cho Triệu Mạt xong, mấy người Lâm Trục Lưu cũng ăn uống xong xuôi. Sa mạc không tiện nán lại quá lâu, đoàn người chỉnh lý hành trang chuẩn bị lên đường.
Lạc đà của thương đoàn khá nhiều, Lý Lộc và Triệu Mạt một con, một con cho Tiêu Mị, Cát lão gia đưa con lạc đà béo tốt của mình cho Lâm Trục Lưu, nhất quyết bắt nàng cưỡi nó.
“Cát lão gia, thế này làm sao được?” Lâm Trục Lưu xua tay liên tục, dù thế nào cũng không chịu cưỡi.
“Ta và A Trục cưỡi một con là được.” Tiêu Mị tay phải cầm dây cương, tay trái vòng qua eo Lâm Trục Lưu, định bế nàng lên.
“Cưỡi lạc đà gì chứ! Sức khỏe hiện tại của thủ lĩnh mà cưỡi lạc đà được à?” Hàn Tiểu Tứ cười hề hề, “Tiêu ca ơi, huynh sắp làm cha trẻ con đến nơi rồi, tại làm sao mới có nhi tử đã quên thê tử thế kia? Sao trước đây ta không nhìn ra nhỉ?”
“Đệ… đệ nói gì cơ?” Hàn Tiểu Tứ vừa dứt lời, Tiêu Mị liền giống như bị người ta làm phép định thân, tay chân đột nhiên cứng đờ, và rồi, niềm vui trào dâng mãnh liệt khiến y không thể kiềm nén.
Y nhìn đôi má ửng hồng của Lâm Trục Lưu, cảm xúc vui mừng khôn xiết cuồn cuộn trong tim, muốn nói gì đó với nàng, muốn siết nàng vào lòng, nhưng cổ họng bất chợt khô khốc, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại mỗi nhịp tim đập điên cuồng không dứt.
Lâm Trục Lưu nhìn đôi con ngươi đen láy như hắc diện thạch của y, trong lòng mềm nhũn. Tiêu Mị không nói gì, nhưng trong mắt chứa đựng cả trăm ngàn lời nói. Tiểu Tứ không hiểu, nhưng nàng hiểu, nàng biết hiện tại Tiêu Mị vui mừng ra sao, cũng biết tình cảm của y dành cho nàng sâu đậm đến thế nào, và y đã phải trả giá vì nàng bao nhiêu. Nàng bước tới, cầm lấy tay Tiêu Mị đặt lên bụng mình, khẽ nói: “Tiêu ca, nơi này có con của chúng ta.”
“A Trục… ta… ta …” Bỗng chốc Tiêu Mị gần như mất đi năng lực ngôn ngữ, cả người y run lẩy bẩy, luống cuống tay chân, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Lâm Trục Lưu, chỉ dám cúi gằm mặt xuống. Cuối cùng, y lộ ra thần sắc khó xử, giọng nói khản đặc: “A Trục, tất cả đều là lỗi của ta, khiến nàng mang thai còn phải chịu bao cực khổ ngần này.”
Lâm Trục Lưu nghe y nói vậy, cõi lòng chua xót, nếu nói đến chuyện chịu khổ, thì nỗi khổ mà nàng phải gánh chịu không bằng một phần mười của Tiêu Mị! Đến Ẩn Vu là do nàng nhất quyết muốn đến, nếu không phải nàng nằng nặc đòi đi theo, thì đứa bé trong bụng không phải chịu khổ đến mức này, Tiêu Mị cũng sẽ không bị lăng nhục hành hạ đến thế này.
Nàng đang định giải thích, thì thấy Tiêu Mị che lấy mặt, gục đầu xuống, nói: “A Trục, nàng đừng nhìn ta nữa, trước đây ta có nghe mẫu thân nói, nữ tử đang mang thai không được nhìn những thứ đáng sợ, mặt của ta… quá khó coi…”
Lâm Trục Lưu sợ nhất là Tiêu Mị thốt ra những lời tự coi nhẹ chính mình như vậy, trước đây bởi vì xuất thân là quân nô mà y tự ti, bây giờ lại bởi vì khuôn mặt bị cháy bỏng mà e dè. Thật ra y có xuất thân thế nào hay trở thành một con người ra sao, đối với nàng mà nói, đều như nhau cả. Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt tự ti của Tiêu Mị, trong lòng nàng sẽ đau đớn từng cơn, nàng bằng lòng dùng bất kỳ phương pháp nào để chứng minh, rằng chỉ cần Tiêu Mị ở trước mặt nàng, thì nàng cũng vẫn sẽ yêu y hệt như lúc ban đầu.
“Trong mắt ta, Tiêu ca chẳng khác gì trước đây cả.” Lâm Trục Lưu buộc y phải mặt đối mặt với nàng. Nàng nhìn khuôn mặt bị bỏng của y, ánh mắt dịu dàng tha thiết, “Trong lòng ta, không một ai trên đời này đẹp bằng Tiêu ca cả.”
