Khi nhận được ngự chỉ Tiêu Mị vẫn chưa thể xuống khỏi giường, đùi của y bị thương rất nặng, người truyền chỉ không hề làm khó y, cho phép y ngồi thi lễ rồi ban ngự chỉ cho y.
Tiêu Mị mở ra xem, Phong Lăng Vận không chỉ thăng cho y làm tướng quân, mà còn phong hầu tước, lệnh cho y sau khi vết thương tạm hồi phục thì trở về Ung Đồng nhận sắc phong.
Hàn Tiểu Tứ đứng bên cạnh, nghển cổ nhìn vào ngự chỉ, sau đó cười hì hì nói với Y: “Tiêu ca! Chúc mừng huynh nhé, được thăng chức thành tướng quân rồi! Còn được phong hầu nữa! Ta đã nói mà, dựa vào bản lĩnh của huynh, làm phó tướng trong doanh chúng ta thật sự là phí phạm tài năng.”
Tiêu Mị cau mày: “Chuyện này thật kỳ lạ, không thể bởi vì một lần thủ thành, mà đế tọa phong hầu cho ta. Hơn nữa lúc tướng quân đi khỏi thành đã giao Qua Tỏa cho chúng ta, La Lưu nhân cơ hội này làm phản cũng có thể coi như chúng ta làm việc thất trách.”
“Tiêu ca, huynh muốn nói điều này ư… ta nghe nói thủ lĩnh đã nhận hết trách nhiệm về mình, dành công lao cho huynh, tất nhiên mọi chuyện vốn dĩ là như vậy, chỉ là lúc thủ lĩnh dâng tấu chương đã nói phô trương hơn mà thôi. Vốn dĩ nàng ấy sắp được phong làm đại tướng quân, bây giờ chịu phạt, còn bị giáng một cấp bổng lộc.” Hàn Tiểu Tứ không hề cảm thấy nuối tiếc thay cho Lâm Trục Lưu, chỉ nói: “Mấy hôm nay thủ lĩnh cũng coi như làm được chuyện này ra hồn, huynh xem mấy hôm trước nàng ấy đã làm gì chứ?!”
“Đúng vậy, những thứ này vốn dĩ là chuyện nàng ấy nên làm.” Tiêu Mị đọc chiếu chỉ lại một lần nữa, bình thản nói.
Hàn Tiểu Tứ nghe y nói vậy thì ngẩn người, trong lòng chợt cảm thấy không mấy thoải mái, nhưng nghĩ đến trước đó Lâm Trục Lưu đã bắn một mũi tên vào tim Tiêu Mị, nên hắn chỉ cau mày không nói gì nữa.
“Ta được thăng chức, thế ta sẽ ở doanh nào?” Tiêu Mị chợt hỏi.
“Tiêu ca, huynh không biết ư? Tướng quân được phong hầu đều sẽ bị triệu về đế đô nhậm chức, trừ khi tướng quân tự nguyện xin được điều ra tái ngoại. Khi xưa thủ lĩnh vốn cũng phải ở lại đế đô, nhưng nàng ấy tự xin trở về Qua Tỏa đấy.”
Tiêu Mị cau mày hỏi hắn: “Những thứ này ngươi nghe ai nói vậy?”
“Ai nói thì ta không nhớ, nhưng dù sao thì người của Tử doanh đều biết cả, ta nghĩ những doanh khác cũng không khác biệt lắm. Tử doanh chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi… hì hì…” Hàn Tiểu Tứ vò đầu, “Lắm miệng.”
Tiêu Mị bật cười, lại hỏi: “Bây giờ tướng quân ở đâu?”
