Mấy ngày nay, những lúc rỗi rảnh A Du đều cùng các tiểu nha hoàn học quy củ.

Không tính đến nàng, trong đám tiểu nha hoàn thì lớn nhất là 13 tuổi, nhỏ nhất mới 10 tuổi, có người được mua từ chỗ người môi giới, cũng có người là con cháu của các nô bộc quản lý điền trang ở các nơi của Triển gia, có người xanh xao vàng vọt vừa nhìn liền biết cuộc sống lúc trước không tốt lắm, có người lại có cử chỉ khác hẳn nói rõ lên đã được chỉ điểm qua.

Khi ma ma dạy quy củ không có ở đấy, A Du sẽ cùng bọn họ chụm lại trò chuyện, lúc ban đầu vì còn lạ lẫm nên nàng không theo nói chuyện, các tiểu nha hoàn toàn chủ động gọi nàng, về sau nàng mới tập quen dần. A Du rất thích nói chuyện với họ, bởi vì mỗi lần như thế nàng đều biết thêm được một số điều mới mẻ, ví dụ như Triển gia là đại phú thương số một số hai của mấy huyện thành lân cận, có điền trang cửa hàng vô số kể, ví dụ như Triển lão gia, Triển phu nhân đã lên thuyền đi du lịch hải ngoại.

Đối tượng các tiểu nha hoàn đàm luận nhiều nhất chính là hai vị thiếu gia trong nhà. A Du yên lặng lắng nghe, nghe bọn họ khen đại thiếu gia thuở nhỏ thông tuệ, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu lo liệu việc làm ăn của Triển gia, chỉ là tính tình quá lạnh lùng trang nghiêm, ngay cả lão Vương quản gia trong Triển phủ cũng không dám qua loa trước mặt hắn. Sau đó liền nghe bọn họ nói so với đại thiếu gia thì nhị thiếu gia cả ngày chẳng chịu làm gì, tính tình lúc nóng lúc lạnh, khó hầu hạ hơn cả đại thiếu gia, danh tiếng ở bên ngoài thì còn xa mới bằng đại thiếu gia.

“A Du tỷ, mỗi ngày chị đều nhìn thấy Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia rốt cuộc là người như thế nào vậy?”

“Thiếu gia có dáng vẻ tuấn tú, tính tình, thì có chút khó đoán, nhưng con người thì tốt vô cùng.”

Khi các tiểu nha hoàn hỏi thì A Du đều trả lời như vậy. Triển Hoài Xuân ở bên ngoài như thế nào nàng không biết, nàng chẳng qua là cảm thấy hắn đối với nàng thực sự tốt vô cùng, tuy nói hắn giận lên thì sẽ huấn nàng trừng nàng, nhưng hắn chịu thu lưu nàng, lại còn may xiêm y làm mũ cho nàng, đây đều là những việc mà người bên ngoài không thể làm cho nàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là ma ma tới, A Du nhanh chân cùng các tiểu nah hoàn đứng dậy ngay ngắn, tất cả đều yên lặng. Cứ như vậy, thời gian học luôn sẽ có người bị ma ma răn dạy. Nghe thấy người ta bị giáo huấn, A Du cũng sợ theo, rất sợ kế tiếp sẽ đến phiên mình. Vị ma ma này rất nghiêm nghị, luôn phạt đánh lòng bàn tay, A Du thì chưa bị đánh qua lần nào.

