Một năm sau

Nước sông Nguyệt Giang vừa xanh biếc mênh mang vừa yên lặng mông lung, phía núi xa mơ hồ có những đình thai lầu các,  nếu thuyền đến gần nơi này sẽ cảm thấy vô cùng hư ảo.

Bên cạnh bờ sông, một người nam tử ào dài màu xanh lam bên hông mang bội kiếm đang chậm rãi bước đi. Rời khỏi Yên Phù Cung đã một năm, nửa năm trước pháp thuật đã khôi phục không sai biết lắm, nhưng thân thể vẫn không khoẻ lên được. Có thể sử dụng pháp thuật nhưng không thể kéo dài. Người đã chết qua một lần, nếu muốn giống như trước đây thì căn bản không thể.

Từ nửa năm trước y đã nghĩ ra cách thoát khỏi cái đuôi theo sau, một người du sơn ngoạn thuỷ càng phát hiện ra thiện địa bao la, phảng phất kiếp sống là phù du, các loại chuyện cũ đều có thể buông xuống, nhưng duy nhất là không thể quên được người kia. Bởi vậy vẫn vô thức mà tìm hiểu tin tức về người kia.

Trong Yên Phù Cung, thuật tu tiên là tà môn ma đạo, trong chính đạo trừ thanh tu Vô Tâm phái ra còn có Kim Liên Tự cũng là môn phái có tiếng tăm. Kiêm Liên Tự là phật gia, từ trước đến nay mặc kệ chuyện trong đạo môn, nhưng nghe đồn Kim Liên Tự cùng thanh tu Vô Tâm phái đã dần dần xem hành vi của Yên Phù Cung là vô sỉ, những ngày gần đây muốn liên hợp lại tiêu diệt Yên Phù Cung tà phái.

Người kia đã đoạt được những gì mình muốn, lại nghe nói hắn căn bản không quan tâm sự vụ trong cung, nửa năm trước trong cung xảy ra biến cố, Hắc Trạch đường chủ cùng Lôi Chấn đường chủ liên hợp với các thủ hạ lại muốn cướp đoạt cung chủ vị, có người nói Đạm Nguyệt Ngân đã dẹp yên được phản nghịch, nhưng Yên Phù Cung đã đại thương nguyên khí, này có thể là nguyên nhân vì sao Kim Liên Tự cùng thanh tu Vô Tâm phái dám lên Yên Phù Cung khiêu chiến.

Có thể nguyên nhân là vì Thu Dung còn chưa tìm được, nên khiến cho hắn chán nản. Nghe đồn sau khi Thu Dung lấy Huyền Long Châu cùng Thuý Ngọc Ban Chỉ đã tu luyện thành công, nhưng cũng không muốn quay về Yên Phù Cung. Tần Trọng có đi tìm gã một lần, nhưng gã căn bản không để ý tới Tần Trọng, mỗi ngày đùa giỡn với tiểu điêu trong lòng, đến cuối cùng quăn vào mặt y một câu: “Ngươi không phải đã quên hắn rồi sao?”

Đã quên… có thể là đã quên a. Chỉ có ở lúc đêm khuya bỗng nhiên nhớ tới những dằn vặt chà đạp đã trải qua trước đây, liền chợt giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Thế nhưng hắn có nguy hiểm, chính mình cũng không thể ngồi xem mặc kệ.

Tần Trọng có chút do dự, lúc y nắm được tin tức thì chuyện Kim Liên Tự cùng thanh tu Vô Tâm phái lên núi đã là chuyện hai ngày trước, Đạm Nguyệt Ngân không quan tâm sự vụ, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, người trong cung thấy hắn mặc kệ, có vài người nhát gan đã bỏ đi, di tản khỏi cung. Nếu như chính mình cũng không quan tâm hắn, có thể hắn sẽ thực sự say chết ở trong Yên Phù Cung.

Đạm Nguyệt Ngân nghịch thiên chiêu hồn, đã dẫn theo thiên kiếp, rất khó nói có phải hay không là ngay lúc này. Hắn rốt cuộc cũng là vì mình mà dẫn theo thiên kiếp… Tần Trọng cười khổ, vì một cái lý do ngu si nực cười mà chính mình cuối cùng đã nghĩ ra.

Mà thôi, dịch dung một chút rồi lên núi, hắn sẽ không thể biết.

Qua sông Nguyệt Giang đến chân núi Yên Phù Cung. Đây là con đường duy nhất lên Yên Phù Cung, chỉ là dưới chân núi thiết kế rất nhiều trận thuật lâm kỳ, bởi vậy người thường không thể tới gần.Biết đường lên núi chỉ có người của Yên Phù Cung. Nhưng hiện tại đạo môn tản mạn khắp nơi, nên những người tu tiên của đạo khác cũng có thể biết đường lên.

