Trời dần hửng sáng, Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị xuống khỏi chòi canh.
Cả đêm Tiêu Mị không được chợp mắt, nên bước chân có vẻ lâng lâng.
Lâm Trục Lưu thấy sắc mặt của y trông hơi tiều tụy, thầm chua xót. Sau khi về đến doanh trướng nàng chẳng màng thay y phục cho mình, mà cởi y phục giúp Tiêu Mị trước, sau đó mặc khải giáp nặng trình trịch lên người cho y.
“Tiêu ca, tối qua không ngủ, chàng vẫn ổn chứ?” Lâm Trục Lưu vừa buộc dây áo choàng màu lam cho y vừa hỏi.
“Không sao, trước đây ở Ung Đồng, ta cũng thường xuyên thức trắng mấy ngày mấy đêm mà.” Tiêu Mị khẽ vuốt ve gò má nàng, mỉm cười nói, “Đừng lo lắng, chẳng phải còn có nàng đấy sao? Có võ khôi của Đoan Nguyệt ở đây, ta yên tâm lắm lắm.”
Lâm Trục Lưu cười với y, nụ cười kia thoảng qua đôi phần áy náy.
Tiêu Mị không muốn thấy nàng như vậy, bèn cầm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Trục, đừng như thế. Nếu nàng còn như vậy, ta sẽ buồn lắm đấy.”
Lâm Trục Lưu sửng sốt, khẽ gật đầu, hai người nắm tay nhau ra khỏi doanh trướng.
Bấy giờ ba quân đã xếp hàng ngay ngắn, Lâm Trục Lưu phất tay ra hiệu, dẫn đội ngũ tiến nhanh về phía đại quân của Đoạn Lễ.
Vùng ngoại ô của đế đô hôm nay gió khá lớn, Đoạn Lễ dẫn đoàn quân của mình vội vàng tiến về phía đế đô của Ẩn Vu.
Đoạn Lễ không phải là người ham thích quyền thế, lần này tiến về đế đô chỉ để chi viện cho huynh trưởng của mình là Đoạn Phi mà thôi.
Ban đầu khi Đoạn Phi ủ mưu tạo phản, không ai có thể ngờ được rằng một hoàng tử hết sức bình thường như Đoạn Lễ, lại là người đầu tiên đứng lên hưởng ứng. Cũng không thể ngờ hắn lại can đảm đến vậy, dẫn theo tất cả binh tướng, bỏ mặc thành trì của mình mà tiến thẳng đến đế đô.
“Thất hoàng tử, quân đội của chúng ta sắp tập hợp với tứ hoàng tử rồi.” Triển Lương đại tướng quân của Đoạn Lễ nói.
Đoạn Lễ gật đầu, “Chúng ta chỉ có năm vạn, sức lực chiến đấu không mạnh. Mọi người nghe rõ đây, sau khi tập hợp với quân đội của hoàng huynh thì hãy nghe theo mệnh lệnh điều động của huynh ấy, bất kể ai nhận được mệnh lệnh của hoàng huynh, thì cũng như nhận được mệnh lệnh của ta vậy.”
Triển Lương gật đầu, “Thất hoàng tử yên tâm, chúng thuộc hạ hiểu ạ.”
Đi men qua dốc Tiêu Lương khoảng độ nửa canh giờ, cách nơi tập hợp càng lúc càng gần, lúc này Đoạn Lễ bỗng cảm thấy dường như có điều gì đó khác lạ.
Tiếng hò hét rền vang, xen lẫn với tiếng gót sắt, Đoạn Lễ ngoái đầu nhìn lại theo bản năng, thì thấy trên đỉnh dốc, những mũi tên dày đặc như màn mưa phóng thẳng về phía quân đội của gã.
Hơn nữa phía sau màn mưa tên kia, đội kỵ binh của Qua Tỏa vừa thúc ngựa lao đến dồn dập, vừa vững vàng bắn ra những mũi hỏa tiễn. Lực đạo của nỏ bắn ra rất mạnh, chiếc khiên dày trong tay bộ binh phòng ngự không thể giữ vững được nữa rơi xuống đất.