Nhưng A Du rõ ràng đã quá lo lắng rồi. Chỉ nói quy củ thôi, Thanh Thi vốn xuất thân nhà quan, gia tộc bị định tội bà mới lưu lạc ở bên ngoài, A Du từ nhỏ đã đi theo Thanh Thi, nên mưa dầm thấm đất, bước đi, dáng ăn, cử chỉ giở tay nhấc chân tất cả đều học được bảy tám phần, chỉ cần ma ma hơi chút chỉ điểm, nàng liền lập tức học được. Kỳ thực nàng làm được quá tốt, không giống nha hoàn mà lại giống như một vị tiểu thư, vị ma ma kia vốn muốn răn dạy nàng, nhưng ngẫm lại nàng là do nhị thiếu gia tự mình mang về, ngày đêm gần người hầu hạ, ai biết có bị thiếu gia thu dùng hay không? Huống hồ nhiều năm như vậy mà nhị thiếu gia chỉ mang có một người về nhà, còn cho phép nàng xưng hô ngang hàng, rồi còn ngồi cùng bàn mà ăn, rõ ràng cho thấy rất lưu tâm nàng, ma ma trong lòng hiểu rõ, nên khi dạy A Du thì mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cho nên A Du học quy củ rất thuận lợi, mới học 5,6 ngày, ma ma liền nói nàng không cần học nữa, nhưng cũng lặng lẽ chỉ điểm nàng, ở trước mặt nhị thiếu gia thì thế nào cũng được, nhưng cuối tháng đại thiếu gia trở về, khi gặp mặt thì nhất định phải tự xưng nô tỳ.

A Du không hiểu tại sao lại có loại khác biệt này, bèn hỏi. Ma ma dạy nàng mấy ngày nay nên biết rõ tính tình của nàng, liền dùng giọng điệu như dỗ bé ngoan dỗ dành nàng: “Bởi vì cô là nha hoàn của Nhị thiếu gia, với Nhị thiếu gia là người một nhà, lời nói đương nhiên có thể thân cận một chút, nhưng Đại thiếu gia lại không phải, cô phải tôn kính cậu ấy.”

A Du yên lặng ghi nhớ, tiếp theo nàng không cần học quy củ nữa, lúc Triển Hoài Xuân ra ngoài, nàng liền đi tìm Đan Quế, Đan Hà chơi. Đan Quế, Đan Hà phụ trách quét dọn sân và các phòng, nên thường hay gặp A Du, do đó A Du thân quen với hai nàng hơn hai nha hoàn giặt y phục kia.

Đan Quế, Đan Hà ở chung phòng, ngày hôm đó lúc A Du ghé sang thì thấy hai người đang đếm tiền. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy A Du tới, Đan Quế cười ngoắc ngoắc nàng: “A Du, cô tới vừa đúng lúc, lát nữa người bán hàng rong sẽ tới đây, chúng tôi tính đi mua đồ, cô có muốn mua thêm cho mình chút gì không?”

“Mua cái gì?” A Du tò mò hỏi. Hiện tại nàng tích góp được ba lượng bạc, một lượng là Triển Hoài Xuân thưởng cho do nàng làm được mũ, hai lượng còn lại có được là do nàng dựa theo Triển Hoài Xuân phân phó may một túi tiền cho hắn, hắn thấy rất hài lòng, thoáng cái đã thưởng nàng hai lượng. A Du chưa tự mình mua đồ bao giờ, nàng cũng không biết những thứ bạc này rốt cuộc có thể mua được cái gì.

Ba người vẫn hay nói chuyện cùng nhau, Đan Quế, Đan Hà cũng biết A Du có tiền. Đan Hà nhìn A Du, sau đó cúi đầu đếm tiền của mình. Mỗi tháng nàng chỉ còn có một lượng, phần lớn đều giữ lại để cuối tháng gửi về cho gia đình xoay sở, còn lại chút ít thì lấy mua đồ dùng cho mình. Kỳ thực Đan Hà cũng không thích lãng phí tiền mua những thứ đồ vật vô dụng kia, nhưng Đan Quế lại cứ hay mua, nàng không mua thì có vẻ nàng quá keo kiệt, huống hồ Đan Quế không xinh đẹp bằng nàng, nên Đan Hà không muốn bởi vì đồ trang sức mà kém sắc hơn nàng.

Tính tình Đan Hà tương đối trầm mặc, Đan Quế lại hoạt bát, kéo A Du đi tới bàn trang điểm nhỏ của mình, lấy hộp đựng trang sức ra giới thiệu cho nàng xem: “Cô xem cây lược gỗ đào này đi, lần trước tôi bỏ ra năm đồng tiền mua được từ chỗ Trương Nhị lang đó, giá gốc của nó là bảy đồng, tôi phải kì kèo với hắn mãi, hắn mới bớt được hai đồng. Còn đôi khuyên tai này nữa, nó là nữ trang tốt nhất của tôi, tôi để dành tiền nửa năm mới mua được, mất hai lượng bạc đấy.” Nhà nàng cũng không nghèo khó lắm, mỗi tháng nàng gửi về một ít cho gia đình, còn dư lại nàng giữ tự mình dùng, ngoại trừ những thứ này, còn có một chút là lụa là, đều là những thứ A Du chưa thấy qua.

