Sau khi họ ăn uống xong xuôi, màn đêm cũng đã bao trùm toàn bộ ốc đảo. Mấy con lạc đà uốn gối lim dim nghỉ ngơi, còn mấy người Lâm Trục Lưu thì trải thảm xuống bên cạnh ốc đảo, nhóm lửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lý Lộc trải thảm cho Tiêu Mị xong, thấy Lâm Trục Lưu đang mày mò gì đấy trên người Tiêu Mị, bèn hỏi: “Phu nhân, cô làm gì thế?”
“Cột dây vào tay Tiêu ca, buổi tối chàng ấy có động tĩnh gì thì ta còn biết.” Lâm Trục Lưu lúc lắc sợi dây đang cột trên tay mình, không ngoảnh đầu đáp.
Lý Lộc bật cười, khen: “Phu nhân tinh tế nhỉ.”
Lâm Trục Lưu cười bất đắc dĩ, Lý Lộc gọi nàng là phu nhân, vốn là không muốn để người khác biết thân phận của họ, cũng bởi vì tình thế ép buộc. Nhưng nàng nghe không quen cách xưng hô kiểu này, lại không thể nổi giận, chỉ đành thở dài nằm xuống bên cạnh Tiêu Mị.
Tiêu Mị không nhắm mắt, mà đang nhìn nàng. Lúc này vết bỏng trên mặt y đã kết vảy, lớp da đen đúa đương nhiên là xấu xí, thậm chí trông còn có vẻ đáng sợ nữa. Song Lâm Trục Lưu không quan tâm nhiều đến vậy, nàng nhích lại gần Tiêu Mị, hôn lên gò má y, hỏi: “Sao không ngủ?”
Tiêu Mị sờ lên chỗ vừa bị nàng hôn, nghiêng đầu rồi ghé sát mặt vào nàng, ra chiều bảo nàng hôn thêm cái nữa. Lâm Trục Lưu khoái chí, hôn liền tù tì vài cái lên má y, Tiêu Mị bị nàng hôn ngứa ngáy, bèn nép vào lòng nàng.
Lâm Trục Lưu thấy dáng vẻ này của Tiêu Mị, trái tim như tan chảy cả ra, đưa tay với vào trong vạt áo sờ lên làn da vừa mới tắm rửa xong của y. Những nơi không bị bỏng cực kỳ nhẵn nhụi, còn những nơi bị bỏng thì lại nham nhám, nàng nâng cằm Tiêu Mị lên, hôn một chặp, đôi tay lại không thật thà du ngoạn trên cơ thể y. Tiêu Mị cực kỳ ngoan, hé môi, nằm im để mặc cho nàng “khinh bạc” cơ thể y.
Trong khung cảnh thế này, Lâm Trục Lưu cảm thấy hai người nên làm gì đó. Nhưng khi sờ đến những vết thương chằng chịt trên người Tiêu Mị, nàng lại cảm thấy nếu làm gì đó thật, thì sẽ rách vết thương trên người y, nếu vết thương bị viêm nhiễm trong sa mạc, vậy thì khóc không ra nước mắt mất. Thế là nàng thả Tiêu Mị ra, khép vạt áo lại cho y, chuẩn bị đi ngủ.
Song Tiêu Mị lại giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi thú vị, khẽ cắn một cái lên cổ Lâm Trục Lưu, rồi đưa lưỡi liếm lên cằm nàng, sau đó học theo chuyện ban nãy nàng làm, đưa tay vào ngực nàng, sờ sờ nắn nắn.
Làn da Lâm Trục Lưu cực kỳ săn chắc, nơi mềm mại trước ngực vừa cao vừa đầy. Tay Tiêu Mị vân vê hai gò đảo đàn hồi kia, mãi đến khi nàng không thể giả vờ ngủ được nữa, miệng khẽ ngâm nga, y mới rụt tay lại như giật mình, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Trục Lưu vẫn chưa ngủ dậy, thì nghe thấy Tiểu Tứ hét: “Thủ lĩnh! Không xong rồi, không thấy Tiêu ca đâu nữa!”