Sau màn mưa tên, đội ngũ sáu vạn quân lính mang khí thế ào ạt xông thẳng về phía quân doanh của Đoạn Lễ, gần như nuốt trọn cả đại quân của gã.
Cả đời này Đoạn Lễ cũng không thể ngờ được, bản thân mình sẽ gặp phải một nhánh quân thế này. Binh của hắn cứ như vậy không hề có sức chống trả, hoặc có thể nói, gặp phải đội quân như thế, bọn hắn vốn chẳng thế nào chống trả được.
Quân số của Lâm Trục Lưu không nhiều hơn của hắn bao nhiêu, cũng chẳng hề chiếm được địa lợi thế nào. Nhưng khi thấy nhánh quân ấy tràn xuống khỏi sườn dốc Tiêu Lương, thiên quân vạn mã ấy, dường như có thể chấn động cả trời đất này.
Đợi đến khi Đoạn Lễ phản ứng lại, thì quân đội của hắn đã bị đại quân của Lâm Trục Lưu nuốt trọn hơn phân nửa.
“Phòng ngự!!” Đoạn Lễ vội vàng thét lên một tiếng, những binh sĩ còn sống vội vã dùng tấm khiên dày che chắn, cố gắng bịt kín lổ hổng trong quân đội của họ mà đại quân của Lâm Trục Lưu vừa chia tách.
Song chống cự như vậy cũng chỉ tổn vô ích, binh sĩ Qua Tỏa khí thế dâng cao vốn chẳng xem những binh lính này ra gì, gót ngựa của kỵ binh dẫm sập tất cả mọi phòng ngự của Đoạn Lễ.
Đội ngũ của Lâm Trục Lưu và của Tiêu Mị chém giết thẳng vào đội ngũ của Đoạn Lễ, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng ngựa hí vang không ngừng nghỉ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thắng bại dường như đã định, thế nhưng lúc này lòng Đoạn Lễ không hề hoảng loạn.
Triển Lương nhìn Đoạn Lễ, dùng tay ra hiệu cho hai vị quân tá của kỵ binh và bộ binh cùng hắn tấn công về phía Lâm Trục Lưu. Nàng bị ba người đồng thời vây lại, nhất thời không thể thoát thân.
Đoạn Lễ thấy nàng khó có thể thoát thân trong phút chốc, liền xoay người dùng trường kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Mị.
Tiêu Mị rút Trục Lưu kiếm chặn ngang thế công kích của hắn, bấy giờ ám vệ của Đoạn Lễ ẩn náu trong quân đội bắt đầu đồng loạt phóng ám khí về phía Tiêu Mị.
Đối diện với thế tấn công hiểm hóc này, Tiêu Mị chỉ đành thu lại binh khí, gắng gượng chống đỡ.
Trước đó Tiêu Mị đã hành quân nhiều ngày, tối qua lại một đêm không ngủ, cơ thể vốn đã rất mỏi mệt. Nếu là bình thường, chặn ám khí của ám vệ với y mà nói không phải chuyện gì to tát, nhưng nay lại để hai mũi phụng vũ tiêu cắm vào ngực.
Đoạn Lễ không biết sự bất thường của Tiêu Mị, thầm kinh ngạc, trong trận chiến Nam Ly quan Tiêu Mị xuất sắc nhường ấy, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi… hắn mừng thầm, trận chiến đang trong cục diện thảm bại, tướng sĩ đều mang tâm lý tuyệt vọng giết được người nào hay người đó.
Đoạn Lễ thấy Tiêu Mị không dũng mãnh như trong tưởng tượng, thì ra tay càng quyết liệt hơn nữa, từng đạo sát chiêu không nương tình nhắm thẳng vào Tiêu Mị.
Tiêu Mị sở trường về mưu trí và ám thuật, giết được y coi như hắn đã tận tâm tận lực với cuộc mưu phản đã ấp ủ bấy lâu này. Đoạn Lễ nghĩ vậy, càng trở nên hung tàn hơn nữa.