A Du nhất nhất xem qua, sau cùng cầm lấy đôi khuyên tai kia tinh tế quan sát. Hai khuyên tai ngọc to chừng hạt đậu, nhan sắc không đẹp bằng thứ Triển Hoài Xuân đeo trên người, nhưng lại trong veo như nước. A Du ngẩng đầu nhìn lỗ tai Đan Quế, hiếu kỳ hỏi: “Cái này đeo như thế nào?”

“Cô không có bấm lỗ tai sao?” Đan Quế kinh ngạc hỏi, sau đó không đợi A Du đáp lời, nàng bỏ đồ vật trong tay xuống, chuyển tới cạnh A Du, nắm lỗ tai nàng quan sát, quả nhiên không có lỗ, liền quay đầu bảo A Du nhìn nàng, vừa tháo chiếc bông tai hình hoa mộc lan mạ bạc vừa nói: “Thấy không? Cái lỗ này được đâm lúc tôi còn nhỏ, đeo ở chỗ này này.”

A Du thử thăm dò đụng một cái: “Có đau không?”

Đan Quế cười lắc đầu: “Mẹ tôi bấm giúp tôi mà, tay bà rất khéo léo, làm xong rồi mà chẳng thấy đau chút nào. Sao nào A Du, cô có muốn xỏ lỗ tai không? Cái này tôi cũng biết, tôi có thể giúp cô. Tôi đã nói với cô rồi, con gái phải có lỗ tai mới dễ nhìn, cô xem, bây giờ cô đội cái khăn đội đầu này, bên dưới lại đeo hai khuyên tai lủng lẳng, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn.”

A Du không lên tiếng, nhưng nhìn Đan Quế thuận tay đeo vào đôi khuyên tai giá hai lượng bạc kia, hai viên ngọc lắc lư tới lui, thực sự rất xinh đẹp.

Nàng động lòng.

Đan Quế nhìn thấu tâm tư nàng, cười nói: “Vậy bây giờ cô chạy nhanh về phòng lấy tiền, lát hồi Trương Nhị lang tới, tôi giúp cô ra giá tiền, nhất định có thể giúp cô tiết kiệm được mấy đồng.”

A Du ứng tiếng, háo hức đi ra ngoài. Nàng ở Triển phủ, ăn mặc đều có sẵn, bình thường căn bản là chưa dùng tới tiền, bây giờ có thể mua một đôi khuyên tai xinh đẹp, nàng thấy rất cao hứng.

Sau khi nàng ra cửa, Đan Quế tiếp tục thu dọn đồ đạc, cân nhắc xem lát nữa nên mua cái gì, trong lúc vô ý nhìn thấy Đan Hà vẫn còn nhìn chằm chằm phía cửa, tùy miệng hỏi: “Cô nhìn gì đấy?”

Đan Hà thu hồi đường nhìn, lặng thinh một chút mới nói: “Tôi cảm thấy số A Du thật tốt, lớn lên xinh đẹp, trong nhà không có cha mẹ anh chị em liên lụy, Nhị thiếu gia cũng tốt với cô ấy, tiền để dành được muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

Đan Quế dừng lại động tác trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút, cũng không tán thành ý của Đan Hà: “Cô đừng nhìn bây giờ A Du sống tốt, mà không nhìn thấy trước đây cô ấy đã chịu biết bao nhiêu khổ cực? Tuổi nhỏ đã vào am ni cô, cái gì cũng đều không hiểu, hơn nữa cha mẹ mình là ai cũng không nhớ, ngần ấy năm đều lẻ loi một mình, nếu là tôi, tôi tình nguyện làm nha hoàn quét rác, cũng muốn nhớ kỹ cha mẹ mình, muốn được bọn họ che chở.”