Nàng mở choàng mắt ra, nhảy phốc lên khỏi nền cát, phát giác bên cạnh mình trống không, bốn phía xung quanh ốc đảo cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Mị đâu nữa. Nàng hỏi ngay lập tức: “Sao tối qua ta không nghĩ đến, chàng ấy cắt sợi dây thừng là có thể đi được! Ta quá ngu, chàng không còn ở bên cạnh cũng không biết… ta…”
“Thủ lĩnh, cô đừng hoảng, hiện giờ trong hoang mạc chỉ có ba hàng vết chân, chúng ta mang đủ nước theo rồi chia nhau ra đi tìm, kiểu gì cũng tìm thấy.” Hàn Tiểu Tứ an ủi nàng.
Lâm Trục Lưu gật đầu, chỉ vào hành lý nói: “A Mạt, muội và Tiểu Tứ ở lại giữ hành lý, còn những người khác theo ta đi tìm người.”
“Cũng chưa chắc mà, nói không chừng… lão gia bị rơi vào trong nước? Nước này sâu lắm không?” Triệu Mạt ngăn Lâm Trục Lưu lại, chỉ vào hồ nước trong ốc đảo.
“Ta xuống tìm thử!” Lý Lộc nhìn ốc đảo rộng lớn, cởi áo khoác ngoài chuẩn bị nhảy xuống hồ.
Bấy giờ, Cơ Na La vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Đừng hoảng, lão gia nhà các người chỉ bị mấy tên đạo tặc bắt đi mà thôi, không chết được đâu.”
“Cô…” Hàn Tiểu Tứ xách cổ áo Cơ Na La lên, gào lên: “Sao cô không gọi bọn ta dậy! Cô cố ý để Tiêu ca bị người ta bắt đi! Nữ nhân này sao lòng dạ cô độc ác thế hả!”
Cơ Na La hóa chưởng thành đao, nhanh nhẹn tấn công về phía Tiểu Tứ, chỉ qua mấy chiêu đã khiến Tiểu Tứ rơi vào thế hạ phong. Nàng ta sửa lại cổ áo, dửng dưng nói: “Nếu ngay cả mấy tên đạo tặc kia mà cũng không đối phó được, làm sao xứng mặt nam nhi.”
“Ngài ấy đang bị bệnh đấy! Đồ ngu si! Ngài ấy đang bị bệnh! Mau nói cho chúng tôi biết đám đạo tặc đi về hướng nào! Mau lên!” Triệu Mạt trước giờ chưa từng nổi nóng đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Cơ Na La, lớn giọng mắng.
Cơ La Na nhìn Triệu Mạt một cái, cười giễu một tiếng rồi ngồi tựa vào con lạc đà đang nằm nghỉ ngơi, ngâm nga vài câu ca dao không rõ.
Lâm Trục Lưu nhìn nàng ta, kiềm nén cơn giận nói: “Để nàng ta ở lại đây đi, Lý Lộc và Tề Phong mang theo nước, mỗi người men theo một hàng dấu chân, bất kể có tìm được người hay không, nước còn lại một nửa thì nhất định phải quay về. Ta đi về hướng này.”
Dứt lời, nàng đeo túi nước lên lưng, cưỡi lên lạc đà đi về hướng dấu chân tương đối mới, loáng thoáng có dấu vết vùng vẫy giao tranh để tìm kiếm. Bấy giờ, Cơ La Na vốn đang nhắm mắt cũng cưỡi lên lạc đà, đi theo sau lưng nàng.
Lâm Trục Lưu nhìn người sau lưng mình, đè nén cơn giận dữ hỏi: “Cô đi theo ta làm gì?”
“Một mình cô đi tìm tướng công cô có ích gì chứ? Cô có năng lực cứu hắn ra không?” Giọng điệu của Cơ La Na vẫn khinh miệt như cũ.
Lâm Trục Lưu khựng lại, không nói gì nữa, chỉ men theo hàng dấu chân đáng nghi nhất để tìm kiếm.
