Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, tin tức chôn cất Lý Noãn lặng lẽ truyền khắp thôn Lý gia.

Lúc đó, đám người Lý Noãn đã ăn điểm tâm, nói trắng ra là ăn chút ít cơm, canh rau dại và bánh màn thầu to thô ráp, dầu muối cũng cực ít, sau đó mang theo mấy cái bánh màn thầu to lên núi..

Sau khi lên núi, Lý Noãn men theo trí nhớ, mang mấy người đi tới dưới tàng cây có cây Dương Đào (kiwi) quấn quanh, giải thích: “Mẹ, cây Dương Đào này mới vừa trưởng thành còn rất cứng, vị vừa chua vừa chát, đợi đến khi có thể ăn, thịt quả trở nên xốp ngon miệng. Hôm nay chúng ta có thể hái nhiều một chút, ngày mai bắt được đi trấn trên bán.”

Tô thị không tin thật nói:“Cái này bán thế nào, Noãn Nhi, mặc dù quả Dương Đào này ăn ngon, nhưng những người kia nhìn thấy dáng vẻ của nó, có lẽ cũng không dám ăn.”

“Mẹ, ai nói con muốn tự mình bày sạp? Trên thị trấn có cửa hàng bán nước trái cây, chúng ta bán cho bọn họ là được.” Ngay từ lúc thấy quả Dương Đào, Lý Noãn cũng đã tính toán rồi, đây chính là mấu chốt buôn bán, đợi đến khi nhận đơn hàng quả Dương Đào này rồi, nàng còn phải nghĩ biện pháp dời những cây Dương Đào này đến trong nhà mình, cũng tạo ra giống cây Dương Đào này, giữ vững độc quyền về vụ này.

Chỉ là đất, còn phải mua.

Họ Lý là họ đứng đầu trong thôn Lý gia, tổng thể tương đối đều giàu có, nhưng trong nhà nàng lại chỉ có ba mẫu đất.

Khi phụ thân Lý Đức chia ra tự lập, lão gia tử, lão thái thái chỉ cấp cho Lý Đức ba mẫu đất, nhưng khi hai ca ca của Lý Đức cưới vợ, lại được bảy tám mẫu đất, hơn nữa đến nay vẫn ở cùng lão gia tử, lão thái thái, chiếm dụng đất đai lão gia tử, lão thái thái giữ lại cho mình, ngay cả tỷ tỷ Lý Đức gả đi, cũng chia được hai mẫu đất làm hồi môn.

Lý Noãn ngầm thở dài, cũng không biết lão gia tử, lão thái thái có gì đó không đúng, đều là con, sao sự khác biệt lại lớn như vậy!

Lý Văn cũng ở một bên ôn hòa nói: “Mẹ, nhị muội muội nói đúng, những quả Dương Đào kia có mùi vị ngon hơn quả táo, quả quýt, ít nhất có thể bán hai văn một quả.”

Lúc buổi chiều hôm qua, hắn bị suy nghĩ kia của cô muội muội làm rung động, đồng thời lại hết sức kích động.

Nam nhi nào mà không có chí lớn? Hắn đọc sách hai năm, lại chỉ có thể về nhà trồng trọt, mặc dù không nói lời oán giận, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối không cam lòng. Mà buổi nói chuyện với Lý Noãn, lại lần nữa làm nóng trái tim hắn, để cho hắn thấy được hi vọng, cho nên hiện tại, hắn có thể nói đã hoàn toàn bị thu mua rồi. . . . . .

“A! Hai văn tiền một quả, nơi này nhiều như vậy, có thể bán không ít tiền.” Tô thị sợ hãi than một tiếng, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.

Xưa nay Tô thị tin tưởng con lớn Lý Văn nhất, bởi vì hắn làm việc chững chạc, chưa bao giờ xảy ra bất trắc gì, nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ những quả Dương Đào này thật sự có thể bán được.

Tô thị đang vui mừng thì nhớ lại ngày hôm qua ăn gần nửa gùi, lại bắt đầu có chút đau lòng, ít nhất cũng được 100 văn tiền nhỉ?

Nhìn vẻ mặt bà thay đổi không ngừng, Lý Noãn không khỏi cười nói: “Mẹ, ngoại trừ quả Dương Đào này có thể bán lấy tiền thì còn những thứ khác nữa mà, ngài và đệ đệ muội muội ở chỗ này hái quả Dương Đào, nhớ không nên hái quá mạnh tay, xuống tay cũng không cần quá nặng, nếu không sẽ làm hư quả Dương Đào. Nơi này rất vắng vẻ, sẽ không có người tới đây, các ngươi hái xong thì về nhà trước, nhanh chóng dùng lá cây đậy lên, không để người khác nhìn thấy. Con và đại ca đi lên núi hái thuốc, buổi tối sẽ trở về.”

“Vậy thì tốt, vậy các con cẩn thận một chút, đừng đi vào quá sâu, nghe nói bên trong đầu có sói, rất nguy hiểm.” Tô thị cười không khép miệng, tỉ mỉ dặn dò.

