Lâm Trục Lưu đi gần đến cửa phòng giam của Dao Nữ, thì bỗng nghe thấy Minh Phương phu nhân nói: “Dao Nữ, lần này cô mẫu không thể giúp được con.”
“Cô mẫu! Xin người hãy cứu Dao Nhi, con vô tội, lần này con vô tội thật mà!”
“Con còn muốn ngụy biện nữa ư? Chuyện này có phải con làm hay không, chẳng lẽ người của Hình bộ sẽ phán sai ư?” Minh Phương phu nhân nghiêm nghị nói.
Mật Dao Nữ nghẹn họng, bỗng nói: “Cô mẫu, con biết người không thích Lâm Trục Lưu, chúng ta hãy nghĩ cách để hắt chậu nước bẩn này lên người nàng ta. Tuy Thượng Cẩm Nghiêu đã chết, nhưng dù sao thì sau này cũng vẫn có thể tìm được một nữ tử vừa xứng đôi với Tiêu Mị vừa hợp ý của người, như vậy vừa có thể cứu được Dao Nhi lại đúng với mong muốn của người, há chẳng phải là một công đôi việc ư?”
Lâm Trục Lưu đứng trong góc khuất của nhà lao, nghe cuộc đối thoại của hai người.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lên, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống.
Lâm Trục Lưu ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Minh Phương phu nhân chỉ thẳng tay vào mặt Mật Dao Nữ, mắng: “Con… sao con lại biến thành thế này… phụ mẫu con mất sớm, trước nay cô mẫu chưa từng bạc đãi con, không ngờ lại nuông chiều khiến con đi đến bước đường ngày hôm nay…”
Mật Dao Nữ ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Minh Phương phu nhân, bỗng nhiên ngừng bặt, không khóc cũng không gào thét nữa, nàng ta sầm mặt lạnh lùng nói: “Cô mẫu, người không muốn cứu Dao Nhi cũng được, thế thì hãy tác thành cho Dao Nhi một nguyện vọng cuối cùng.”
Minh Phương phu nhân nguôi giận, đứng thẳng người dậy nói: “Nuôi dạy Họa Kha và Chiếu Liễu giúp con ư? Cô mẫu sẽ làm, cô mẫu sẽ không phạm phải sai lầm thêm lần nữa như đối với con đâu.”
Dao Nữ đứng thẳng người dậy, lắc đầu nói: “Cô mẫu, người hiểu lầm rồi, nguyện vọng cuối cùng của con là: Con chết, phải có Lâm Trục Lưu chôn cùng. Vậy nên, cho dù dùng cách gì, xin cô mẫu hãy ban chết cho Lâm Trục Lưu.”
“Dao Nữ! Con điên rồi! A Trục là Võ khôi của Đoan Nguyệt, hơn nữa lại là một người tốt, làm sao ai gia vô duyên vô cớ ban chết cho nó được… con… con đúng là hết thuốc chữa rồi!”
“Con bị điên từ lâu rồi!” Mạt Dao Nữ đột nhiên gào toáng lên, từng bước từng bước áp sát Minh Phương phu nhân, “Cô mẫu, người có biết mấy năm nay con sống khổ sở thế nào không? Ngày này qua tháng nọ, trong lòng tướng công con chỉ tồn tại hình bóng của nữ nhân khác. Chàng không nạp thiếp, cũng không trêu ong ghẹo bướm, chàng thà rằng ngắm nhìn tranh vẽ nữ nhân kia, cũng không muốn quay đầu nhìn người đứng sau lưng chàng là con! Mật Dao Nữ con năm xưa được bao người theo đuổi cung phụng, thế mà sau khi thành thân lại phải chịu cảnh tủi nhục này, đều bởi ả Lâm Trục Lưu kia! Không sai, con đã bị điên từ lâu rồi, Họa Kha với Chiết Liễu con chẳng quan tâm, con chỉ muốn ả chết! Muốn ả chết quách đi!”
Nàng ta dồn Minh Phương phu nhân đến góc tường, ánh mắt hằn học, “Thế nên cô mẫu hãy hạ chỉ, nói rằng Thượng Cẩm Nghiêu là do con và Lâm Trục Lưu cùng nhau giết hại, xử tử cả hai, được không?”
Minh Phương phu nhân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, bà thở hổn hển, nước mắt đầm đìa, đau khổ lắc đầu.
Đột nhiên, Dao Nữ đưa hai tay, bóp mạnh lên cổ Minh Phương phu nhân, chậm rãi dùng sức.
“Cô mẫu, nếu người không đồng ý, Dao Nữ chỉ đành…”
Nàng ta chưa kịp dứt lời, thì cảm thấy hai tay đau buốt, không chịu được bèn rụt tay lại.