Đi khoảng độ một nén hương, Lâm Trục Lưu đi đến một gò cát khá cao, từ đây, có thể trông thấy dấu chân kết thúc ở một sa thạch cực lớn. Nàng bước nhanh về phía sau lưng của sa thạch, thì thấy mấy tên đạo tặc đang vây quanh một người đàn ông, chúng đang đè người ấy xuống đánh tới tấp, trong tay người nọ đang bảo vệ thứ gì đó, có vẻ mấy tên đạo tặc kia đang muốn cướp thứ đồ ấy.
Người nằm dưới đất là Tiêu Mị, thứ y bảo vệ trong tay là Trục Lưu kiếm mà Lâm Trục Lưu tặng cho y. Chỉ thấy y co quắp trên đất để mặc người ta ức hiếp, dường như những quyền cước kia không phải đang đánh lên người y vậy.
Bấy giờ, một tên cường đạo kéo tóc y bắt y ngoảnh đầu lại, dùng hai tay lôi bảo kiếm từ trong lòng y ra. Chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào, người đang giật thanh Trục Lưu kiếm ôm lấy cánh tay, hét lên thất thanh, cánh tay co quắp lại thành hình dạng kỳ dị.
“Ai?” Đám đạo tặc kinh hoàng ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm Trục Lưu đang đứng ngược sáng trên gò đá. Nàng vung sợi roi dài trong tay, lạnh lùng cất tiếng: “Ai dám đụng vào người này, dùng chỗ nào để đụng vào, ta sẽ chém đứt chỗ ấy của người đó.”
Lâm Trục Lưu mặc một bộ đoản sam, khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời, roi bạc trong tay lấp lánh dưới ánh sáng chói chang. Nàng mặc áo kín cổ, cơn gió trong sa mạc thổi lướt qua làn váy làm thấp thoáng đôi chân dài.
Nàng vốn xinh đẹp, ăn mặc thế này càng thêm quyến rũ, đám đạo tặc đang cướp bội kiếm của Tiêu Mị bỗng chốc đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, nhất thời nổi lên sắc tâm. “Cô bé, chẳng lẽ muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng sao? Ngoan ngoãn nằm xuống cho bọn ta vui đùa một lượt, bọn ta sẽ thả hắn đi.” Người lên tiếng giơ chân đá Tiêu Mị.
“Rác rưởi mà cũng xứng đưa ra điều kiện với ta ư?” Lâm Trục Lưu nhếch khóe miệng, ánh mắt toát lên tia khát máu.
Gã đạo tặc ban nãy lên tiếng bị nàng nhìn như vậy, liền cảm thấy hai chân phát run, chưa đợi hắn phản ứng lại, thì thấy chiếc roi Nhung Dữ trong tay nàng quấn lấy chân hắn như rắn độc. Một cơn đau đớn thấu xương, khiến hắn buộc phải ôm lấy chân lăn lộn trên nền cát, đau đến mức không thốt nên lời.
“Ngươi… ngươi là ai?” Hình như là thủ lĩnh của đám đạo tặc ngồi xổm xuống sờ vết thương trên chân gã kia, thế mà vỡ nát.
Lâm Trục Lưu khẽ cười, ánh mắt chợt rét lạnh, roi bạc trong tay mang kình phong cực lớn tập kích lên tảng đá sau lưng đám đạo tặc, tức thì tảng đá ấy vỡ tan.
Thủ lĩnh của đám đạo tặc nhìn Lâm Trục Lưu một lúc, như sực nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, biến sắc thốt lên: “Ta… ta nhận ra cô! Cô là Lâm Trục Lưu! Lâm Trục Lưu võ khôi của Qua Tỏa.”
“Ngươi cũng còn khôn.” Lâm Trục Lưu lộ ra nụ cười tà ác, sau đó cau mày: “Cút, đừng để ta nói đến lần thứ hai.”
Mấy tên đạo tặc nghe thấy tên của Lâm Trục Lưu, thế mà sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy. Nghe thấy Lâm Trục Lưu chịu thả mình đi, không thể tin được khiêng tên đồng bọn lên, bỏ Tiêu Mị lại chuồn mất dạng.
