Triệu Mặc Hàm và mấy đại phu bận rộn trong phòng bệnh suốt ba canh giờ, mới xử lý xong thương thế cho Tiêu Mị. Sau khi băng bó vết thương cuối cùng cho y xong, hắn nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, đã xong rồi. Cô để Tiêu tướng quân nghỉ ngơi một lát, để mấy người Hàn Tiểu Tứ canh trong này là được, cô đi ra đây ta xem thử thai tượng.”
Lâm Trục Lưu vốn không muốn ra ngoài, Tiêu Mị mới được cứu trở về từ Quỷ Môn quan, bảo nàng phải rời khỏi y lúc này khó chịu hệt như rút hết kinh mạch của nàng vậy. Nhưng nghe Triệu Mặc Hàm nhắc đến chuyện liên quan đến thai nhi trong bụng mình, nên nàng đành miễn cưỡng gật đầu.
Nàng đã ôm Tiêu Mị suốt ba canh giờ, hai cánh tay đã tê dại từ lâu, Tiểu Tứ và Lý Lộc phụ nàng đỡ Tiêu Mị nằm thẳng xuống giường, sau đó cẩn thận dìu nàng đứng dậy. Nhưng nàng giống như không có việc gì, mặc kệ hai cánh tay đau nhức, chỉ nhìn người trên giường một lát, rồi đi ra nkhỏi phòng bệnh cùng với Triệu Mặc Hàm.
Đoạn Ngôn Thư và Triệu Mạt đang ngồi ở sảnh bên, thấy hai người đi ra thì vội vàng đứng dậy, nhìn họ với ánh mắt dò hỏi.
Sắc mặt của Triệu Mặc Hàm không tốt lắm, giống như đã kiềm nén mãi từ trong phòng bệnh đến giờ, hiện giờ giống như đang phát tác. Triệu Mạt rót cho hắn cốc nước trà nhưng hắn không đón lấy, sa sầm mặt quẳng hòm thuốc lên bàn, giận dữ mắng: “Súc sinh!!”
“Mặc Hàm, thế nào rồi?” Đoạn Ngôn Thư vội vàng bước tới, căng thẳng nhìn Triệu Mặc Hàm.
“Kẻ nào làm Tiêu tướng quân bị thương thành thế này? Không còn là con người nữa! Cơ thể kia còn coi được à? Ta hành y ngần ấy năm, chưa từng thấy người nào phải chịu cực hình nặng đến nhường này, cho dù Cực Hình ty của Phần Khâu cũng không tàn nhẫn đến vậy! Cứ như là…. cứ như là…” Triệu Mặc Hàm vốn là lương y nhân từ, giờ phút này tức đến mức cánh môi phát run.
“Mặc Hàm, A Trục đang ở đây đấy.” Đoạn Ngôn Thư ra hiệu với Triệu Mặc Hàm.
Bấy giờ Triệu Mặc Hàm mới phát giác bản thân phản ứng quá kích động, vội vàng nói: “A Trục, chớ lo lắng, thương thế của Tiêu tướng quân ta đã ổn định giúp y rồi, thương thế của y quá nặng, mọi người hãy nghỉ ngơi tại tệ xá vài hôm rồi hẵng khởi hành. Tuy chỗ chúng tôi không nhiều kỳ trân dị thảo như ở Đan Độ đế đô, nhưng thuốc thang quý giá cũng không thiếu thốn gì.”
“Vậy thì đa tạ huynh.” Ánh mắt Lâm Trục Lưu ngập tràn cảm kích, khom lưng hành lễ với hắn.
Triệu Mặc Hàm thấy vậy vội vàng đỡ nàng dậy, lại nói: “A Trục, ban nãy cô hỏi tại sao Tiêu tướng quân không nhận ra cô, ta nghĩ mấy ngày qua thần trí của y không tỉnh táo, có lẽ cũng bởi vì người dụng hình đã tra tấn quá tàn khốc, nên y đã tự phong bế mọi xúc cảm lại theo bản năng.”
Nghe vậy, Lâm Trục Lưu vẫn chưa ừ hử gì, thì thấy Triệu Mạt lên tiếng: “Thúc phụ, có phải thúc chẩn đoán nhầm rồi chăng, thần trí Tiêu tướng quân sao lại không tỉnh táo cho được, ngài ấy một mình đi từ Đan Độ đế đô đến núi Âm tìm Trục Lưu tỷ mà! Ngài ấy có thể tự mình tìm được đến núi Âm, sao có thể không tỉnh táo được…
Triệu Mặc Hàm thở dài một hơi, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm Trục Lưu, rồi nói thẳng một mạch: “Lúc Tiêu tướng quân bị tra tấn, chắc hẳn trong lòng chỉ có A Trục thôi. Ban nãy lúc chẩn trị ta có nghe y lẩm bẩm, toàn bộ đều là phải tìm được A Trục, không muốn A Trục phải lo lắng, kiểu vậy. Thế nên hiện tại trong lòng y chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải tìm được A Trục, những chuyện khác thì lẫn lộn hết cả, nếu không phải chỉ có mỗi suy nghĩ này, thì sau khi phải chịu đựng những màn tra tấn kia có lẽ đã tàn phế từ lâu. Còn về chuyện y làm thế nào đến được núi Âm tìm A Trục, thì ta không rõ lắm, song nếu như phải xác định nguyên cớ, thì có lẽ là chấp niệm đi…”
Triệu Mạt không hiểu lắm lời của thúc phụ, nhưng thấy sắc mặt Lâm Trục Lưu khó coi, bèn tự chủ trương hỏi: “Vậy… thúc phụ, Tiêu tướng quân có như thế này suốt không ạ?”