Lâm Trục Lưu liếc thấy Tiêu Mị bị Đoạn Lễ công kích ác liệt như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt.
Tối qua Tiêu Mị căng thẳng cả đêm, cho dù là độ nhanh nhẹn hay sức lực cũng đều không được như lúc bình thường. Hơn nữa vết thương trên đùi y vẫn chưa hoàn toàn bình phục, điều này khiến Lâm Trục Lưu hận không thể khều ba cái đầu đang quấn lấy nàng liên tục từ nãy đến giờ xuống, lập tức bay đến bên cạnh y.
Nhưng Triển Lương sao có thể để nàng được như ý nguyện?
Hắn là tướng lĩnh dũng mãnh nhất dưới trướng Đoạn Lễ, cho dù không địch lại Lâm Trục Lưu, song dù thế nào cũng đấu với nàng được một lúc. Huống hồ bên cạnh hắn còn có thêm hai quân tá hỗ trợ, thế nên khiến Lâm Trục Lưu cảm thấy càng khó nhằn hơn nữa.
Mắt thấy thế công kích của Đoạn Lễ càng lúc càng ác liệt, Triển Lương bỗng xuất ra một hư chiêu với Lâm Trục Lưu, sau đó xoay người bổ về phía Tiêu Mị.
“Muốn chết hả!” Lâm Trục Lưu thét một tiếng, tay trái rút Long Nha Nhung Dữ ra quấn lấy hông Triển Lương, giật mạnh, kéo hắn ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Trường kích trong tay nàng xoay tròn mấy vòng trên không trung, quét lui hai quân tá của Triển Lương, sau đó cưỡi ngựa phóng qua người Triển Lương.
Triển Lương bị Long Nha của Lâm Trục Lưu trói gô lại, nhất thời không thể thoát ra, trơ mắt nhìn Nam Phong dẫm lên người mình, nôn ra một ngụm máu tươi.
Lâm Trục Lưu cũng không rảnh để ý đến hắn, chỉ tiếp tục chạy về phía Tiêu Mị. Vung trường kích ngăn cản mũi kiếm của Đoạn Lễ đang định chém về phía Tiêu Mị.
“Muốn ngọc nát đá tan hả, nằm mơ đi…” Lâm Trục Lưu nhướng mày cười, trường kích xoay mạnh trong không trung mấy vòng, kình lực mạnh mẽ đến mức ép Đoạn Lễ phải lùi về phía sau ba bước.
Hai người đứng cách nhau ba thước, Lâm Trục Lưu vừa mở miệng đã khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực, quanh thân nàng bao trùm một khí thế đáng sợ, nó khiến nàng không cần phải làm gì, cũng có thể khiến người bên cạnh phải tự giác cúi đầu trước nàng.
Đoạn Lễ thấy ánh mắt Lâm Trục Lưu nhuốm đầy sát khí, trong lòng hơi sợ hãi. Ngay cả con ngựa hắn đang cưỡi, cũng vô thức lùi về phía sau hai bước.
Nàng nhếch môi lạnh lùng, ra sát chiêu liên tục khiến Đoạn Lễ chỉ còn nước chống đỡ, không còn sức lực để đánh trả. Lực đạo của chiêu thức và lực bạo phát đều kinh người, chiến đấu với nàng, dường như chỉ có thể chống đỡ, không hề có cơ hội đánh trả.
Khi trường kích của Lâm Trục Lưu xoẹt qua trước mặt gã, Đoạn Lễ cảm thấy đời này của hắn coi như xong. Hắn bị nàng bức ép đến mức không còn ý chí chiến đấu, chỉ có thể nắm lấy binh khí của mình, chống đỡ như một cái máy.
Lâm Trục Lưu thừa thắng xông lên, trường kích chém về phía gáy cổ của Đoạn Lễ, song bỗng nhiên xuất hiện một mũi bên chuẩn xác nhắm thẳng vào ấn đường nàng, được Tiêu Mị đang đứng cách đó không xa dùng kiếm ngăn lại.
