Khi đang nói chuyện, nàng lấy chiếc ô để ở một bên đặt ở trên bàn đá, sau đó che ô rời đi, lại nghe Tịnh Liên hỏi: "Tiểu phu nhân, có nguyện ý đi một chuyến trong Mai viên này không?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Tịnh Liên đại sư muốn thưởng mai?" Lý Noãn quay đầu lại nhìn về phía Tịnh Liên, có chút kinh ngạc hỏi.

Theo ý nàng, Tịnh Liên là loại hòa thượng cứng nhắc cả ngày vùi đầu tụng kinh, sẽ không vì hấp dẫn của bên ngoài, không ngờ hắn còn thích thưởng mai, đây cũng là có chút ngoài dự liệu của nàng rồi.

"Nguyện dâng cuộc sống này cho Phật, tu hành đến làm bạn với rượu hoa mai." Tịnh Liên khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía cả vườn hoa mai nở rộ, chợt lộ ra nụ cười như có như không.

Trong thế giới một màu trắng, gió lạnh khẽ thổi bay sợi tóc đen của hắn, cũng trong nháy mắt đáy mắt hắn đang nở nụ cười, chợt giống như gió xuân quất qua mặt, gần như muốn hòa tan vào bông tuyết bay đầy trời, giống như cả mùa đông đều tăng thêm chút ấm áp, Lý Noãn nhìn mà sững sờ ngay tại chỗ.

Trong lòng nàng, Tịnh Liên như một người chết, không có tình cảm, không có sức sống, vậy mà lúc này đây, nàng lại đột nhiên cảm thấy hắn sống lại.

Tịnh Liên bình tĩnh đi tới trước mặt Lý Noãn, chợt vươn tay, giúp nàng phủi xuống bông tuyết trên tóc nàng, mang theo hơi thở nhang đèn nhàn nhạt.

Trong lúc giật mình Lý Noãn lấy lại tinh thần, tròng mắt sáng ngời lóe lên, theo bản năng lui ra một bước, quay đầu mở ô nói: "Không phải Tịnh Liên đại sư muốn thưởng mai ư, vậy thì đi thôi, vừa đúng lúc ta cũng muốn xem hoa mai, sau này nói không chừng có thể dùng đến."

Khi đang nói chuyện, Lý Noãn đã che ô chầm chậm đi ra khỏi lương đình, gió lạnh thổi qua, nàng run lên, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

"Ừ." Tịnh Liên tùy ý thu tay lại, tròng mắt vẫn yên tĩnh sóng nước chẳng sao, cất bước lẳng lặng đi theo bên cạnh Lý Noãn đang che ô, cũng không mở cái ô trong tay ra. 

Lý Noãn quay đầu lại thấy vậy, không khỏi cau mày nói: "Tịnh Liên đại sư, tuyết đang rơi."

Tịnh Liên bình tĩnh gật đầu một cái, cũng không làm động tác mở ô, Lý Noãn thầm nói một câu quái nhân trong lòng, cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp đi vào trong rừng mai.

Đi tới chỗ sâu trong rừng mai, Lý Noãn bị một mảnh đỏ hấp dẫn ánh mắt, nàng vui vẻ đi tới nhìn kỹ, lại kéo một nhánh tới trước mũi ngửi, ngay sau đó nhẹ buông tay ra, không nhịn được quay đầu lại cười nói với Tịnh Liên: "Nơi này còn có mai đỏ ư, đây chính là vật khó gặp, Tịnh Liên đại sư, đại sư biết chủ nhân của vườn hoa mai này nhỉ, ta muốn gặp hắn một lần."

"Mai viên này là Thánh thượng ban cho Tịnh Liên thanh tu, nếu tiểu phu nhân thích, cũng có thể thường xuyên tới đây ngắm, Tịnh Liên sẽ thông báo xuống." Trong con ngươi Tịnh Liên dâng lên nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng giải thích.

Lý Noãn một lòng nhào vào phía trên mai đỏ, cũng không chú ý tới vẻ mặt Tịnh Liên thay đổi, vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời lộ ra nụ cười thương nghiệp hóa, nói: "Tịnh Liên đại sư, không bằng chúng ta tới làm một cuộc buôn bán, dù sao những hoa mai này nở đầu xuân, rồi cũng sẽ tàn đến lúc đó rất khó nhìn, vừa không quản lý được, nếu như vậy, đại sư cũng nên bán tất cả mai đỏ này cho ta, ta sẽ phát huy giá trị cao nhất của chúng nó, như thế nào?"

Hết cách rồi, nàng chính là một thương nhân, cho dù đang thưởng thức cảnh đẹp, cũng sẽ không từ bỏ bản chất thương nhân của nàng.

"Tịnh Liên lấy bạc cũng vô dụng, nếu tiểu phu nhân cần, những mai đỏ này, đều tặng cho tiểu phu nhân, cứ hái thoải mái." Tịnh Liên nhỏ nhẹ nói, ánh mắt đã sớm quay lại vẻ bình tĩnh.