“Hả?” Hàn Tiểu Tứ sững sờ, “Huynh hỏi thủ lĩnh ấy hả? Đang quỳ trước quán rượu của Tô tam nương đấy! Tô tam nương mong chờ bấy lâu, chỉ chờ nữ nhi nhà mình được phong làm đại tướng quân. Lần này thì hay rồi, một tấu chương, chức vụ đại tướng quân chuẩn bị đến tay thì lại bay mất, còn bị phạt một cấp bổng lộc, tam nương suýt chút nữa đã đánh gãy chân thủ lĩnh!”
Hàn Tiểu Tứ thấy sắc mặt Tiêu Mị bất ổn, liền nghiêm túc an ủi y: “Không sao đâu, dù sao thì thủ lĩnh cũng đã quen rồi. Nàng ấy chỉ có mệnh làm tướng quân thôi, thăng thăng giáng giáng đến bản thân nàng ấy cũng thấy chán rồi, chẳng phải chỉ là đánh trận thôi sao, dù mang chức vị gì cũng vẫn là thủ lĩnh của chúng ta.”
“Chuyện này vốn dĩ cũng bình thường, nàng ấy nợ ta, bây giờ trả cho ta cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Tiêu ca… huynh…” Hàn Tiểu Tứ nhìn sắc mặt thản nhiên của Tiêu Mị, há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Lúc này, Lâm Trục Lưu đang quỳ trên tấm ván giặt đồ trước cửa hàng rượu của Tô tam nương, quỳ rất ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Tần Miêu Ngọc ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Trục Lưu, cười nói: “A Trục, lần này muội lỗ to rồi. Không những giáng chức, mà còn bị quỳ ván giặt đồ. Nhưng món nghề này của muội được đấy, quỳ suốt một tiếng đồng hồ, mà chẳng xi nhê gì!”
“Lời hay lỗ khó nói lắm, Tiêu Mị được phong hầu, dù thế nào ta vẫn cảm thấy mình được lời rồi.” Lâm Trục Lưu cười, chỉ vào tấm ván giặt đồ dưới đầu gối: “Từ lúc ba tuổi ta đã bắt đầu quỳ lên thứ này, quỳ đến khi nảy sinh tình cảm với nó thì sẽ không đau nữa.”
Tần Miêu Ngọc nghiêm chỉnh gật đầu, lại nói: “A Trục, lần trước muội nói với ta, ‘Muốn cho Tiêu Mị thứ y cần nhất’ rốt cuộc là gì? Chắc không phải là vinh hoa phú quý hay quyền thế đấy chứ? Dù thế nào ta cũng không cảm thấy Tiêu Mị là người sẽ để ý đến những thứ này.”
Lâm Trục Lưu nghiêm chỉnh quỳ gối, cười nói với Tần Miêu Ngọc: “Thứ ta muốn cho huynh ấy, là tôn nghiêm. Con người Tiêu Mị, chuyện gì cũng suy nghĩ cho người quan trọng trong lòng y trước nhất, cũng giống như lần trước chúng ta cùng đến thành Tiểu Xuân, thậm chí Tiêu Mị không muốn cho người khác biết ta và huynh ấy là một đôi, đó là bởi vì huynh ấy sợ xuất thân của mình làm liên lụy đến ta. Thứ ta muốn cho huynh ấy không phải quyền lực, cũng không phải vinh hoa phú quý, chỉ là hy vọng sau này huynh ấy không bị người khác xem thường, Tiêu Mị là một người đàn ông tốt, đáng để tất cả mọi người tôn trọng.”
Tần Miêu Ngọc híp mắt nhìn Lâm Trục Lưu, chậc lưỡi đáp: “Quả thực không nhìn ra con người muội cũng thật…”
Hắn vẫn chưa dứt lời, thì trông thấy Tề Phong vội vàng chạy tới, vẫn chưa đứng vững đã hét lên với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh! Cô dâng tấu chương gì cho Phong Lăng Vận thế? Sao ông ta lại triệu Tiêu ca về đế đô phong hầu, làm tướng quân?! Tiêu ca cũng không xin trở về tái ngoại, hình như chuẩn bị trở về đế đô nhậm chức rồi!”
