Trong chính sảnh Mai viên, bốn bề bình phong lê hoa, chính giữa bày một cái bàn bát tiên, hai anh em Triển gia phân ra ngồi hai bên.

Trên bàn, ngoại trừ thức ăn mà bình thường hai huynh đệ thích ăn, còn đặc biệt bày thêm một phần thịt hấp lá sen vàng óng ánh, cộng thêm món canh cá thơm ngào ngạt.

Triển Hoài Xuân nhìn đại ca đang ưu nhã dùng canh phía đối diện, cảm thấy việc hắn bảo phòng bếp làm hai phần là quyết định anh minh không gì sánh được, bởi vì ngồi ăn với vị huynh này, hắn không hề có chút khẩu vị nào.

“Nhị đệ sao lại không ăn?” Triển Tri Hàn buông thìa, động tác tự nhiên tùy ý, chiếc thìa trắng chạm vào chén kiểu nhưng không hề phát ra chút tiếng vang. Thấy người đối diện quá an tĩnh, Triển Tri Hàn ngẩng đầu, thấy Triển Hoài Xuân mặt cau có quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn tự mình gắp một miếng thịt nạc bỏ vào trong chén Triển Hoài Xuân, “Nếm thử đi, lá sen tự mình hái, ăn vào hẳn là sẽ càng thấy ngon.”

“Tự em biết gắp.” Triển Hoài Xuân tức giận trừng hắn.

“Biết gắp sao lại không ăn? Anh còn tưởng rằng em cố ý không ăn, chờ anh gắp cho em chút rau chứ.” Triển Tri Hàn thong dong ứng đối.

Triển Hoài Xuân chán nản, lười không muốn đáp lời, bưng chén cấp tốc xử lý hết cơm, sau đó đặt mạnh chén xuống, đứng dậy đi vào trong phòng bên.

Triển Tri Hàn nhìn theo bóng hắn đi vào, lại quét mắt nhìn thịt còn thừa lại trong chén hắn, sau đó nhẹ nhàng cong môi. Đứa em này, trước mặt người bên ngoài thì luôn bày ra dáng vẻ nhị thiếu lãnh khốc, nhưng kỳ thực vẫn còn con nít, cứ xem việc hắn không ăn thịt là biết đang lấy đó ra giận dỗi rồi.

Triển Hoài Xuân bỏ đi cũng không gây ảnh hưởng gì đến tâm tình ăn uống của Triển Tri Hàn, phòng bên thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, còn hắn thì vẫn cứ thong thả dùng cơm. Chờ các tiểu nha hoàn thu dọn chén đũa mang ra ngoài, Triển Tri Hàn bảo Trường Qúy đến ThườngThanh viên gọi A Du đến. Trường Qúy đáp vâng, xoay người rời đi, Trường An muốn dẫn đường giúp hắn, lại bị Triển Tri Hàn gọi lại, phạt hắn chạy quanh hồ một vòng, rốt cuộc cũng bị nghiêm phạt do không thể khuyên can Nhị thiếu gia đi am ni cô làm chuyện hồ đồ.

“Em cứ đứng ở bên trong nghe, làm thế tránh để em len lén nháy mắt ra hiệu với cô ấy.” Phạt xong Trường An, Triển Tri Hàn nói vọng vào phòng trong.

Triển Hoài Xuân không hé răng, đứng ở phía trước cửa sổ, uất hận nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu như nàng cô phụ hảo ý của hắn mà lựa chọn đi thôn trang, hắn sẽ không bao giờ quản sống chết của nàng nữa, coi như không công làm việc thiện, không công làm người tốt một lần vậy!

Trong phòng ngoài phòng không có người nói chuyện, bốn bề hoàn toàn im ắng.

Thường Thanh viên, A Du lúc này đã tắm rửa xong, đang ở phòng ngoài chờ Triển Hoài Xuân trở về. Không biết có phải vì bị hai món ăn hấp dẫn hay không mà nàng hơi có chút đói bụng. Cảm giác đói bụng chẳng hề tốt chút nào, A Du ôm bụng, lòng hơi có chút bất an. Khi nào thì thiếu gia mới trở về? Hay là đã quên mất nàng rồi? Không bằng nàng về phòng mình ăn một chút hạch đào tô trước vậy?

“A Du cô nương có ở trong không?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam xa lạ.

Tìm nàng?