Lúc này sắc trời đã tối, bờ sông chỉ có một chiếc thuyền, người chèo thuyền che mặt, ngồi ở đuôi thuyền câu cá.

“Người chèo thuyền, cho ta qua sông!”

Tần Trọng gọi một tiếng ‘người chèo thuyền’, người kia buông cần câu trong tay, đứng lên, cầm cây trúc dài đem thuyền chèo tới trước mặt Tần Trọng, liếc mắt nhìn y quan sát cao thấp, khàn giọng nói: “Đã trễ thế này, tiên sinh còn muốn qua sông sao?”

Tần Trọng cười khẽ một cái, khoé mắt cũng mang theo tia cười: “Đúng vậy, làm phiền lão bá.” Nước sông yên tĩnh, có lẽ nửa đêm là có thể đến Yên Phù Cung.

Tần Trọng lên thuyền nhỏ, thân thuyền rơi rung động, người chèo thuyền cầm lấy cây trúc dài điểm mạnh lên bên bờ, thuyền nhỏ lung lay lắc lắc hướng chỗ nước sâu mà lướt tới. Tần Trọng nhìn làn khói xa xa, có chút đâm chiêu suy nghĩ. Nghĩ không ra cho dù đã qua một năm mà y vẫn vô pháp quên hắn, có thể kiếp này đều không thể quên a.

Người chèo thuyền thanh âm vô cùng thong thả, nói: “Tiên sinh đêm khuya qua sông, không biết gây nên chuyện gì?”

Tần Trọng ngẩn người, nói: “Kỳ thực ta cũng không phải qua sông, mà là muốn đến một chỗ đầy mây bao quanh.”

Người chèo thuyền nói: “Nơi đó có người nói là nơi ở của những người tu tiên, tiên sinh cũng tu tiên sao?”

Tần Trọng lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người chèo thuyền, lại phát hiện dưới làn da đồi mồi cùng mái tóc bạc phơ là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đang tĩnh tĩnh nhìn y. Tần Trọng không khỏi giật mình, lui về phía sau một bước: “Ngươi …. Ngươi …..”

Đạm Nguyệt Ngân tháo che mặt xuống, dùng pháp thuật khôi phục lại dung mạo vốn có của mình, đi đến trước mặt y, ôm lấy thân thể y để tránh cho y cứ lui mãi về sau sẽ rớt xuống sông, thấp giọng nói: “Ta chờ ngươi đã rất nhiều ngày. Ta biết ngươi nhất định sẽ đến …”

Tần Trọng vừa tức lại vừa giận, vô thức muốn tránh khỏi khống chế của hắn, Đạm Nguyệt Ngân cũng không dám dùng khí lực quá lớn, hai người ở trên thuyền truy đuổi lẫn nhau. Đạm Nguyệt Ngân vô cùng nhanh nhẹn, bắt được cổ tay hai tay Tần Trọng, đặt ở trên boong thuyền, dùng thân thể mãnh mẽ đè lên y, nhìn hai gò má y trướng lên đỏ bừng, không biết là do tức giận hay mất sức, làm cho lòng hắn hơi khẽ động, chỉ cảm thấy mê người nói không nên lời, không khỏi chậm rãi cúi đầu xuống muốn hôn lên y.

Tần Trọng nghiêm mặt né tránh, Đạm Nguyệt Ngân hôn lên trên mặt y, rồi chậm rãi chuyển dần qua hôn lên khoé miệng y. Tần Trọng kinh hoảng thất thố, liều mạng muốn tách hắn ra, Đạm Nguyệt Ngân vô thức dùng chân khí, làm cho y bỗng nhiên cảm thấy một trận áp bức, hắn chăm chú nhìn y, nhíu mày nói: “Đã qua lâu như vậy, như thế nào ngươi vẫn không nghe lời?”

Nguyên lai lúc trước hắn đáp ứng để cho mình ly khai, cũng là có âm mưu, dĩ nhiên là nghĩ chờ một năm trôi qua mình sẽ hết giận hắn, hắn lần nữa đến tìm mình, chính mình thật ra vẫn còn yêu hắn, sẽ để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Tần Trọng không nói một lời, chỉ muốn đẩy Đạm Nguyệt Ngân nằm ở trên người y ra, lúc này chân của Đạm Nguyệt Ngân đã mở hai đùi y ra, khiến cho y căn bản là vô pháp khép chân lại, chỉ có thể mở lớn hai chân, nằm ngưỡng mặt lên trời.

Đạm Nguyệt Ngân nhẹ nhàng vén áo y lên, cởi quần y ra, dung nhan tuyệt lệ dưới ánh trăng mờ ảo cùng sông nước bồng bềnh dập dờn, càng phát ra vẻ đẹp sâu sắc khó có thể hình dung.