“Sẽ không.”
Người lên tiếng không phải Triệu Mặc Hàm mà là Lâm Trục Lưu. Chỉ thấy hai mắt nàng tỉnh táo thản nhiên, nói chắc nịch: “Tiêu ca sẽ không chùn chân bó gối mãi đâu, chàng ấy không phải là người yếu đuối như vậy.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Tiêu tướng quân không phải người thường, từ việc y có thể nhẫn nhịn cực hình như vậy, lại lê cơ thể này tìm được A Trục, thì có thể hiểu được đại khái.” Triệu Mặc Hàm gật đầu, đưa tay bắt mạch cho Lâm Trục Lưu một lát, cười nói: “A Trục, thai nhi khỏe lắm.”
Lâm Trục Lưu cũng cười, đứa trẻ trong bụng khỏe mạnh và sự trở về của Tiêu Mị, bỗng chốc đều khiến nàng hạnh phúc không thôi. Nàng ngồi một lúc, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Đoạn Ngôn Thư: “Ngôn Thư, cô bảo là Đoạn Lễ đăng cơ, chuyện là thế nào?”
Đoạn Ngôn Thư vốn đang mỉm cười với nàng, nghe thấy câu hỏi này thần sắc bỗng trở nên ảm đạm, nói: “Sau khi phụ vương giá băng, đáng lẽ là tam đệ lên ngôi mới phải. Tứ đệ vốn không có lòng với đế vị, chuyện này cả cô và ta đều biết, lần này tứ đệ làm phản, quá nửa cũng là vì người dân ở đất phong oán thán đối với đế đô, không thể không xuất binh. Chỉ là không ngờ…”
“Không ngờ gì cơ?” Lâm Trục Lưu chỉ cảm thấy kỳ lạ, Đoạn Phi nối ngôi vốn là chuyện nước chảy thành sông, Đoạn Hy không quan tâm đến đế vị, con người Đoạn Lễ này… nếu bảo hắn tranh đoạt đế vị với Đoạn Phi, Lâm Trục Lưu cảm thấy cho dù có người cầm đao kề lên cổ hắn, hắn cũng không làm được.
“Chẳng lẽ Đoạn Phi nhường đế vị cho Đoạn Lễ?” Thấy Đoạn Ngôn Thư im lặng một lúc lâu, Lâm Trục Lưu hỏi.
Đoạn Ngôn Thư bật cười, lắc đầu: “A Trục, chắc là cô không thể nào ngờ được, tam đệ bị lão thất hại chết. Tuy trong cung đã ém nhẹm chuyện này, những vẫn loan truyền đến đây. Ngày phụ vương qua đời, lão thất đưa rượu đến tẩm điện của tam đệ, bảo là muốn uống cùng với đệ ấy. Nếu rượu do người khác mang đến, tam đệ chắc chắn sẽ cho kiểm tra, nhưng lão thất mang đến thì tam đệ không hề phòng bị. Tối hôm ấy trong điện của mình, đệ ấy thất khiếu chảy máu mà chết, sau khi tam đệ qua đời, lão thất liền đăng cơ, còn ném thi thể của tam đệ ra bãi tha ma ngoài thành, không cho phép chôn cất.
“Hắn… sao hắn có thể…” Nghe Ngôn Thư nói vậy, Triệu Mạt không thể tin được, sửng sốt nói: “Từ nhỏ Lễ điện hạ là cái đuôi đi theo Phi điện hạ, trước giờ chưa từng làm phật lòng ca ca mình lần nào. Còn Phi điện hạ cũng che chở Lễ điện hạ đủ điều, Lễ điện hạ gặp nạn Phi điện hạ cũng thường xuyên che chắn cho ngài ấy, tình cảm của hai huynh đệ họ khiến người ngoài ngưỡng mộ không thôi cơ mà.”