A Du nhanh chóng đáp lời, bước nhanh đi ra ngoài đón, ra tới cửa, nàng nhìn thấy một nam tử ăn mặc không khác gì Trường An đứng chờ ở một bên. Hắn thoạt nhìn lớn hơn Trường An một chút, vóc dáng cao ráo, dáng người cao thẳng, liếc nhìn nàng một cái rồi liền cụp mắt xuống, mặt không thay đổi nói: “A Du cô nương, đại thiếu gia truyền gọi cô đi qua một chuyến.”

A Du không biết hắn, mà hắn nói năng cũng lạnh lùng, nên trong lòng nàng có chút sợ: “Nhị thiếu gia?”

“Nhị thiếu gia đang ở cùng với đại thiếu gia. Đi thôi, đừng để hai vị thiếu gia đợi lâu.” Trường Qúy nói xong liền đi xuống bậc thềm.

A Du nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới Triển Hoài Xuân đã căn dặn nàng không được tiếp xúc, nói chuyện với nam nhân khác, nên nàng không hề động, chỉ bất an hỏi hắn: “Cậu là ai? Tôi chưa thấy cậu bao giờ, Trường An đâu? Nhị thiếu gia có chuyện phân phó tôi đều bảo Trường An nói với tôi.”

Trường Qúy dừng chân, khó tin quay đầu lại, hắn hầu hạ đại thiếu gia cũng có chừng mười năm, đã từng đi truyền lời rất nhiều, nhưng chưa từng có ai hỏi qua loại vấn đề này, lẽ nào nàng nghĩ hắn giả truyền lời đại thiếu gia?

“Trường An không hầu hạ tốt nhị thiếu gia, bị đại thiếu gia phạt chạy quanh hồ một vòng, sao, cô cũng muốn bị phạt giống Trường An?”

Thấy hắn trừng hai mắt, A Du lại càng hoảng sợ, nghe thấy đến cả Trường An cũng bị phạt, lúc này nàng cũng không nghi ngờ gì nữa, vội vã xoay người đóng cửa, đi xuống bậc thềm.

Trường Qúy lập tức đi nhanh về hướng Mai viên, hắn đi rất nhanh, A Du kinh hãi đảm chiến đuổi theo hắn, lúc chạy tới trước cửa chánh đường Mai viên thì nàng đã thở hổn hển.

“Hai vị thiếu gia ở bên trong, cô vào đi.” Trường Qúy dừng chân ngoài cửa sảnh chính, hất hất mặt chỉ vào trong.

A Du lặng lẽ thăm dò đi vào, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân cao lớn đứng trước một bức họa, đưa lưng về bên này, nhìn xiêm y thì có lẽ là đại thiếu gia. Nếu đại thiếu gia ở đây, thì nhị thiếu gia chắc chắn cũng ở đây, A Du yên tâm đi vào, cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ gặp qua đại thiếu gia.” Những lời ma ma dạy bảo nàng vẫn luôn nhớ kỹ.

Triển Tri Hàn ung dung quay người lại, trở lại trên ghế ngồi, lúc này mới bắt đầu quan sát A Du.

Nàng đã thay một bộ áo hạnh quần dài mới tinh, toàn bộ đều là tơ lụa thượng hạng, đỉnh đầu đội chiếc mũ nhỏ màu vàng nhạt có thiết kế sáng tạo, phục trang cho nàng thêm hoạt bát xinh đẹp, căn bản nhìn không ra đây là một ni cô, lại càng không giống một nha hoàn. Triển Tri Hàn hơi híp mắt, hắn chưa thấy nhị đệ để bụng với cô nương nào như vậy cả, vị ni cô gọi là A Du này thật là có bản lĩnh.

“Cô tên là A Du?” Hắn liếc mắt nhìn mũi giày đột nhiên nhô ra khỏi rèm cửa ở phòng bên, mở miệng hỏi.

A Du gật đầu, mắt nhìn dưới mặt đất.

“Nghe nói vì bị nhị thiếu gia ép phá giới mà cô bị chủ trì am Ngọc Tuyền đuổi xuống núi, cô không hận nhị thiếu gia sao? Ngẩng đầu trả lời.”

A Du nghe lời ngẩng đầu, trong mắt còn có chút mờ mịt, đụng phải ánh mắt sắc bén của hắn, A Du không dám cùng ánh mắt ấy đối diện, nàng hoảng hốt dời mắt, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Lúc đó có trách thiếu gia ức hiếp người, nhưng về sau thiếu gia thành tâm nhận sai, lưng còn bởi vì tôi. . . nô tỳ mà bị thương, nên nô tỳ không trách cậu ấy.”