Nửa người dưới xích loã khiến cho Tần Trọng có loại cảm giác thẹn thùng nói không nên lời, âm thầm giơ ngón tay ra kết thành pháp ấn.

Một đạo bạch quang chợt đánh về phía Đạm Nguyệt Ngân, Đạm Nguyệt Ngân không thể làm gì khác hơn là lắc mình tách ra. Bạch quang bắn trúng lên mái thuyền lướt qua đánh xuống đầu thuyền, thân thuyền chấn động kịch liệt, một tiếng nổ vang lên gây chấn động đến trắng sáng cả một vùng trời.

Tần Trọng đứng dậy có chút bất ổn, thân thể lung lay, trong bụng nảy lên tầng tầng đau nhức, gần như một trận tinh điềm, không khỏi phun ra một bụm máu. Cả người không còn chút khí lực, chỉ có thể vô lực ngã lên trên mặt thuyền.

Sắc mặt Đạm Nguyệt Ngân đầy tức giận, thấy y biến thành như vậy, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, đi lên trước cúi người xuống đem y ôm vào trong lòng.

Tần Trọng nảy lên kinh sợ, nếu như lúc này Đạm Nguyệt Ngân đối với y làm cái gì, thì y cũng vô pháp chống lại, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, nghĩ như vậy thân thể không khỏi run rẩy nhè nhẹ.

Đạm Nguyệt Ngân nhìn y một lát, thấp giọng nói: “Ta biết trước đây ta đối với ngươi rất xấu, trong tình ái lúc nào cũng rất thô bạo … Bởi vì ta cho rằng khi yêu một người thì yêu thương cùng ôn nhu săn sóc sẽ phát ra từ nội tâm, tựa như ta đối với Thu Dung vậy … Ta như thế đối với ngươi hơn phân nửa không phải là không yêu ngươi, mà là ta rõ ràng là yêu Thu Dung, thế nào có thể thay lòng đổi dạ? Bởi vậy, ta cho rằng tình cảm đối với ngươi chỉ là thương hại, có thể chỉ là dao động. Ta cứu ngươi, coi như trả lại cho ngươi một phen si tình đối với ta, một ngày nào đó cũng sẽ quên ngươi tựa như quên Thu Dung vậy … Kết quả sau khi ngươi rời đi, trong lòng ta vẫn nghĩ về ngươi, trong một năm này, ta cũng không có đi tìm người khác …” Câu nói sau cùng ảnh hưởng rất lớn đến tôn nghiêm cung chủ của hắn, khiến cho Đạm Nguyệt Ngân không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Tần Trọng cười khổ, nói : “Còn nhớ cái này làm gì? Ta đều đã quên …”

Đạm Nguyệt Ngân không khỏi bật cười một tiếng: “Ngươi nếu đã quên, vì sao còn muốn lên Yên Phù Cung? Cho dù là du ngoạn ngắm cảnh cũng không cần phải đúng vào lúc đêm trước ta gặp phải cường địch …”

Tần Trọng bị hắn nói toạc ra tâm tư, vô cùng nan kham mà tránh đi ánh mắt của hắn.

Thanh âm Đạm Nguyệt Ngân dần dần ôn nhu, nói: “Ta đã nhường lại chức vị cung chủ. Bởi vậy … chúng ta sẽ có thời gian cả đời cùng một chỗ …”

“Ngươi … ngươi vì sao …” Tần Trọng giật mình đến gần như nói năng lộn xộn, không thể tin Đạm Nguyệt Ngân khổ luyện ba năm để đoạt lại chủ vị Yên Phù Cung, mà giờ đây lại có thể chắp tay cho không người khác.

Đạm Nguyệt Ngân cười hì hì, hôn lên đôi môi y, Tần Trọng bởi vì vẫn giật mình kinh ngạc mà không có phản ứng. Đạm Nguyệt Ngân cười nói: “Trước đây ta là vì Thu Dung, hiện tại tất nhiên là vì ngươi. Sau này chúng ta lưu lạc thiên nhai, không biết có bao nhiêu vui vẻ …”

Tần Trọng rất lâu sau vẫn không có hồi phục lại tinh thần. Đạm Nguyệt Ngân có thể vì y làm chuyện này, có thể vì yêu y mà hi sinh. Vốn cho rằng chuyện tình trong kiếp này vô vọng, bỗng nhiên lại phủ xuống, làm cho bản thân có loại cảm giác giống như đang trong mộng.

Không gian trong mộng vô cùng đẹp, như sương mù như tia chớp, như ảo ảnh mơ hồ … Chính là trước kia có thể sẽ mừng rỡ như điên, hiện tại lại có cảm thấy đờ đẫn ….