Đan Hà không tiếp lời. Nàng cũng hâm mộ Đan Quế, cha mẹ vì kiếm sống mà bán nàng làm nha hoàn, hai năm qua trong nhà có khởi sắc, đã bắt đầu tích lũy tiền chuẩn bị chuộc nàng, không giống như nàng, cha mẹ ở nhà đều trông cậy vào tiền của nàng mà sống, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc thoát kiếp nô tịch.

A Du rất nhanh đã quay lại, chỉ mang theo hai lượng bạc. Nàng cảm thấy nên giữ lại một ít bên người sẽ tốt hơn, hơn nữa nàng thích giấu dưới gối chút bạc vụn, đó chính là tiền do nàng kiếm được, mỗi đêm trước khi ngủ sờ lên đấy, giấc ngủ sẽ ngon hơn.

Đan Hà ngồi một bên thêu đồ, A Du nói chuyện với Đan Quế, cũng không lâu lắm bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng rao to du dương. Ánh mắt Đan Quế sáng lên, lôi kéo tay A Du đứng lên: “Đi thôi, Trương Nhị lang đến rồi.”

A Du hưng phấn cùng đi ra ngoài với nàng, lúc ra cửa vẫn không quên kêu Đan Hà. Đan Hà nhìn nàng cười cười, thả đồ trong tay xuống, đi theo.

Ba người đi tới cửa hông phía tây của Triển phủ, Đan Quế miệng ngọt, có quan hệ rất khá với bà tử giữ cửa, bà tử giữ cửa rất hào phóng mở rộng cửa cho các nàng ra ngoài, chỉ dặn các nàng nhanh nhanh chọn được đồ rồi quay về, ba người cùng nhau đáp ứng.

Bên kia cửa là Trương Nhị lang một thân áo xám, đứng trước quầy đồ nhìn về phía cửa hông. Nghe bên trong truyền ra tiếng Đan Quế, hắn không tự chủ được cười, sau khi nhìn thấy Đan Quế bước ra, mắt liền sáng hẳn, sát sau đó liền thấy phía sau Đan Quế là thân ảnh một người xa lạ, mặc áo hồng quần trắng, đầu đội khăn hoa thêu màu lam, trang phục tươi mát động lòng người, đợi thấy rõ khuôn mặt đối phương, hắn trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cũng may Trương Nhị lang đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhiều năm nên cũng thấy được rất nhiều, rất nhanh hoàn hồn, tò mò hỏi Đan Quế: “Vị cô nương này là . .”

Đan Quế kéo cánh tay A Du, cười giới thiệu với hắn: “Đây là tỷ muội mới tới phủ chúng tôi, gọi là A Du, ngày hôm nay là lần đầu tiên cô ấy mua đồ của anh, anh nên tính rẻ cho cô ấy một chút, bằng không đừng trách sau này A Du không chiếu cố đến việc làm ăn của anh nữa, cô ấy là người nhiều tiền nhất trong số chúng tôi đó.”

A Du bị nàng nói mà đỏ cả mặt, rũ mắt nói: “Không cần rẻ đâu, giá như thế nào thì cứ bán thế ấy.”

“A Du cô nương thật thành thật, nhưng Đan Quế nói rất đúng, đây là lần đầu cô mua đồ, nên tính rẻ cho cô một chút. Được rồi, các cô tự chọn đi, chọn được rồi cứ nói.” Trương Nhị lang nói xong liền nghiêng thân, để ba cô nương đến trước quầy hàng tự xem.

Một tháng hắn mới tới một lần, mỗi lần tới đều mang thêm chút ít thứ mới mẻ, Đan Quế đã sớm đợi không kịp, lôi kéo A Du sít tới, trước giúp A Du chọn khuyên tai: “Hàng dưới đều là đồ rẻ, cô coi hàng trên đi, hàng này đẹp.”

Ở hàng trên thì A Du cần phải ngước đầu mới nhìn thấy được. Dưới từng sợi chỉ hồng là những vòng tai, khuyên tai với những màu sắc bất đồng, có ngọc, có mã não, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ càng thêm vẻ chói lòa, A Du cảm thấy cái nào cũng đẹp, nên nhất thời không thể quyết định.