Lâm Trục Lưu vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Mị, cúi đầu nhìn người đang thở hổn hển nhưng vẫn cố gắng bảo vệ Trục Lưu kiếm, nàng đưa tay xốc y dậy. Có lẽ Tiêu Mị bị người ta đánh trúng phần bụng, y dùng tay đè lấy bụng dưới một lúc lâu vẫn chưa thể đứng dậy được.
“Tiêu ca, ta đỡ chàng ngồi lên lạc đà nhé.” Dứt lời, nàng dùng sức đỡ Tiêu Mị lên lưng lạc đà, không tốn quá nhiều sức lực. Có lẽ là vì dáng người vốn cao ráo, cơ bắp rắn chắc của người đàn ông kia, nay đã ốm đến mức chẳng còn mấy lạng thịt, nàng lại buồn bã khôn cùng.
“Hóa ra cô là Lâm Trục Lưu.” Cơ Na La chợt lên tiếng.
“Kỳ lạ lắm à?” Lâm Trục Lưu cũng trèo lên lưng lạc đà, kéo tay Tiêu Mị đặt lên hông mình, hỏi: “Trong mắt cô, Lâm Trục Lưu nên có dáng vẻ thế nào?”
“Ta nghĩ nàng ấy rất giống ta.” Cơ Na La vừa đi vừa nheo mắt, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Lâm Trục Lưu nhìn nàng ta một lúc, cười toét miệng: “Ta chưa từng giống cô.”
“Tại sao cô chọn hắn? Dáng vẻ này của hắn…”
“Cho dù ta nói với cô, cô cũng không hiểu.” Lâm Trục Lưu ngắt lời nàng ta, dùng tay khẽ vuốt tóc Tiêu Mị, không muốn nhiều lời với nàng ta.
Hai người trở về đến ốc đảo, chỉ trông thấy Hàn Tiểu Tứ và Triệu Mạt, Lý Lộc và Tề Phong đều chưa trở lại, Mấy người họ đợi khoảng hơn một canh giờ, mới thấy hai người quay trở lại, thấy Tiêu Mị nằm trong lòng Lâm Trục Lưu, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân, lão gia không sao chứ?” Lý Lộc hỏi.
“Không cần gọi phu nhân, lão gia gì nữa, ban nãy ta bị đạo tặc nhận ra, tiên sinh đã biết ta là Lâm Trục Lưu.”
Tiểu Tứ nghe Lâm Trục Lưu nói vậy, vội vàng hỏi, “Đám đạo tặc kia đúng là chán sống mà, dám bắt cóc nam nhân của thủ lĩnh! Thủ lĩnh, cô có đánh cho chúng một trận tan nát không?”
Lâm Trục Lưu lườm hắn, đáp: “Chuẩn bị nước uống rồi lên đường thôi, làm lỡ mất nửa ngày trời rồi, ra khỏi sa mạc càng sớm bao nhiêu thì càng yên tâm bấy nhiêu.”
Hàn Tiểu Tứ gật đầu, thấy Cơ Na La đi lấy nước, vội vàng ghé sát lại gần Lâm Trục Lưu khẽ hỏi: “Thủ lĩnh, chúng ta nhanh chóng đi ra khỏi hoang mạc, rồi chia tay với người dẫn đường này thôi. Người này chắc chắn có bệnh, nghe nàng ta nói mà thấy sợ. Hơn nữa ta cảm thấy sau khi cứu Tiêu ca trở về, thần sắc của người dẫn đường này càng kỳ quái hơn, chẳng lẽ ban nãy gặp phải cường đạo nên sợ đến mức sinh bệnh luôn rồi. Cô nhìn kỹ vẻ mặt của nàng ta xem, có phải giống bị bệnh lắm không? Rốt cuộc nàng ta có được không đấy?”
“Chớ nói bừa.” Lâm Trục Lưu huých Hàn Tiểu Tứ một cái, nhưng lại nhìn kỹ Cơ Na La, chỉ cảm thấy lúc nàng ta nhìn nàng ánh mắt hơi kỳ quái, khiến nàng cảm thấy hơi bất an. Nhưng tại sao lại bất an, nàng lại không thể nói rõ được.
- Shen dịch -