A Du bị Triển Hoài Xuân trừng đến câm nín, ngay cả dũng khí hỏi nguyên nhân cũng không dám, chỉ có thể khẩn trương sợ sệt đứng đó. Đứng đứng, não bộ xoay chuyển, A Du chợt nhớ lại lời cảnh cáo khi còn ở trong rừng đào của Triển Hoài Xuân, hiện tại hắn tức giận như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị đánh nàng? A Du rất muốn chạy trốn, nhưng nàng đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn chịu phạt.

A Du gục đầu xuống, đưa tay trái ra, nhỏ giọng nói: "Thí chủ, cô đánh tôi đi."

"Vì sao tôi phải đánh cô?" Triển Hoài dời ánh mắt xuống tay nàng, lòng bàn tay trắng nõn có vết chai, hoàn toàn không so được với mu bàn tay nhẵn nhụi.

"Bởi vì tôi lén cài hoa lên đầu thí chủ, còn làm hại thí chủ bị thương." A Du gục đầu thấp hơn, thanh âm nhỏ như muỗi.

Triển Hoài Xuân cười nhạt, từ trên bàn lấy một chiếc đũa nâng cằm A Du lên, chăm chú nhìn ánh mắt nàng, xem nàng rốt cuộc có thể giả bộ tới khi nào.

A Du rất sợ hắn như vậy, không dám nhìn hơn, nhận mệnh nhắm mắt, mặc cho giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống chiếc cằm bị ép phải ngẩng lên, rồi lại tiếp tục trượt xuống, chảy qua chiếc cổ thon dài trắng nõn, ẩn vào vạt áo. Triển Hoài Xuân không tự chủ lia đường nhìn theo hạt lệ châu kia, nước mắt thì nhìn không thấy, nhưng hắn cứ như bị ma xui quỷ khiến mà tiếp tục nhìn xuống.

Ngực của tiểu ni cô, tựa hồ chỉ lớn hơn nửa cái bánh bao trên người hắn một chút.

Triển Hoài Xuân dời mắt.

Trời hoàng hôn, chim bay về tổ, am ni cô ẩn mình ở sườn núi càng thêm an tĩnh. Ngay lúc A Du mỏi cổ, sắp không kiên trì nổi thì trước người có tiếng ùng ục truyền tới, thanh âm kia rất quen tai, đó là tiếng bụng nàng thường phát ra vào mỗi buổi sáng khi nấu nước. A Du thấp thỏm mở mắt ra, nhìn thấy mặt Triển Hoài Xuân ửng hồng, nhìn nhìn lại chén cháo đã phai nhạt nhiệt khí trên bàn, thử nói: "Thí chủ, nếu không chúng ta ăn cơm trước? Cơm nước xong cô lại phạt tôi?"

Triển Hoài Xuân quả thực đói bụng.

A Du thấy nét mặt hắn có chút buông lỏng, lá gan phình lên lui ra phía sau một bước né tránh chiếc đũa. Triển Hoài Xuân chỉ liếc nàng không nói, A Du âm thầm may mắn, vội vã lấy chén đũa trong mâm ra, lấy lòng bày ra trước mặt Triển Hoài Xuân, "Thí chủ nhanh ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ bị nguội."

Mùi thức ăn bay vào trong mũi, bụng Triển Hoài Xuân lại không tự chủ kêu ọt ọt, khí thế lạnh lùng trước đó đã sớm mất, đành phải cúi đầu ăn cơm trước. A Du nuốt nuốt nước miếng, dè chừng, chậm rãi ngồi xuống, thấy Triển Hoài Xuân không có phản đối, nàng cũng vùi đầu ăn, cái miệng nhỏ nhắn húp từng ngụm cháo, không dám làm ra nửa điểm thanh âm.

Triển Hoài Xuân giương mắt nhìn tiểu ni cô đang cẩn thận từng li từng tí ăn cơm phía đối diện, nghĩ thầm cơm nước xong lại tiếp tục thẩm vấn nàng.

Không ngờ hai người mới ăn được phân nửa, căn phòng sát vách đột nhiên truyền đến một giọng nữ kinh hô, "Vương viên ngoại đừng có nóng, cơm còn chưa có ăn xong mà!"

"Ha ha, Thanh Họa chưa ăn no à? Vậy thì tốt, lão gia đút em ăn!" Giọng đàn ông khàn khàn thô ran, nói xong bên kia yên tĩnh một chút, nhưng rất nhanh đã vang lên tiếng thở gấp dồn dập đã tận lực đè thấp.