Không biết qua bao lâu, Tần Trọng nặng nề mở miệng: “Trải qua những … sự tình … lúc đó, đại khái … ta đã không thể tái yêu ngươi giống như trước kia … lúc chết … quá đau đớn … ta thà rằng chấm dứt sạch sẽ, không muốn trải qua thêm một lần nữa … bởi vậy … bởi vậy …”

Đạm Nguyệt Ngân cảm thấy tâm của mình vô cùng đau đớn đến gần như hít thở không thông, trong mắt có chút gì đó ê ẩm, khó có thể khắc chế giữ lại, chỉ có thể cố sức ôm lấy thân thể trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng nếu như thoáng ra sức một chút sẽ dễ dàng vỡ nát, hắn nhẹ giọng nói: “Ta không cần ngươi lại yêu ta, ta muốn đối tốt với ngươi, bảo vệ ngươi … Ngươi còn nhớ không? Ta vốn nên gặp một lần thiên kiếp, thế nhưng qua một năm nay, cái gì cũng chưa từng phát sinh, ta đang suy nghĩ … kỳ thực thiên kiếp của ta có lẽ là ngươi, bởi vậy cho dù lúc ta uống say, vẫn nghĩ đến ngươi, vừa lo lắng vừa ân hận … Thương trên người ngươi cho đến bây giờ còn chưa có khỏi hẳn, không biết ngươi có chịu chăm lo cho chính mình không ? Ta … ta rất là lo lắng.” Đạm Nguyệt Ngân yếu ớt thở dài một hơi. Vốn cho rằng những lời này sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng lúc này đây nhìn thấy biểu tình mờ mịt không thể tin của Tần Trọng, trong lòng hắn không khỏi đau nhức lên.

Tần Trọng si ngốc nhìn Đạm Nguyệt Ngân, trong lòng không khỏi cả kinh nói không ra lời. Có thể làm phép chiêu hồn, ở trong chốn tu tiên vốn không có bao nhiêu người, nhất là nghịch thiên mà đi thì càng ít đến không thể tìm ra, về phần trời phạt cũng chỉ là lời đồn đãi, nên cũng không thật ứng nghiệm, thế nhưng Đạm Nguyệt Nhân cư nhiên lại làm chuyện này mà không hề đắn đo, có thể thật sự là vì yêu.

“Đừng lo lắng, ta rất khoẻ, thương cũng tốt đến không sai biệt lắm …” Tần Trọng thấp giọng nói.

Đạm Nguyệt Ngân tà tà nhìn y một lát, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Khoẻ đến có thể chịu đựng được làm tình sao?” Một tay chậm rãi xâm nhập vào trong nội y của Tần Trọng.

Tần Trọng không khỏi “A” một tiếng, kinh hoàng thất thố muốn ngăn cản hắn, nhưng phát hiện Đạm Nguyệt Ngân chỉ là khai thông gân mạch cho y mà thôi. Nói là giúp y xoa bóp chung quanh các đốt ngón tay, thế nhưng lại xoa bằng cách đem môi dán xuống, làm cho không khí chung quanh trở nên tình sắc nói không nên lời. Biểu tình trên mặt y vừa xấu hổ vừa kỳ quái.

Đạm Nguyệt Ngân không khỏi nhẹ nhàng cười, nói: “Biểu tình này của ngươi, thực sự là làm cho ngón trỏ cũng nhịn không được mà cử động mạnh a … cũng không thể trách ta trước đây thô bạo như vậy. Ngươi cái dạng này, ta làm sao nhẫn được?” Đạm Nguyệt Ngân càng nói về sau càng nhỏ giọng xuống, gần như là đang thì thào, nhưng vẫn truyền đến tai Tần Trọng, làm cho mặt Tần Trọng nhất thời hiện lên đỏ bừng, vừa muốn động đậy lại bị Đạm Nguyệt Ngân ngăn trở, con mắt nhìn y có chút ngưng trọng, nói: “Đừng nhúc nhích!”

Tần Trọng không dám tái động, chỉ thấy Đạm Nguyệt Ngân chậm rãi cúi xuống hôn lên bờ môi y, trên mặt lộ lên vẻ tươi cười đắc ý: “Không thể làm tình, chung quy vẫn có thể hôn cùng sờ sờ nhẹ a? Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì quá phận, chờ ngươi dưỡng thân thể tốt lên, lúc đó chúng ta sẽ …”

Tần Trọng nghe thấy Đạm Nguyệt Ngân mở miệng nói ra những lời càng ngày càng hạ lưu, cũng phát ra rất nhiều lời nói ve vãn, làm cho y hoảng hốt đến xấu hổ, hận không thể lập tức hôn mê đi.

Có lẽ đây là hạnh phúc chờ đợi đã lâu, một thứ hạnh phúc mang theo một ít chua xót khổ sở cùng ngọt ngào đắng cay.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi lên thuyền, mặt trăng sáng rực nhô lên cao, nước sông yên tĩnh chảy qua, không gian lặng yên không một tiếng động.