“Ư …”

Trong vô thức rên lên một tiếng, đôi mắt thon dài khẽ động mấy cái, cuối cùng mở ra.

Liễu Yển Húc ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, tấm màn trướng màu vàng không buông xuống, bốn bề yên tĩnh, ngoài vài tiếng côn trùng vô danh. Từ góc độ này mà nhìn, ngoài cửa sổ tối như mực không nhìn thấy được gì, một màu đen như nhau, nhưng hắn vẫn nhìn. Ở hông truyền đến một sự ấm áp, còn có một thứ, cảm giác nặng trịch như bị cánh tay đè lên.

Là Mộ Dung Hoài Tần.

Tiếng thở bình ổn bên tai, là của Mộ Dung Hoài Tần, chắc là đã ngủ rồi. Khẽ động cơ thể, Liễu Yển Húc muốn thoát khỏi vòng tay người đó, nhưng đột nhiên cứng đờ, chỗ hạ thân đã tê liệt, dường như có thứ gì đó từ từ trào ra …

Cảm giác này …

Không cần nghĩ, Liễu Yển Húc lập tức biết đó là cái gì, cơ thể lại thả lỏng ra, dù sao, cũng đã quen rồi …

Sự ngọ nguậy này, khiến người đang ngủ say kia như cảm thấy được gì đó, đôi tay vòng chặt hơn, khuôn mặt cọ sát vào lưng Liễu Yển Húc, cơ thể quấn vào cơ thể, không một khe hỡ …

Liễu Yển Húc không ngủ được nữa, hắn rất mệt, nhưng vừa nhắm mắt lại, tia sáng mờ ảo không làm tổn thương, chỉ là khiến tất cả giống như bị một tấm màn mỏng bịt kín lại, cho dù là gần trong gang tấc, cũng như giọt sương trong hoa.

Trong tĩnh lặng, có thứ gì đó nhảy động lên, một cái, hai cái …

Bang bang bang …

Cảm giác quen thuộc, là nhịp đập của trái tim mình, thì ra, vật này vẫn còn đập sao?

Liễu Yển Húc có chút hoảng hốt, lập tức cười giễu cợt, người còn sống, tim sao có thể không đập? Nhưng tại sao, vẫn không có bất kì cảm giác nào?

Không cảm thấy mình vẫn còn sống, không cảm thấy tim mình vẫn còn đập, mơ mơ hồ hồ, một gương mặt lướt qua trước mắt, quen thuộc, xa lạ …lưu luyến, không nỡ, nhưng không nắm bắt được gì, chỉ là thoáng qua, chỉ là thoáng qua.

Liễu Yển Húc cảm thấy bản thân như đã suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng hề suy nghĩ gì, tất cả đều không rõ ràng, giống như đồ vật bị ánh đèn chiếu vào, mơ hồ, mông lung, thời gian từng chút từng chút len lách qua, như một cái thùng bị bịt kín, một tia không khí rất nhỏ lọt ra, từng chút từng chút được phóng thích, lại từng chút một biến mất như vô hình …

Lâu như vậy sao?

Hẳn rồi, phải đó.

Vậy, sao trời vẫn không sáng?

Tại sao trời phải sáng?

…..

Phải a, tại sao?

Ngày mai, là ngày gì a?

Ngày mai, là mùng bảy tháng bảy a …

A, là mùng bảy tháng bảy, sao? …

Ánh bình minh dần dần mang đến ánh sáng màu tro, một đường chiếu thẳng vào cơ thể, âm thanh bốn bề dần lớn hơn. Tảng sáng, sắp rồi …

Đêm đó sau khi ngủ, Liễu Yển Húc đã có một giấc mộng rất đẹp, trong mộng, có núi, có nước, có hắn, còn có …nàng ấy …

Đó cũng là lần cuối cùng hắn mơ thấy nàng ấy …

Mộng, cuối cùng cũng phải tỉnh, khi Liễu Yển Húc lại mở mắt lần nữa, đập vào mắt, là một màu đỏ rực rỡ, đỏ đến xán lạng, đỏ đến bi tráng …

Đó là màu sắc của ánh mặt trời tinh mơ chiếu vào trong mắt hắn, hay là, là …xiêm y mà cung nữ cầm trên tay.

Đại Hạo hoàng triều Lăng Đức năm thứ bảy! Mùng bảy tháng bảy.

Nghi giá thú, đại lợi đông phương.

Sáng sớm khi mặt trời vừa mọc, cả nước bắt đầu sôi động lên, vì hôm nay là một ngày quan trọng …

Hoàng thất đại hôn, một lấy một gả.

Người lấy là đương kim hoàng thượng. Phi tần hậu cung của hoàng thượng không nhiều, ngôi vị chính phi vẫn chậm trễ chưa sắc phong, nhưng lần này lại sắc phong người này làm chính phi! Vừa nghe thì biết hoàng đế đối với người nữ tử này rất thâm tình. Bằng không cũng không thể sắc phong chính phi ngay lúc này! Không loại trừ khả năng sau này sẽ được làm chủ hậu cung!

Người được gả là nghĩa nữ của thái hậu. Ban hiệu Đức Trân công chúa, nghe nói công chúa đoan trang hiền thục, dung mạo tú lệ, được gả cho chính là tân nhiệm hình bộ thị lang Tống Vu Phi …

Hôn lễ chỉ có nửa tháng để chuẩn bị, nhưng thanh thế không hề giảm sút, dân gian bắt đầu không ngừng đồn đãi, đủ loại phiên bản cùng suy đoán, những người hứng thú đều trông chờ ngày trọng đại này …

Giờ ngọ, cửa hoàng cung mở rộng, kim hồng loan giá từ ngọ môn chậm rãi đi vào, trên mui xe được lót màu, rải cánh hoa rải rác, trước sau đều mở đường, cung nhân hộ giá …Trọng binh hùng hậu, bách tính ven đường ồ ạt quỳ xuống khấu bái …

Mọi người biết, hôn lễ đã bắt đầu …

Mắt không nhìn thấy, nhưng Liễu Yển Húc biết, đây, là trên kim loan điện. Cảm giác quen thuộc đó, không thể nào gạt người.

Trước mắt là một mảng màu đỏ, đó là tấm khăn hỉ, bên tai là tiếng kêu hô inh ỏi, đó là bạn đồng liêu trước đây, tay đã bị nắm chặt, đó là đôi tay trắng noãn lạnh như băng của người đó.

Sau đó, từng bước từng bước, không nhìn thấy phía trước, một bước một bước, theo hắn tiến về …phía trước, từng bậc từng bậc thang dường như không có tận cùng, nhưng lại rất nhanh, đi đến tận cùng, khi âm thanh inh ỏi bên tai trở nên yên ắng, âm thanh trong trẻo uy nghiêm của người đó vang lên, từng giọt lệ trong thanh lướt qua, nhưng vẫn rơi vào trong hỉ phục, không một ngấn tích …

Tầng lầu, rồi lại tầng lầu, nhìn hai bờ mờ mịt, đều là …khoảng không.

“ …….Hôm nay sắc phong làm Liễu phi! Khâm thử …”

Tiếng tung hô, lại lần nữa vang tận mây xanh.

“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!!!”

Hôm nay, cử quốc hoan khánh!!!.

————————————******———————————–

Hết

Hết chính văn rồi chương cuối này đọc thiệt là đau lòng mà, còn phiên ngoại hình như chia làm bốn phần. Mình cũng rất muốn hoàn thành nhưng hiện tại đang mê mẩn cái Ràng buộc cho nên phiên ngoại của LMM sẽ được cập nhật sau nha mọi người.