A Du ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, giật mình thấy tiếng của sư thúc Thanh Họa bây giờ rất giống tiếng sư phụ phát ra đêm đó. Nàng đã sớm kỳ quái, nhưng vì ban ngày bận quá quên hỏi sư phụ, vừa hay bên cạnh đang có người, liền nhỏ giọng hỏi: "Thí chủ, cô biết Thanh Họa sư thúc và Vương viên ngoại đang làm gì không?"

Triển Hoài Xuân không nghe thấy lời A Du hỏi, lực chú ý đều bị tiếng động sát vách hấp dẫn. Thân thể hắn khoẻ mạnh bình thường, lại đang là độ tuổi trai trẻ sung mãn, khi động tĩnh sát vách càng ngày càng kịch liệt, cơ thể hắn cũng không nhịn được mà nổi lên phản ứng, hô hấp dần dần nặng nề. Đây chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể, hoàn toàn không liên quan đến việc bản thân hắn có phản cảm với hành vi cẩu thả của hai người kia hay không.

A Du đâu hay Triển Hoài Xuân đang bị giày vò trong hưng phấn, lại hỏi một lần.

Lúc này Triển Hoài Xuân nghe thấy được, nhướn nhướn mi, ép buộc chính mình không đi nghe động tĩnh sát vách, nhìn chằm chằm A Du hỏi: "Cô thật sự không biết bọn họ đang làm gì?"

A Du lắc đầu: "Khuya ngày hôm trước tôi đi nhà xí, khi trở về nghe được tiếng sư phụ và một nam thí chủ ở trong một khách phòng, lúc đó cũng có loại âm thanh này, nhưng bên trong tối đen như mực, tôi nhìn không thấy ai cả."

Biểu cảm của nàng quá đơn thuần vô tri, hơn nữa tình hình sát vách như vậy mà mặt nàng không đỏ, tim không đập mạnh, Triển Hoài Xuân đột nhiên có chút dao động. Có thể nàng thật sự chưa có làm việc này? Dẫu sao nàng cũng mới mười bốn mười lăm, tuổi vẫn còn nhỏ, không nói đã làm, cứ cho là ngây thơ đi, nhưng bị loại kích thích này, làm sao có thể tỉnh bơ như không có việc gì như vậy? Triển Hoài Xuân tự nhận hắn đã đủ chững chạc, nhưng lúc này cũng không thể không gồng mình khép hai chân đè nén xung động.

"Cô, cô chưa ngủ cùng nam nhân?" Do dự một chút, Triển Hoài Xuân nhìn chằm chằm vào mắt A Du hỏi.

"Không có." A Du rất khó hiểu hỏi ngược lại: "Vì sao tôi phải ngủ chung với nam thí chủ? Nam thí chủ tới đây thì ngủ ở khách phòng, tôi có phòng của mình mà."

Triển Hoài Xuân nhắm mắt xoa trán, thôi được rồi, nếu như vậy mà nàng còn giả bộ được, hắn sẽ thực sự bội phục nàng.

Tỉ mỉ hồi tưởng chuyện phát sinh hai ngày qua, Triển Hoài Xuân chậm rãi mở mắt. Tiểu ni cô đối diện đang cầm thìa đưa cháo vào trong miệng, thấy hắn nhìn sang, tay nàng run một cái, nhanh nhảu buông thìa xuống khẩn trương nhìn lại hắn, tựa như đang đợi hắn giáo huấn, nhìn vừa ngốc lại vừa đần.

Giữa cực kỳ thông minh và vô cùng ngu ngốc, Triển Hoài Xuân lựa chọn tin tưởng người sau.

"Được rồi, tôi no rồi, cô nhanh thu dọn đồ đạc trở về đi." Triển Hoài Xuân đứng lên nói, không có nữ nhân ở đây, hắn có thể sẽ dễ chịu một chút.

"Nhưng thí chủ còn chưa có ăn xong. . ."

"Tôi bảo cô về đi!" Triển Hoài Xuân không vui cắt đứt nàng.

A Du không hiểu chút nào, cũng may nàng cũng không muốn ở lại chỗ này, liền cấp tốc đứng dậy thu dọn bàn. Vừa định đi liền nhớ tới y phục Triển Hoài Xuân đã thay ra, nàng đi vào trong cầm váy đỏ, sau đó mới bưng mâm vội vã rời đi, nhìn bóng dáng cứ như đang chạy trốn.