Ngay tại lúc này, cửa nhà giam bị đẩy ra, chỉ thấy Lâm Trục Lưu cầm Long Nha Nhung Dữ, sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Lâm Trục Lưu!” Dao Nữ nghiến răng nghiến lợi, nhào thẳng về phía Lâm Trục Lưu như muốn đồng quy vu tận.
Lâm Trục Lưu khẽ vung roi Nhung Dữ lên, quật Dao Nữ ngã xuống sàn.
“Ngươi đáng chết.” Nàng chỉ đáp lại một câu.
Bấy giờ Minh Phương phu nhân cảm thấy xây xẩm mặt mày, ngã nhào lên lưng Lâm Trục Lưu. Nàng vội vàng xoay người lại, bế Minh Phương phu nhân đang hôn mê rời khỏi tử lao của Hình bộ.
Sau khi đưa Minh Phương phu nhân về tẩm điện nghỉ ngơi xong, mặt trời đã ngả về Tây.
Lúc Lâm Trục Lưu quay lại tẩm điện của mình, mới phát hiện Tiêu Mị vẫn chưa trở về.
Nàng rót cho mình cốc nước, nhấp từng ngụm nhỏ, tựa như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, lại tựa như không suy nghĩ gì cả.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Trục Lưu đứng dậy mở cửa, song không ngờ người đứng bên ngoài là Khâu Thương.
“Tướng quân.” Khâu Thướng rủ mắt, khẽ gọi nàng.
“Chuyện gì?” Lâm Trục Lưu lạnh lùng hỏi.
Khâu Thương băn khoăn một lúc, cuối cùng cất tiếng: “Tướng quân, lần này ta đến, là muốn xin nàng nghĩ cách cứu Dao Nữ.”
Nói thật lòng, Lâm Trục Lưu không hề muốn gặp Khâu Thương vào lúc này.
Nàng cũng biết Dao Nữ đã sinh một nam một nữ, nếu nàng ta bỏ mạng, hai đứa nhỏ này về sau chắc chắn phải chịu không ít khổ sở.
Nhưng nàng nghĩ đến những bách tính mất mạng oan uổng ở thành Tiểu Xuân, nghĩ đến chuyện nàng ta mưu hại Tiêu Mị, nghĩ đến cái chết của Thượng Cẩm Nghiêu, nghĩ đến chuyện nàng ta muốn phơi bày chuyện Tiêu Mị là hoàng tử của Phong Mộ với mọi người, thì lại cảm thấy người này không chết không được.
Lâm Trục Lưu cũng không phải thánh nhân, hai đứa con của Dao Nữ tuy đáng thương, nhưng sau này có sự cưng chiều của Khâu Thương và thái hậu thì vẫn được sống cuộc sống vinh hoa phú quý. Nếu chuyện của Tiêu Mị thật sự bị mọi người biết được…
“Khâu Thương, chuyện này, ta không giúp được ngươi.” Lâm Trục Lưu nhìn hắn, nói: “Không chỉ bởi vì chuyện của Thượng Cẩm Nghiêu, ngươi biết đấy, đợt ở thành Tiểu Xuân bởi vì Dao Nữ không phái y quan đứng ra cứu giúp bách tính, đã khiến thành Tiểu Xuân phải chết oan bao nhiêu mạng người không?”
Khâu Thương gật đầu, có thể thấy hắn không nuôi quá nhiều hy vọng vào chuyện này.
Hắn cúi đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Tướng quân, nếu khi xưa ta chọn nàng, phải chăng sẽ vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều?”
Lâm Trục Lưu hơi sững sờ, nếu Khâu Thương chọn nàng, thì mọi chuyện sẽ thế nào, nàng thật sự không biết.
Có lẽ hai người sẽ ở bên nhau suốt đời, cùng nhau bảo vệ thành lũy Qua Tỏa, cũng sẽ sinh một đôi trai gái, sau khi thoái ẩn sẽ trồng một mảnh ruộng.
Nhưng hễ nghĩ đến cuộc đời nàng không có Tiêu Mị, thì trái tim sẽ đau đớn hệt như bị dao sắc cứa vào từng nhát, từng nhát.
Thậm chí nàng còn nghĩ: Lâm Trục Lưu không có Tiêu Mị, còn là Lâm Trục Lưu ư? Một số người, không gặp thì thôi, một khi gặp rồi, cho dù chỉ giả thiết rằng cuộc đời mình không có y thôi, đã cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt.
Bởi vậy nên Lâm Trục Lưu không trả lời Khâu Thương, hoặc là nàng không biết phải trả lời hắn thế nào.
Hai người đang đứng bất động, thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Lâm Trục Lưu và Khâu Thương ngoảnh đầu ra nhìn, thì trông thấy Tiêu Mị lảo đảo đi vào sảnh chính.