“Nhà đế vương làm gì có tình cảm “tốt” thật sự…” Đoạn Ngôn Thư cười cay đắng. “Mọi người có biết không, thi thể của tam đệ nằm phơi nắng phơi sương ngoài bãi tha ma ba hôm, không ai dám nhặt. Cuối cùng tứ đệ nhận được tin báo, vốn dĩ đệ ấy đang trên đường trở về đất phong những lại quay ngược trở lại, làm trái với ý của lão thất, nhặt lấy thi thể của tam đệ. Lão thất nham hiểm đến mức này, cả đời này ta sẽ không nhìn mặt thất đệ này nữa. Vì ngôi vị lạnh lẽo kia mà giết hại tình thân, trên đời lại có người tàn độc đến nhường này…”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, nhớ đến trước đây thời còn ở đế đô Đan Độ, Đoạn Phi thời bé đã che chở cho Đoạn Lễ thế nào, nhường phần thưởng của mình cho Đoạn Lễ chọn trước ra sao, rồi dạy những thứ mình biết cho vị đệ đệ không thông minh mấy này như thế nào…
Có lẽ là vì Đoạn Phi đã cho Đoạn Lễ quá nhiều, mà Đoạn Lễ không biết trân trọng những điều tốt đẹp ấy, cũng không biết một người thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình hiếm có nhường nào, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể gặp được một người như vậy mà thôi. Hễ bỏ lỡ, thì sẽ không bao giờ tìm về được nữa.
“Đoạn Lễ được ca ca chiều quá nên sinh hư, tuy ngồi lên đế vị sẽ có được quyền lực tối cao, nhưng so sánh với người ấy, bên nào nặng bên nào nhẹ, có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến.” Triệc Mặc Hàm thở dài, nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, cô nên nghĩ nhiều đến chuyện Tiêu Mị lần này gặp dữ hóa lành, chớ nghĩ đến mấy chuyện buồn bã kia nữa.”
“Mặc Hàm nói phải. A Trục, hiện tại sức khỏe cô không được như trước, nếu ngày trước cô ngồi đây ba ngày chờ Tiêu Mị tỉnh dậy ta cũng không khuyên cô nửa lời. Còn bây giờ cô chịu được, nhưng con của Tiêu Mị thì không chịu được, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Tiêu ca vẫn còn bên trong, ta không chợp mắt được, chi bằng cứ đợi ở đây.” Lâm Trục Lưu xua tay.
“Không chợp mắt được thì cũng vào phòng nằm đi, ban nãy ta đã bảo nhà bếp sắc thuốc bổ rồi, chút nữa sẽ mang vào cho cô.” Đoạn Ngôn Thư ngoảnh đầu nói với Triệu Mạt: “A Mạt, mấy hôm nay con chăm sóc A Trục cũng quen rồi, dìu nàng ấy vào phòng nghỉ đi, từ giờ trở đi con chăm sóc nàng ấy nhé.”
Triệu Mạt ước gì được dính sát với Lâm Trục Lưu mọi lúc mọi nơi, nghe Đoạn Ngôn Thư nói vậy, thì vội vàng dìu Lâm Trục Lưu vào phòng. Lâm Trục Lưu thở dài, để mặc nàng ấy.
Đoạn Ngôn Thư sắp xếp phòng khách cho Lâm Trục Lưu cách phòng trị bệnh chỉ tầm chục bước chân, Lâm Trục Lưu vừa vào đến phòng, thì mở cửa sổ ngồi lên giường, nhìn về phía phòng trị bệnh.
Triệu Mạt thấy nàng như vậy, bật cười thành tiếng, nói: “A Trục tỷ, tỷ đừng lo lắng quá, thúc phụ ta là đại phu giỏi nhất cả Ẩn Vu này, chắc chắn Tiêu tướng quân sẽ không việc gì đâu.”
Lâm Trục Lưu cười với nàng ta, “Ta biết, chỉ là Tiêu ca đã phải chịu quá nhiều khổ cực, trong lòng ta khó chịu lắm.”
“Đây cũng đâu phải là lỗi của A Trục tỷ, ta biết xuất thân của Tiêu tướng quân không tốt, có lẽ trước đây từng phải chịu nhiều lạnh nhạt của thói đời. Ngài ấy có thể ở bên A Trục tỷ, cho dù có phải chịu nhiều đau đớn trên da thịt thế nào, thì chắc hẳn cũng còn hạnh phúc hơn trước đây. Cha ta thường nói biết người phải biết dạ, nếu không thì không xứng đồng hành bầu bạn cùng nhau. Mấy hôm nay tỷ cứ buồn phiền rằng có phải bản thân mình mang đến điềm rủi cho Tiêu tướng quân hay chăng, với cả, nếu sau này tỷ rời khỏi Tiêu tướng quân, tỷ có từng nghĩ ngài ấy sẽ thế nào không?”
Lâm Trục Lưu sửng sốt, không ngờ một nữ tử chưa đến hai mươi như Triệu Mạt mà có thể nói ra những lời như vậy, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “A Mạt, cảm ơn muội.”
Triệu Mạt lắc đầu, cười hì hì nói: “Nếu A Trục tỷ muốn cảm tạ ta thật, thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, cứ giày vò thế này, tỷ chịu được, nhưng cục cưng trong bụng tỷ thì không chịu được đâu.”
- Shen dịch