Lâm Trục Lưu nghe thế, ngạc nhiên đến mức quên cả việc quỳ gối, nắm lấy bả vai của Tề Phong vội vàng hỏi: “Ngươi nói gì? Phong Lăng Vận triệu Tiêu Mị về đế đô nhậm chức? Chẳng phải chỉ cần triệu huynh ấy về đế đô phong hầu thôi ư? Tiêu Mị không xin trở về tái ngoại?”
“Thánh chỉ đã ban ra rồi, còn giả được sao? Tiêu ca đã đồng ý trở về đế đô nhậm chức. Dù sao thì huynh ấy đến nơi này chưa tới một năm, mẫu thân huynh ấy cũng ở đế đô… nhưng cô…”
Tề Phong vẫn chưa dứt lời, thì Tô Vô Nghi chạy ra khỏi quán rượu, trong tay vẫn cầm cây chày giã gạo, đánh “bộp” một cái lên lưng Lâm Trục Lưu.
“Tiểu quỷ chết tiệt! Lần này sáng mắt ra chưa? Người ta văn võ song toàn, lại thêm tướng mạo tuấn tú, ở Đoan Nguyệt này là hàng hiếm đấy, bây giờ lại còn được thăng làm tướng quân với cả phong hầu, nữ tử nào mà y chẳng lấy được? Đồ ngu ngốc nhà con! Chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn! Ta bảo rồi, người ta không thèm để mắt đến con, bao nhiêu năm rồi mà còn chưa rút được bài học hả!”
Tô Vô Nghi vừa mắng vừa đánh, nhưng Lâm Trục Lưu dường như đã mất đi tri giác.
“Tiêu Mị… huynh ấy muốn về đế đô…” Lâm Trục Lưu quên bẵng cả việc phải quỳ và cơn đau, nắm lấy bả vai Tề Phong: “Tiêu Mị chính miệng nói, huynh ấy muốn về đế đô nhậm chức ư?”
“Đúng vậy… thủ lĩnh, cô tự đi hỏi Tiêu ca đi, mọi chuyện sao lại thành thế này?”
Lâm Trục Lưu giơ tay chặn lấy cây chày giã gạo của Tô Vô Nghi, xoay người vội vàng đi về phía căn phòng dưỡng bệnh của Tiêu Mị.
Lâm Trục Lưu đi rất nhanh, một lát sau đã đến cửa phòng của Tiêu Mị.
Hàn Tiểu Tứ đang ở bên trong, tựa như cũng không thể lý giải được tại sao y lại không muốn thỉnh cầu đế tọa, mà bằng lòng ở lại đế đô nhậm chức, nãy giờ hắn vẫn đang càm ràm y. Thấy Lâm Trục Lưu bước vào phòng, hắn mới im lặng, đợi nàng khuyên ngăn Tiêu Mị.
“Tiêu Mị… huynh muốn về đế đô?” Lâm Trục Lưu đi đến trước giường y hỏi.
“Đúng vậy. Ta đã sống ở Ung Đồng mười mấy năm, huống hồ mẫu thân ta cũng ở đấy.” Tiêu Mị ngồi trên giường, nét mặt thản nhiên nhìn Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu nhìn y, lát sau cúi gằm mặt xuống, những sợi tóc lưa thưa che lấp cảm xúc đang hiện hữu trên mặt nàng, “Huynh muốn trở về… như vậy… cũng tốt…”
“Thủ lĩnh!” Hàn Tiểu Tứ gào lên thất thanh, tựa như không thể tin được Lâm Trục Lưu sẽ đồng ý cho Tiêu Mị rời khỏi.
“Tướng quân.” Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu một cái, rồi đưa thanh Trục Lưu kiếm trên đầu giường đến trước mặt nàng, nói: “Thanh kiếm này rất ý nghĩa, nếu ta đã đi, thì không lý nào lại mang nó theo. Bây giờ vật về chủ cũ thôi.”