“Tiêu Mị… chàng…” Lâm Trục Lưu bước nhanh đến, xốc cơ thể sắp ngã rạp xuống đất của y lên.
Cả người Tiêu Mị nồng nặc mùi rượu, trên người lốm đốm mấy vệt đồ ăn thức uống. Mái tóc buông lơi, từ khóe miệng cho đến cổ bị ướt đầy những rượu, tuy vẻ ngoài nhếch nhác song lại rất khó che giấu được ý cười, có thể thấy được tâm trạng của y cực kỳ vui vẻ.
Lâm Trục Lưu thở dài một hơi, khẽ nói: “Sao lại thành thế này…”
Tiêu Mị ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn nàng, cười toe toét, nói: “A Trục, hay là nàng cũng uống một cốc nhé?”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, đỡ y đi về phía hậu viện, quên mất Khâu Thương đang đứng ở đằng kia.
Lâm Trục Lưu từng thấy Tiêu Mị say mèm như thế này vài lần, nhưng lần trước y say rượu trông rất đáng thương, còn lần này thì trông rất đáng yêu.
Trước giờ Tiêu Mị ăn vận vẫn luôn rất chỉn chu, không thích sặc sỡ, màu sắc chất liệu đa số đều đơn giản. Tuy vậy y phục của y trước giờ đều sạch sẽ gọn gàng, còn thoang thoảng mùi hương bồ kết. Dáng vẻ luộm thuộm như hôm nay, thật sự khiến Lâm Trục Lưu thấy xao động.
Hiển nhiên Tiêu Mị đã uống quá nhiều, không chỉ ánh mắt mơ màng, mà bước đi cũng đã loạng choạng. Gần như dựa hẳn lên người Lâm Trục Lưu, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm điều gì đấy.
“Sao lại say thành thế này…” Lâm Trục Lưu lầu bầu.
Tiêu Mị híp mắt, ngắt quãng đáp: “Bởi… bởi vì vui mà…”
Uống rượu với mấy người ở nơi nhậm chức cũ thôi, vui đến thế này ư… Lâm Trục Lưu lắc đầu, cuối cùng vừa lôi vừa kéo y đến được hậu viện.
Đế đô khác với Qua Tỏa, ở đây nước nôi đầy đủ, không cần phải tính toán lượng nước mỗi khi sử dụng.
Nhìn bồn nước rộng lớn gần như đủ để cho mười con ngựa tắm rửa cùng một lúc ở hậu viện, Lâm Trục Lưu không kiềm được mắng thầm Phong Lăng Vận khoe của.
Lâm Trục Lưu cởi y phục của Tiêu Mị ra, xắn ống tay áo của mình lên cao, ấn y vào bồn nước, tắm rửa cho y. Nàng chậm rãi khoát nước lên người Tiêu Mị, sau đó lấy khăn tay khẽ chà lau lồng ngực và lưng cho y, Tiêu Mị thoải mái nhắm hờ đôi mắt, khẽ dựa vào lòng nàng.
“Tướng quân, nàng tuyệt quá.”
Lâm Trục Lưu ngừng tay, khẽ nói: “Nào có…”
Tiêu Mị nghiêng đầu, nhìn mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên chiếc mũi thanh tú của Lâm Trục Lưu, bỗng dưng lấy tay chạm lên chóp mũi nàng: “Ở đây, rất tuyệt.”
Ngón tay y lướt qua môi Lâm Trục Lưu, “Ở đây, cũng rất tuyệt.”
Sau đó chạm vào ngực nàng, “Ở đây, tuyệt nhất.”
“Chớ lộn xộn.” Lâm Trục Lưu nghe Tiêu Mị nói vậy thì đỏ bừng đôi má, gạt tay y ra tiếp tục chà lưng cho y.
Lâm Trục Lưu đã cởi áo choàng và áo ngoài, chỉ mặc lớp trung y màu trắng bên trong. Bởi vì ngồi nghiêng, nên cổ áo của nàng khá lỏng lẻo, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế và đôi gò bồng đảo căng tròn. Nàng vốc nước rửa tai cho y, trái tay nhạy cảm của Tiêu Mị có thể cảm nhận được xúc cảm thô ráp trên bụng ngón tay nàng.
Thê tử của y không mềm mại uyển chuyển như những nữ tử thông thường, song động tác lại dịu dàng hơn vô kể; Tuy nàng mạnh mẽ, nhưng lại chu đáo hơn rất nhiều so với họ.
Không biết là bởi vì uống nhiều, hay là do nước nóng bốc lên khiến đầu óc y trở nên mơ màng, Tiêu Mị cảm thấy chóp mũi chua xót.
- Shen dịch -