Sau đó, mũi tên rợp trời mang sát khí cuồn cuộn ập đến.
Lâm Trục Lưu ngẩng đầu, thì thấy quân đội của Đoạn Phi giương cờ chiến màu cam, đang xông về phía họ từ phương hướng nơi bắn ra mũi tên.
Nàng khẽ mỉm cười, hét lên với đội ngũ của mình: “Phòng ngự! Đội kỵ nỏ chuẩn bị!”
Hơn năm ngàn kỵ binh cầm khiên vững vàng che chắn phía trước, đội cung nỏ đứng phía sau hàng khiên, bắn những mũi tên sắc bén về phía đoàn quân đang tiến tới.
Hàng ngũ đầu tiên của quân Đoạn Phi là binh sĩ của doanh tập kích, chúng thành công mở một lối nhỏ tại nhánh quân phòng ngự của Qua Tỏa.
Khi nhánh quân kia tiến vào được đến đội ngũ của Lâm Trục Lưu, thì Đoạn Phi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Mị.
Hắn biết tử huyệt của Lâm Trục Lưu là Tiêu mị, song đao trong tay tấn công dồn dập về phía Tiêu Mị, hung ác hệt như một con báo.
Tiêu Mị bốc hỏa vì thế tấn công dồn dập này của hắn, Trục Lưu kiếm trong tay xuất ra chiêu thức hiểm hóc khó lòng chống đỡ.
Nếu như đánh đơn, Tiêu Mị chắc chắn sẽ không thua Đoạn Phi. Nhưng những ám vệ bên cạnh Đoạn Phi không ngừng dùng ám khí khiến Tiêu Mị phân tâm, kiếm trong tay y vừa phải giết địch vừa phải phòng ngự, vậy nên nhất thời để Đoạn Phi chiếm trọn ưu thế.
Đoạn Phi biết rõ Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị tâm linh tương thông, nếu hai người phối hợp, chắc chắn sẽ không có kẽ hở. Thế nên binh sĩ tập kích doanh của hắn không đối đầu với thế công kích của binh sĩ Qua Tỏa, mà chỉ dốc sức chia rẽ hai vị tướng lĩnh đứng đầu này.
Lâm Trục Lưu một lòng muốn đến hỗ trợ Tiêu Mị, nhưng bị Đoạn Lễ và ám vệ của hắn quấn lấy không thôi. Nàng đánh ra mấy chiêu, sau đó xuất ra một hư chiêu, rồi lập tức dùng trường kích đâm thẳng về phía Đoạn Lễ. Tuy Đoạn Lễ đã cúi rạp người để tránh bị thương vào chỗ hiểm, nhưng trên lưng vẫn bị rạch một đường sâu hoắm.
“A!” Đoạn Lễ khẽ rên một tiếng, những ngón tay đang cầm binh khí trắng bệch.
Bấy giờ, ám vệ tử sĩ của Đoạn Phi không màng đến thế công kích xung quanh, mà phóng ám khí điên cuồng về phía Lâm Trục Lưu, muốn giúp hai vị hoàng tử thoát thân.
Tiêu Mị thấy vậy, gắng gượng chịu một đao của Đoạn Phi chém xuống thân mình, sau đó y xoay người nhảy vọt lên lưng ngựa của Lâm Trục Lưu, nhanh nhẹn ngăn chặn tất cả mọi ám khí cho nàng.
Nhân lúc này, Đoạn Phi xách Đoạn Lễ lên lưng ngựa, né tránh sự công kích từ bốn phía, xoay người chạy thoát khỏi vùng chiến.
“Hoàng huynh…” Tuy Đoạn Lễ bị thương, nhưng lại toét miệng cười với Đoạn Phi trên lưng ngựa.
Đoạn Phi nhìn vết thương trên lưng hắn nứt toác ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ngu! Không biết đến giúp ta hay đến hại ta nữa!”
- Shen dịch -