Lý Noãn nghe vậy, cũng trịnh trọng lắc đầu nói: "Không được, tại sao ta có thể chiếm tiện nghi của đại sư được? Hơn nữa, ai nói đại sư cầm bạc cũng vô dụng, không phải trái tim của đại sư đều hướng về con dân trong thiên hạ ư, ta là thương nhân, bạc trong tay thương nhân đều kiếm được từ trong tay dân chúng, đại sư có thể lấy bạc này đi tiếp tế dân chúng nghèo khổ, như vậy cũng coi như chuyển tiền từ nhà giàu cho người nghèo rồi, không cầu khiến thiên hạ cùng giàu có, ít nhất có thể đủ cho nhiều người có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm. Nếu không thì như vậy nhé, những mai đỏ này là đồ hiếm có, chẳng qua bạc trong tay ta cũng không nhiều, tạm thời quyết định năm lượng một cân, ngày sau lại căn cứ tình huống mà tăng giá, đại sư thấy thế nào?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Vậy thì theo như tiểu phu nhân nói, tiểu phu nhân lấy đi một cân mai đỏ, thì tặng cho dân chúng nghèo khổ ở góc Tây Bắc huyện Bảo gạo hoặc quần áo, nội dung cụ thể, tiểu phu nhân tự mình định đoạt là được." Tịnh Liên khẽ vuốt cằm, bình tĩnh nói.

Lý Noãn cười gật đầu nói: "Vậy thì tốt, chúng ta quyết định như vậy, nửa tháng nữa, ta sẽ tới hái mai đỏ, vừa đúng lúc khi đó nhà ta cũng có chỗ có thể cất hoa mai, sẽ không để cho chúng thối nát."

"Tiểu phu nhân nếu muốn lấy hoa mai này, Tịnh Liên còn có một yêu cầu." Tịnh Liên bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.

"Có yêu cầu gì, Tịnh Liên đại sư cứ mở miệng, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của ta, nhất định sẽ không từ chối." Lý Noãn cười nói, cuối cùng cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Mai viên này là Hoàng đế ban cho Tịnh Liên, nàng muốn hái những hoa mai này, dựa vào bạc sợ là không thể.

"Xin phiền trước khi tiểu phu nhân hái mai vào hằng năm, vì Mai viên làm một bài thơ, dùng để tế hồn hoa cả vườn mai này." Tịnh Liên bình tĩnh nói nhỏ, vẻ mặt không buồn không vui, mang theo thương xót nhàn nhạt.

Lý Noãn có chút ngoài ý muốn ngẩn người, chợt suy nghĩ đến Tịnh Liên là một hòa thượng, cũng hiểu được, gật đầu cười, một tay che ô, một tay tùy ý kéo qua một nhành mai, không khách khí đọc bài thơ đã được học của danh nhân: "Vạn mộc đống dục chiết, cô căn noãn độc hồi. Tiền thôn thâm tuyết lý, tạc dạ nhất chi khai. Phong đệ u hương xuất, cầm khuy tố diễm lai. Minh niên như ứng luật, tiên phát ánh xuân thai." (Đây là bài thơ Tảo mai của Tề Kỷ)

Tiếng nói vừa ngừng, nàng mới thả nhánh mai nhìn về phía Tịnh Liên, cười hỏi: "Tịnh Liên đại sư, bài thơ năm nay, có vượt qua kiểm tra không?"

"Tiểu phu nhân chính là một kỳ nữ tài năng vẹn toàn, Tịnh Liên bội phục." Tịnh Liên nhẹ giọng nói, tùy ý lại bình tĩnh đưa tay làm dấu mời đi vào chỗ sâu trong rừng mai: "Phía trước không xa có một căn phòng, có giấy bút mực, tiểu phu nhân tới đó lưu lại bài thơ, đợi ta đọc kinh phần hóa cho rừng mai, năm nay tiểu phu nhân sẽ hái được mai."

"Vậy được, chúng ta đi thôi." Lý Noãn gật đầu cười, che ô, dưới bầu trời tuyết cùng sóng vai với Tịnh Liên đi sâu vào trong rừng mai, đi một lát, nàng lại cảm thấy không ổn, theo bản năng đến gần Tịnh Liên một chút, chuyển ô lên trên Tịnh Liên, Tịnh Liên rất tự nhiên nhận lấy ô, sau đó hai người cùng che chung một cái ô, không nhanh không chậm đi xuyên qua rừng mai, tạo thêm cho rừng mai này một phong tình khác.

Ước chừng đi trong thời gian một ly trà, hai người đã đến một gian nhà bố trí thanh nhã trong rừng mai, bên trong nhà có lò sưởi than, Lý Noãn mới vừa đi vào, ngửi thấy mùi hương nến nhàn nhạt ở bên trong dòng hơi thở ấm áp, không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt khẽ quét quanh, nhìn rõ bố trí trong nhà, sau đó đi tới bên bàn ngồi xuống.

Tịnh Liên thu cái ô đi vào, tùy ý đóng cửa phòng lại, xoay người lại thấy Lý Noãn đã ngồi vào bên bàn, đang cầm một quyển sách lật ra xem, thì để ô xuống, lẳng lặng đi tới mài mực cho nàng, cũng không lên tiếng quấy rầy nàng xem sách.

............................................................

Chú thích bài thơ Tảo mai của Tề Kỷ

Tảo mai 

Vạn mộc đống dục chiết, 

Cô căn noãn độc hồi. 

Tiền thôn thâm tuyết lý, 

Tạc dạ nhất chi khai. 

Phong đệ u hương xuất, 

Cầm khuy tố diễm lai. 

Minh niên như ưng luật, 

Tiên phát Vọng Xuân đài.

Dịch nghĩa 

Hàng vạn cây lạnh cóng gần như sắp gãy gục 

Chỉ riêng ở một gốc, hơi ấm đã quay về 

Thôn trước chìm trong tuyết âm u 

Đêm qua một vài cành hoa nở 

Gió truyền đi hương thơm kín đáo 

Chim đã nhìn trộm thấy vẻ đẹp trắng trong trở lại 

Sang năm cứ theo luật tạo hóa 

Mà nở trước ở Vọng Xuân đài