Nàng đến đây hầu hạ hắn, giặt quần áo cho hắn là đương nhiên, tâm tình Triển Hoài Xuân không có vì vậy mà có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, mặt lạnh đóng cửa, xoay người đi vào nội thất, cởi quần áo leo lên giường, dùng chăn che lỗ tai ngăn cản âm thanh kia, nhưng thanh âm kia vẫn có thể xuyên qua chăn lọt vào trong tai. Thân dưới của Triển Hoài Xuân căng đến khó nhịn, một nhịn hai nén, rốt cục nhịn không được bèn thò tay xuống phía dưới, đang tính tự mình giải quyết thì động tĩnh bên kia bỗng nhiên dừng lại. Thâm tâm Triển Hoài Xuân có chút thất vọng, nhưng sửng sốt một chút lại thở phào nhẹ nhõm. Nơi này là am ni cô, tuy rằng đám ni cô này có hành vi vi phạm phong hóa, nhưng hắn thật tình không muốn làm ra loại chuyện hèn mọn như thế ở chốn Phật môn. Nếu làm thật thì hắn và cái lão Vương viên ngoại sát vách có gì khác biệt?

Dù có thế nào Triển Hoài Xuân cũng không muốn xếp chung hàng ngũ với loại người như vậy.

Hít sâu vài lần, Triển Hoài Xuân chậm rãi bình phục. Lòng lắng lại, nghe bên kia mơ hồ có tiếng người nói chuyện, dường như nhắc tới pháp hiệu của A Du, lòng hắn khẽ động, lặng lẽ khoác áo bào ni cô, đi ra gian ngoài tựa vào vách tường nghe trộm.

"Đêm mười lăm Minh An, Minh Tâm khai bao, viên ngoại nhất định phải tới nha? Nào nào, ông muốn mua ai?" Thanh Họa nằm trên người Vương viên ngoại, nhẹ giọng hỏi, thanh âm quyến rũ. Nàng không giống Thanh Thơ, Thanh Thơ nhiều năm ứng phó với khách vẫn đều trưng ra cái dáng như người chết, năm đó Thanh Họa cũng từng không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, có bi ai hối tiếc cũng có ích gì, không bằng hầu hạ những lão gia viên ngoại này thật tốt, còn có thể tích lũy chút tiền riêng. Tĩnh Từ đã nói, đợi bà ta kiếm đủ tiền dưỡng lão sẽ thả các nàng, đến lúc đó nàng còn có thể dựa vào số tiền này hoàn tục, sống cuộc sống thanh tịnh.

Vương viên ngoại ai cũng mua không nổi, nhưng ngại mất mặt nên không muốn nói rõ, liền chỉa chỉa sát vách ngắt lời: "Tiểu nương tử ở sát vách là ai? Bộ dáng thật là mê người."

Bởi vì Triển Hoài Xuân không ở trong khách phòng thì đều đi ra ngoài, nên Thanh Họa chưa từng gặp qua người thật, Tĩnh Từ cũng không nói nhiều về người này, điều nàng biết cũng không khác gì mấy so với hai đệ tử, "Nghe nói là khách đến trong am tĩnh dưỡng, thế nào, ông nhìn trúng cô ta? Hừ, nếu ông muốn trộm người, vậy thì chờ ngày cô ta xuống núi hãy chặn lại, đừng có làm bậy trong am, gây ra tai nạn chết người ngược lại liên lụy đến cả chúng ta." Người dưới núi không biết việc xấu xa trong am, Thanh Họa không muốn thanh danh của mình bị hủy.

Vương viên ngoại cười hớ hớ, nghĩ đến gương mặt tuyệt sắc của tiểu nương tử, bụng dưới liền không thành thật, lại lật mình đè lên người Thanh Họa.

"Ông, không phải sáng mai ông còn phải xuống núi à, sao lại còn? Đừng. . . A, ông nhẹ chút, bị cô ta nghe thấy truyền đi sẽ không tốt!" Thanh Họa ôm đầu nhân tình thở gấp, hồn nhiên chẳng biết trước đó khi mình động tình đã phát ra thanh âm lớn bao nhiêu, sớm đã bị người ta nghe xong hết cả.

"Yên tâm đi, dù cho có nghe được cô ta cũng không dám nói ra, bằng không danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị hủy." Vương viên ngoại ước gì tiểu nương tử có thể nghe thấy, như vậy ngày mai nàng nhất định sẽ rời khỏi ổ sói này, mà ông ta sẽ thừa dịp ở trên đường mai phục, rừng hoang núi vu, cô nam quả nữ, ngẫm lại sẽ rất kích thích.

Tiếng dâm uế trong phòng lại vang lên, Triển Hoài Xuân nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân đi thẳng đến cửa. Thay vì ở tại cái nơi bẩn thỉu xấu xa này, hắn thà rằng trở về giặt vớ ba ngày cho Tiêu Nhân! Không ngờ hắn vừa bước ra tới cửa, sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng "tiểu nương tử" rất chi là rõ nét, chính là hai kẻ kia đang chơi trò tình thú, và Thanh Họa kia thì đóng vai hắn!