“Nó bị thương?” Triển Tri Hàn kinh ngạc hỏi.

“Vâng, lưng va phải cành cây, hồi sau lại cõng tôi đi một đoạn đường, khi đó tôi không biết cậu ấy bị thương, không chịu để cho cậu ấy cõng, không chú ý mới hại cậu ấy bị thương nặng hơn.” A Du vừa thấy khẩn trương vừa thấy xấu hổ, hơn nữa cũng không có thói quen tự xưng là nô tỳ, nên nói một hồi liền thay đổi về y như lúc đầu.

Mũi giày ở rèm cửa bên kia đã biến mất, Triển Tri Hàn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Triển Hoài Xuân lúc này, nên không hỏi sâu chuyện này nữa, tiếp tục nói: “Tất cả các sư tỷ của cô đều về nhà đoàn tụ với cha mẹ, chỉ có cô bởi vì không có tin tức của cha mẹ mới ở lại phủ này làm nha hoàn. Có phải cô rất cảm kích nhị thiếu gia?” Nhị đệ không cho hắn làm lộ chuyện cha mẹ nàng đã mất, hắn cam tâm tình nguyện phối hợp.

“Vâng.” A Du chân tâm thật ý gật đầu: “Nhị thiếu gia đối với tôi rất tốt.”

Ở phòng bên, Triển Hoài Xuân không nhịn cười mà được, lại tiến gần đến cửa. Lần này hắn không để lộ chân, chỉ hơi nghiêng mình, vén mành nhìn ra phía ngoài.

“Tính tình nhị thiếu gia, có thể là cô chỉ phạm một lỗi nhỏ, nó cũng sẽ rất giận dữ, mắng người phạt quỳ đều là nhẹ, đến cả Trường An còn bị nó đá vài cái. Nói thật, tôi lo lắng có một ngày nó sẽ đánh chửi cô, cho nên tôi nghĩ, nếu nó hảo tâm giúp cô, không bằng giúp cho trót. Nhà chúng tôi cũng có điền trang ở nông thôn, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể an bài cho cô đến đó, ở đó thanh u an tĩnh, sau khi cô đến thì có thể ở trong phòng đọc sách, cũng có thể trò chuyện với các cô nương nhà nông gần đấy, còn tốt hơn là ở đây hầu hạ nó, cô cảm thấy thế nào?” Triển Tri Hàn bình tĩnh nói.

Rời khỏi Triển phủ?

A Du thấy lòng căng thẳng, theo bản năng biện giải thay Triển Hoài Xuân: “Nhị thiếu gia chỉ là thỉnh thoảng hay phát cáu thôi, kỳ thực con người vẫn rất tốt, cậu ấy. . .”

“Nó tốt như thế nào?” Triển Tri Hàn nâng chung trà lên, cúi đầu nhìn lá trà bệp bềnh bên trong.

A Du cúi đầu, nỗ lực hồi tưởng những việc tốt mà Triển Hoài Xuân làm cho nàng: “Các sư tỷ đều nói tôi ngốc, nhưng nhị thiếu gia lại nói cho tôi biết tôi không hề ngốc chút nào, cậu ấy dạy tôi làm sao để phân biệt được ai tốt với tôi, ai không tốt với tôi, cậu ấy giúp tôi nấu nước, mua điểm tâm ngon cho tôi. Sư tổ không cần tôi, nhị thiếu gia thu lưu tôi, còn làm quần áo và khăn đội đầu xinh đẹp cho tôi, còn dẫn tôi đi chèo thuyền, đại thiếu gia, tôi nguyện ý hầu hạ nhị thiếu gia, tôi không sợ cậu ấy phát giận.”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn vẻ kiên định. Ngoại trừ những người ở am ni cô, thì Triển Hoài Xuân chính là người nàng quen thuộc nhất, nếu là ngày hôm trước, có lẽ nàng sẽ lựa chọn đến thôn trang, nhưng Triển Hoài Xuân đã không giận nàng nữa, không hung tợn nữa, lại còn bảo phòng bếp làm đồ ăn ngon cùng ăn với nàng, A Du nguyện ý hầu hạ hắn.

Nói tới nói lui, cũng là vì nhị đệ đã cho nàng chỗ tốt?