Lời nói này của nàng vừa nhẹ nhàng vừa trìu mến, khiến Tiêu Mị đỏ mặt. Từ khi biết Lâm Trục Lưu mang thai y vốn đã luống cuống tay chân, bây giờ thì lại xấu hổ cúi gằm mặt xuống, chỉ lộ ra chiếc cằm, vì mấy hôm nay Tiêu Mị ốm đi nhiều, nên chiếc cằm thon nhọn trắng ngần lại càng trở nên mê người.
Lâm Trục Lưu máu nóng dồn lên não, nhất thời quên mất sự tồn tại của những người bên cạnh, nhón lấy cằm Tiêu Mị khẽ đặt môi hôn.
“Ôi trời ơi, thủ lĩnh, ngài với Tiêu ca của ngài vào trong xe mà sến súa được không? Ở đây có cả đống người vẫn chưa cưới nương tử đâu nhé, ngài muốn bọn tôi thèm chết hả?” Tiểu Tứ cười nói.
Nghe hắn nói vậy, chẳng còn tâm tình gì nữa. Nàng tức tối đạp một phát vào mông hắn, khiến cả thương đoàn đều bất cười nắc nẻ.
Tiêu Mị thấy Lâm Trục Lưu hung hăng đạp Tiểu tứ, căng thẳng như sợ nàng bị đau, hai tay khẽ kéo nàng vào lòng, bế nàng nhét vào xe lạc đà.
Thương đoàn bắt đầu chầm chậm khởi hành, Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu đang chợp mắt nghỉ ngơi trong lòng mình, bấy giờ mới dám chắc rằng cơn ác mộng này đã thật sự kết thúc.
Rồi sau đó hình như lại tiến vào một giấc mộng đẹp, y sắp có con, sau này họ sẽ trở thành ba người, y và nữ tử y yêu nhất, sẽ cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ! Sau này đứa trẻ kia sẽ gọi y là phụ thân, gọi nàng là mẫu thân…
Tiêu Mị ngắm Lâm Trục Lưu đang nằm trong lòng y, bất giác bật cười thành tiếng.
“Tiêu ca, vui đến thế ư?” Lâm Trục Lưu nghiêng đầu nhìn y.
Tiêu Mị lắc đầu, khẽ đáp: “Thật ra còn vui hơn thế này rất nhiều, nhưng ta sợ vui mừng quá, thì sẽ tỉnh mộng mất.”
“Ngốc quá.” Lâm Trục Lưu nắm lấy tay của y, mười ngón tay siết chặt, lắc qua lắc lại, nói: “Tiêu ca, gần đây ta cũng có mấy suy nghĩ rất ngốc.”
“Hửm?” Tiêu Mị ôm chặt Lâm Trục Lưu vào lòng.
“Đôi khi ta nghĩ, có thể nào khiến thời gian ngừng lại tại thời khắc này, như vậy thì ta có thể ở bên chàng mãi mãi, ta sẽ luôn được hạnh phúc như thế kia. Có đôi khi ta lại cảm thấy không cam tâm, bởi vì sau này ta còn muốn trải qua nhiều những khoảng thời gian như vậy cùng với chàng, nếu ngừng tại khoảnh khắc đó thật, thì ta sẽ bỏ lỡ biết bao nhiêu niềm vui hạnh phúc của đôi ta?” Lâm Trục Lưu vươn tay vòng qua hông Tiêu Mị, vui đầu vào lồng ngực y, rầu rĩ nói: “Tiêu ca, thật ra, chàng vốn không cần phải lo lắng vì sự thay đổi về diện mạo của chàng đâu, kể từ khi chàng đỡ cho ta một nhát kiếm ở trên Bất Quy sơn, thì tình cảm của Lâm Trục Lưu ta đã dành trọn cho chàng rồi. Bất kể trong hoàn cảnh thế nào, bất kể chàng trở nên ra sao, chỉ cần chàng ở trước mặt ta, thì đấy đều là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ta.”
Giọng nói của Lâm Trục Lưu nghẹn ngào vụn vỡ, dường như chứa đựng tình ý vô cùng tận bên trong. Nàng ngập ngừng, đoạn nói tiếp: “Thi thoảng ta nghĩ, ông trời quả thật đối xử với ta không tệ, để ta có thể gặp được chàng. Nhưng khi ta ở núi Âm nghe được tin chàng bị hạ độc, thì ta lại nghĩ, quả thực là tình cảm sâu đậm thì không được bền lâu, ta phải đi theo chàng mới phải. Có người sợ hãi yêu lầm người, nhưng ta chỉ sợ bản thân trao đi không đủ, không xứng với tình nghĩa của chàng. Tiêu ca, có đôi lúc, ta không biết phải đối xử với chàng thế nào mới phải, chàng tốt thế này, tại sao chàng lại tốt thế này cơ chứ…
- Shen dịch -