Mặc dù, năm nay ba mẫu đất trong nhà thu hoạch không tệ, tổng cộng có tám trăm cân lúa mì, đừng thấy số lượng nhiều, mài thành bột kém nhất, chia đều xuống mỗi người mỗi bữa không tới một hai phần, hiển nhiên không đủ ăn, mà mỗi ngày ngoại trừ làm việc nhà nông, hái chút rau dại về nhà, thời gian còn lại bà đều thêu thùa chút đồ mang lên trấn trên bán, chút tiền này cũng chỉ đủ miễn cưỡng chống đỡ tiền thuốc mỗi tháng của Lý Đức, có lúc ngày mùa khi hết bận trong đất nhà mình, còn đi giúp người khác làm việc, một ngày cũng chỉ được hai mươi văn, tích góp từng tí một mới có thể mua chút dầu muối. . . . . .

Cũng may Lý An cũng đã trưởng thành, Lý Nhạc cũng khéo léo hiểu chuyện, cũng không hồ đồ, trước kia Lý Noãn cũng sẽ thêu thùa, có thể giúp làm chút thêu thùa, lại có Lý Văn giúp đỡ, những chuyện lên núi đốn củi đều là hắn đi làm, thỉnh thoảng sẽ gặp vận mang mang về mấy quả trứng gà rừng hoặc là trứng chim, ngày đó một ít trong nhà coi như được ăn mặn, lại thường đi trấn trên tìm việc, cũng có thể kiếm chút tiền, miễn cưỡng có thể bảo đảm người trong nhà không bị đói.

Lý Noãn mang cái gùi nhỏ trên lưng, cầm cuốc nhỏ trong tay, vừa đi vừa tìm, khi leo tới trên sườn núi, thu hoạch cũng không ít, nấm, thảo dược hái được gần nửa gùi.

Lý Văn mang cái gùi lớn, vẫn đi theo phía sau nàng, cho tới bây giờ, trong gùi ngoại trừ mấy sợi dây thì rỗng tuếch. Nhưng hắn không hề vội vã hỏi những lời mà Lý Noãn nói buổi chiều hôm qua, xưa nay tính tình hắn trầm ổn, sẽ không ngay cả một chút thời gian cũng không chờ được.

Quả nhiên bảo trì bình thản, là một người có thể làm được việc lớn, Lý Noãn âm thầm hài lòng gật đầu, lại đi một lát mới dừng lại.

Vuốt cái trán đầy mồ hôi, tìm một hòn đá ngồi xuống nghỉ ngơi, mới nói: “Đại ca, nơi này hiếm khi có người, bên kia có cây tùng, chúng ta đi tới chỗ đó đi.”

Lý Văn gật đầu một cái, bỏ cái gùi lớn trên lưng xuống, lại lấy từ trong gùi ra một cái bao bố, hỏi: “Nhị muội, những thứ này phải dùng làm sao?”

Lý Noãn để chiếc gùi nhỏ sau lưng mình xuống, ôm lấy sợi dây đi về phía cây tùng kia, “Đại ca đợi sẽ biết, muội chỉ làm mẫu một lần, sau này đại ca phải tự mình lấy, bụng của muội có con nít, không thể vận động mạnh, nếu không không tốt cho thai nhi.”

“Nếu không nhị muội nói đi, để đại ca làm, không nên cử động mạnh.” Lý Văn đi theo phía sau nàng, trên mặt lộ ra lo lắng, nhẹ giọng nói.

“Như vậy cũng tốt. . . . . . Đại ca, huynh sẽ leo cây sao?” Đi tới gần cây tùng, Lý Noãn ngẩng đầu nhìn xung quanh cái cây tương đối cao, có lẽ cũng không tệ lắm, kích thước vừa vặn thích hợp dùng để làm bẫy rập.

“Chuyện này không thành vấn đề, muốn huynh trèo lên cái cây kia?” Lý Văn gật đầu một cái.

Lý Noãn nghiêm túc chọn lựa một phen, chỉ chỉ cành cây nghiêng phía trước, nói: “Đại ca, huynh leo lên, sau đó buộc chặt đầu dây này vào ở giữa cành cây kia, nhất định phải buộc chặt đấy.”

Lý Văn cũng sẽ không nói nhảm, nhận lấy một đoạn dây thừng, đi tới nhanh nhẹn leo lên cây, buộc đầu dây ở trên ngọn cây, mới vừa nhảy xuống, đã nhìn thấy Lý Noãn đứng ở bên dưới cây tùng, vẫy tay về phía hắn nói: “Đại ca, kéo sợi dây qua.”

Buộc sợi dây ở một đầu khác, Lý Văn cũng trèo xuống khỏi cây tùng, lập tức nhìn thấy Lý Noãn lôi kéo sợi dây đo lượng chiều dài, mới đi ra khỏi đó, thắt trên sợi dây thành những nút thắt, lúc này mới đi về, lại lấy đầu sợi dây vòng qua, tạo thành một nút thòng lọng, chỉ cần vừa dùng lực, nút thòng lọng sẽ buộc chặt. Sau đó nàng kéo mạnh dây thừng.

Sau đó trong quá trình, nàng vừa làm vừa giải thích: “Đại ca, huynh xem, muội buộc trên sợi dây những nút thắt rồi buộc trên cành cây, bởi vì chiều dài không đủ, cho nên sợi dây sẽ căng, nhánh cây trên cây to cũng sẽ bị kéo xuống rất nhiều, lực rất lớn, cho nên nếu như một nút thắt không giữ yên, muội sẽ buộc một nút thắt khác ở một nhánh cây khác gần chỗ đó, cho đến lúc có thể cố định sợi dây này. Sau đó đặt nút thòng lọng này ở gần đó, trên mặt đất bỏ ra một chút lúa mì, rồi chờ con mồi mắc câu.”