Triển Tri Hàn chậm rãi buông chén trà, đứng lên nói: “Chỉ cần cô đến đó, đồ ăn, quần áo, toàn bộ ăn mặc chi tiêu, đến thôn trang tôi đều có thể cho cô, đãi ngộ cô nhận được không hề thay đổi, hơn nữa ở đó cô sẽ là chủ tử, sẽ có nha hoàn hầu hạ cô. Về phương diện tiền bạc, ở đây thì tiền tiêu vặt hàng tháng của cô là hai lượng, nhưng đến đó, mỗi tháng tôi sẽ cho cô năm lượng bạc, tương lai khi cô tìm được cha mẹ hoặc là muốn lập gia đình, tôi còn có thể cho cô thêm một phần đồ cưới phong phú, so với việc cô không danh không phận đi theo nhị thiếu gia thì tốt hơn nhiều.”

Lời hắn nói mang theo lợi dụ pha lẫn cảnh cao, người hơi thông minh một chút cũng có thể nghe hiểu. Triển Hoài Xuân nhíu mày, lẽ nào đại ca cho rằng A Du là loại người như vậy? Hắn muốn đi ra ngoài mang A Du đi, tránh khỏi vị đại ca xem ai cũng là người xấu kia, thế nhưng, thoáng nhìn thấy dáng vẻ A Du ngơ ngác, Triển Hoài Xuân đột nhiên rất muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào. Hắn tin tưởng A Du đơn thuần, nhưng cũng hiểu rõ nàng nhiều lần nguôi giận đều là do hắn lấy cái ăn dỗ ngọt nàng, nếu ở nơi khác cũng có đồ ăn ngon, thì nàng có rời khỏi kẻ xấu vẫn hay ức hiếp nàng là hắn không?

Những lời Triển Tri Hàn nói A Du cũng chưa hiểu rõ lắm. Người này lúc đầu thì bôi xấu Triển Hoài Xuân, lại hỏi nàng Triển Hoài Xuân tốt chỗ nào, A Du cho là hắn bất mãn với nhị đệ của mình, liền chuyên lấy điểm tốt của Triển Hoài Xuân nói cho hắn nghe, sao thoáng cái lại nói đến chuyện chuyển đến thôn trang? Rõ ràng nàng đã nói là nguyện ý ở lại hầu hạ. . .

Bất chợt, như hiểu được điều gì, nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động nhìn người nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị phía trước, nhìn vào ánh mắt của hắn. Triển Tri Hàn cũng đang nhìn nàng, loại ánh mắt ấy, A Du không thấy xa lạ chút nào, khi sư tỷ ghét bỏ nàng ngốc đã nhìn nàng như vậy, lúc ban đầu nàng khiến Triển Hoài Xuân tức giận thì hắn cũng nhìn nàng như vậy.

Là chán ghét, là không thích.

A Du đã hiểu, đại thiếu gia không thích nàng, hắn muốn nàng dọn đến thôn trang ở.

Bọn Đan Quế có nói, lão gia phu nhân không ở nhà, cái nhà này là do đại thiếu gia định đoạt, ngay cả nhị thiếu gia cũng phải nghe hắn.

Nhị thiếu gia, hắn ở đâu?

A Du lặng lẽ nhìn chung quanh, hai bên đều có phòng nhỏ, Nhị thiếu gia có ở bên trong không? Hắn không đi ra, có phải là cũng không muốn nàng hầu hạ?

A Du cúi đầu, nước mắt chực chã rơi, nàng cố nén, ngoan ngoãn nói: “Đại thiếu gia, tất cả tôi đều nghe theo cậu.” Triển Hoài Xuân không muốn nàng hầu hạ, nàng ngoại trừ nghe đại thiếu gia an bài, còn có lựa chọn khác sao? Có lẽ là có, nhưng bây giờ A Du chỉ thầm nghĩ nhanh chóng trở về phòng mình len lén khóc một trận, giờ phút này nàng không nghĩ được gì cả, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc kìm nén nước mắt.

“Tốt lắm, cô về trước đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ an bài cho cô xuất phủ.” Triển Tri Hàn lười không muốn nhìn nàng nữa, xoay người nói.

A Du cũng xoay người, sau khi ra khỏi cửa nhà chính, nàng chậm rãi đi, không giơ tay lên lau nước mắt, nàng không muốn gã hầu mặt lạnh đứng ở cửa kia nhìn ra.

Tiếng bước chân đi xa, Triển Tri Hàn đi tới phòng bên.