Nàng nhìn chằm chằm khay hàng đến hoa cả mắt, Trương Nhị lang kế bên nhìn nàng cũng nhìn đến ngây dại. Cô nương đang độ tuổi thanh xuân, khuôn mặt trắng nõn tựa như bông hoa đào minh diễm trong xuân mới, chiếc cằm khéo léo hơi giơ lên, theo đường cong của chiếc cằm nhìn xuống là chiếc cổ thon dài, cực kỳ động lòng người. Trương Nhị lang không dám nhìn xuống nữa, đường nhìn chuyển qua khay đồ lại trở về mặt nàng, trùng hợp nàng lại chớp mắt, hàng mi dài kia như là cánh bướm khẽ lướt nhẹ qua lòng hắn.

“Tôi lấy cái này.” A Du không hề cảm giác hắn đang nhìn trộm mình, giơ tay chỉ vào đôi khuyên tai hồng ngọc, đôi khuyên tai ấy có màu hồng nhạt, hình giọt mưa.

“Trương Nhị ca, cái này bán thế nào?” Đan Quế nhìn xem, cũng thấy không tệ, liền thay nàng hỏi giá. Lúc nàng hỏi, A Du cũng xoay người sang nhìn Trương Nhị lang, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương, sợ giá quá cao nàng sẽ mua không nổi.

“Hai lượng năm đồng.” Trương Nhị lang bay nhanh liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn sang Đan Quế, “Nhưng đây là lần đầu A Du cô nương mua đồ nên tôi tính rẻ cho một chút, đưa tôi hai lượng bốn đồng là được!”

Đan Quế biết A Du mang theo bao nhiêu tiền, liền mềm giọng cầu: “Có thể bớt một chút nữa không? A Du chỉ mang theo hai lượng bạc. . .” Kỳ thực khi nói những lời này nàng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, bốn đồng bạc cũng là con số rất lớn, Trương Nhị lang chỉ là người bán hàng, vừa rồi hắn có thể giảm giá một đồng đã ngoài dự đoán của mọi người.

Hóa ra nàng mang không đủ tiền. Thấy mặt Trương Nhị lang hơi hiện vẻ khó xử, A Du vội nói: “Không cần không cần, trong phòng tôi còn một lượng bạc, bây giờ tôi đi về lấy, mọi người chờ tôi một lát nhé!” Nói xong xoay người chạy trở về.

“Không cần làm phiền A Du cô nương, tôi bán cho cô hai lượng bạc vậy!” Trương Nhị lang kìm lòng không đậu nắm lấy cánh tay nàng, thốt lời.

Hắn rộng lượng thế à, ba nha đầu đều ngây ngẩn cả người, đồng thời quay đầu nhìn về phía Trương Nhị lang. Trương Nhị lang giả bộ trấn định, cười nói với Đan Quế: “Các cô đều là khách quen của tôi, A Du cô nương lại là lần đầu tiên mua hàng, tôi coi như là bán rẻ giúp cô ấy, nhưng lần sau không thể bán rẻ như vậy nữa nhé, tôi còn phải để dành tiền để cưới vợ!” Thật ra giá mua vào chưa đến hai lượng, bây giờ chỉ là kiếm tiền ít lại chút thôi, nhưng bán cho vị cô nương này, thì có là bán tháo hắn cũng bằng lòng.

Hắn hơn 20, ngũ quan không thể nói rõ là dễ xem, nhưng lại chánh trực ngay ngắn, còn cười sang sảng phóng khoáng, rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.

Đan Quế vừa tính đáp lời, thì xa xa bỗng nhiên truyền đến một giọng không vui: “Mấy người ở đây làm gì?”

Bốn người đồng thời nhìn sang, liền thấy Triển Hoài Xuân và Tiêu Nhân sóng vai bước tới, Tiêu Nhân lắc lư cây quạt, khóe môi mỉm cười, còn mặt Triển Hoài Xuân thì ánh vẻ nghiêm nghị.