Cơ thể Lâm Trục Lưu chấn động, nhìn thanh trường kiếm màu tím bạc, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mị. Thấy tầm mắt y dừng lại trên Long Nha Nhung Dữ bên hông nàng, vội vàng gỡ chiếc roi xuống, đưa cho y nói: “Nếu đã như vậy… sợi roi này ta cũng nên trả lại cho huynh.”
Nàng thấy Tiêu Mị không nhận, lại cúi đầu nhìn sợi dây kia, thấy trên đó có một nút thắt do nàng tự kết thêm một cái tua rua ở chuôi, vội vàng cúi đầu gỡ nó ra.
Chiếc tua rua được quấn rất chặt, Lâm Trục Lưu gỡ một lúc, song trong lúc vội vàng đã lỡ kết thành nút chết, chỉ đành dùng sức bẽ gãy chuôi của chiếc roi, rồi mới nhét sợi roi vào lòng Tiêu Mị.
“Huynh muốn đi… lúc nào khởi hành?” Nàng nhận lấy thanh Trục Lưu kiếm Tiêu Mị đưa cho nàng, nghẹn ngào hỏi y.
“Trong chiếu chỉ của đế tọa viết, trưa ngày kia khởi hành.”
“Nhanh như thế đã đi ư? Chân của huynh chưa lành hẳn, nghe Liễu Kỳ bảo “Vết thương xương cốt thì phải trăm ngày”, lần này huynh về đế đô hãy ngồi xe ngựa, tuy chậm, nhưng sẽ không tổn thương đến chân.
“Ta biết rồi.” Tiêu Mị gật đầu, “Tướng quân, ta còn một số hành lý chưa dọn dẹp, nàng…”
“Ta giúp huynh nhé? Huynh còn một số thứ trong trướng của ta, ta về lấy giúp huynh.” Lâm Trục Lưu nhìn y, như sợ y từ chối.
“Được.” Tiêu Mị gật đầu.
Chẳng qua chỉ có vài bộ y sam bằng vải bố thường mặc và một số ngân lượng lẻ tẻ, hành lý của Tiêu Mị thật sự ít ỏi đến đáng thương, không đến thời gian một nén nhang đã sắp xếp xong xuôi.
Lâm Trục Lưu gói ghém xong hành lý của Tiêu Mị, sau khi trở về Nam Ly quan, nàng bị Hàn Tiểu Tứ và Tề Phong chặn ngoài cửa phòng.
“Thủ lĩnh! Cô cứ như vậy để Tiêu ca đi thật ư?”
“Toàn bộ binh sĩ của Qua Tỏa, ta là người không có tư cách giữ huynh ấy lại nhất.” Lâm Trục Lưu cười với Hàn Tiểu Tứ, vỗ lên vai y, “Tiểu Tứ, ngươi nói đúng, trước đây Tiêu Mị đối xử với ta thế nào? Chỉ còn thiếu nước móc tim ra cho ta nữa thôi, ta đối xử với huynh ấy như thế, huynh ấy nguội lòng cũng là điều hiển nhiên. Nếu huynh ấy muốn đi… huynh ấy nên đi mới phải, ta vốn không xứng với huynh ấy…”
Lâm Trục Lưu ngập ngừng, rồi nói với hai người: “Tiểu Tứ, Tề Phong, hai người đưa hành lý cho Tiêu Mị giúp ta, ta muốn ở một mình một lúc…”
Lâm Trục Lưu vừa nói, vừa xoay người bước nhanh đến chỗ không người.
“Thủ lĩnh…” Tiểu Tứ cầm tay nải, muốn đi cùng với nàng, nhưng bị Tề Phong ngăn lại.
Tề Phong lắc đầu với Hàn Tiểu Tứ, nói: “Trông thủ lĩnh bây giờ, chắc là không muốn bị chúng ta nhìn thấy.”
- Shen dịch -