Không đợi hắn mở miệng, Triển Hoài Xuân đã trước hết cười: “Em đã nói với anh cô ấy là đứa ngốc rồi chứ? Ở cạnh em, em sẽ trông nom, tương lai nhất định sẽ tìm cho cô ấy một người tốt, bây giờ thì hay rồi, cô ấy đi thôn trang, đừng nói một năm nửa năm, không tới một tháng, em sẽ quên mình đã từng cứu một kẻ ngốc như thế.”

“Em nói người ta ngốc, vậy mà có thể lừa em cõng, mua đồ ăn, quần áo cho, vậy chẳng phải là em càng ngốc đấy sao?” Triển Tri Hàn không chút lưu tình châm chọc.

“Em ngốc là do em nguyện ý, không cần anh quan tâm!” Cơn tức Triển Hoài Xuân cưỡng chế rốt cục cũng đã bộc phát, thanh âm chưa dứt, người đã như gió lốc lao ra khỏi phòng.

Triển Tri Hàn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy rèm cửa bị Triển Hoài Xuân hất lên thật cao đang chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng lay động.

Lần này nhị đệ chịu thiệt nhưng đã nhận rõ nữ nhân này, sau này chắc sẽ không đơn giản bị lừa nữa?

~

Bên kia Triển Hoài Xuân nổi giận đùng đùng trở về Thường Thanh viên, đi thẳng đến phòng chính. Hắn muốn tìm nàng để hỏi rõ ràng, hắn làm nhiều chuyện cho nàng như vậy, lẽ nào nàng chỉ nhớ rõ đồ ăn, cái mặc? Có ăn có mặc thì không cần hắn nữa? Thế nhưng trong phòng chính không có thân ảnh quen thuộc, lửa giận của Triển Hoài Xuân càng tăng lên, bây giờ vẫn còn chưa đi mà nàng đã không coi hắn là chủ tử nữa, giỏi lắm.

Đi nhanh ra cửa, Triển Hoài Xuân đi thẳng đến sương phòng, cánh cửa khép hờ, hắn vốn định tung cước đá văng ra, chẳng biết nghĩ như thế nào, cẳng chân đã giơ cao nay lại buông xuống. Triển Hoài Xuân lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào bên trong. Bên trong im ắng không hề có tiếng động, hắn hoang mang đẩy rèm cửa, ánh mắt thoáng nhìn vào thì không thấy người đâu, ngay lúc hắn cho rằng A Du không có ở bên trong thì ánh mắt hắn liền dừng lại trên giường.

Nơi đó bị phồng lên một khối, đang không ngừng run run.

Nàng đang cười, đang khóc, hay là đang sợ?

Nếu là cười thì chứng tỏ nàng không thích hầu hạ hắn, nhưng Triển Hoài Xuân lại không thấy được nàng sẽ vui mừng đến độ như thế, nếu là khóc, nàng đã đồng ý dọn đến thôn trang rồi, thì có gì mà phải khóc? Còn sợ, thế thì hoàn toàn không có đạo lý.

Triển Hoài Xuân ôm bụng đầy nghi vấn bước tới, đi đến gần thì hắn nghe được tiếng nức nở kiềm nén. Trong lòng hắn cả kinh, vươn tay kéo chăn lên.

Người ở bên trong không ngờ tới cử động của hắn, kinh hoảng từ trong gối quay đầu ra. Bốn mắt nhìn nhau, Triển Hoài Xuân vô cùng kinh ngạc nhìn vành mắt hồng hồng của nàng, A Du thấy hắn, thì bao nhiêu khổ sở, uất ức bất giác hóa thành cơn mưa giàn giụa, tiếng khóc lúc này muốn dừng cũng không dừng lại được nữa, nấc nghẹn lên tựa như trẻ nhỏ nhìn thấy cha mẹ.

“Cô, cô khóc cái gì?” Lửa giận nhất thời tiêu tán, Triển Hoài Xuân bất giác thấy lòng mình đau xót, yêu thương vô cùng.

“Cậu, cậu, cậu không cần, không cần tôi nữa. . .” A Du nấc nghẹn đáp, tiếng nấc đứt đoạn từng quãng, như sắp thở không ra hơi.

Cha mẹ không cần nàng nữa, nàng còn có sư tổ sư phụ, sư tổ sư phụ không cần nàng nữa, thì còn có người nam nhân này chịu thu lưu nàng, bây giờ hắn cũng không cần nàng, A Du thực sự không biết sau này nàng phải sống thế nào. Nàng chưa từng tự mình tự lập, nàng không biết ai cả.