Triển Hoài Xuân giận không thể nuốt, ý niệm đầu tiên là chạy sang đánh hai kẻ này tàn phế, chỉ là người cũng đã đi tới cửa, chân giơ lên chuẩn bị đạp cửa thì lại để xuống. Triển Hoài Xuân nhắm mắt vận khí, không thể xung động, bằng không chuyện hắn giả gái sẽ bị lòi, truyền ra ngoài thì Triển Nhị thiếu gia như hắn biết để mặt đi đâu.

Sáng mai xuống núi ư?

Triển Hoài Xuân cười lạnh, ngày mai hắn mà không đánh lão cho cha mẹ lão cũng không nhận ra, thì hắn sẽ không mang họ Triển!

Lòng mang cơn tức, đêm nay Triển Hoài Xuân lăn qua lật lại không ngủ được, hôm sau khi trời còn chưa sáng hắn liền lặng yên không một tiếng động ra cửa. Đường xuống núi chỉ có một, trong sắc trời xám tro, Triển Hoài Xuân đi nhanh xuống núi, vừa đi vừa tìm địa phương thích hợp để ra tay, bất tri bất giác đã đi đến một khe suối. Dòng suối không sâu, chính giữa còn được xếp vài tảng đá để người ta có thể đi qua, khi hắn và Tiêu Nhân tới có đi ngang qua nơi này.

Nước chảy róc rách, Triển Hoài Xuân yên lặng nhìn một chút, xoay người ẩn mình trong rừng cây bên bờ, chốc nữa hắn đánh người xong sẽ đem vứt xuống nước, cho tên súc sinh kia đau chết luôn!

Chờ rồi chờ, Triển Hoài Xuân cảm thấy dưới chân có chút ươn ướt, nhấc chân lên nhìn, hóa ra là sương sớm trên bụi cỏ thấm ướt giầy, áo bào ni cô cũng ướt một khoảnh lớn. Hắn thầm nghĩ sao mà xui thật, bèn đi ra bờ suối, lẳng lặng đánh quyền, động tác nhẹ nhàng chậm chạp như nước chảy mây trôi, nên sẽ không gây trở ngại cho việc phân biệt âm thanh của hắn.

Tiếng chim hót trong núi càng ngày càng hân hoan, trời cũng chầm chậm sáng, nắng sớm mờ mờ.

Trên người Triển Hoài Xuân ra một tầng mồ hôi mỏng, âm ấm người. Nghe thấy trên sơn đạo rốt cục truyền đến tiếng bước chân, hắn nhanh nhẹn nấp vào rừng cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, như mãnh thú tùy thời chuẩn bị vồ lấy con mồi.

Đáng tiếc xuất hiện trên đường không phải là con mồi của hắn, mà là tiểu ni cô đến đây lấy nước.

Triển Hoài Xuân sửng sốt, tâm tình phức tạp nhìn thân ảnh đơn bạc kia, tối hôm qua quá mức tức giận, hắn dự định đánh người xong liền trực tiếp xuống núi, nên đã quên mất tiểu ni cô.

A Du cũng không biết gần đó có người đang nhìn nàng. Sáng nay nàng đi ra ngoài sớm hơn mọi lần một chút, bởi vì ngoại trừ nấu nước, nàng còn phải giúp nữ thí chủ giặt quần áo. Váy dài đỏ thẫm, sờ lên trơn trượt nhẵn nhụi, A Du ngồi xổm xuống định tẩy, chợt nhớ lại dáng dấp thần tiên khi nữ thí chủ mặc cái váy này thì A Du liền ngây dại, trong đầu toát ra một ý niệm, nàng soi mình trong nước, nhìn nhìn lại xiêm y tốt nhất trong tay mà nàng đời này đã thấy, cắn cắn môi, chậm rãi đứng lên, nhìn quanh một vòng, rồi đi về phía cánh rừng bên bờ.

Sớm thế này, trong núi khẳng định là không có ai, nàng len lén thử một lần thôi, sẽ nhanh thôi mà.

Sư phụ nói mỗi một cô nương khi xuất giá đều sẽ mặc gả y đỏ thẫm, nhưng các nàng là ni cô, đời này cũng không có cơ hội mặc đồ đỏ.

A Du không ước ao lập gia đình, nàng chỉ muốn thử xem mình mặc đồ đỏ sẽ có bộ dạng gì.

Đi tới phía sau thân cây, A Du lại lấm lét nhìn trái phải một phen, lúc này mới nín thở, cúi đầu nhẹ nhàng cởi y bào ni cô trên người.