Tống Dật Hàng ăn tối với Tina rồi về phòng của mình, anh thấy Hứa Lương Cầm gửi tin nhắn cho mình thì yên tâm, tiếp theo anh sẽ cho người đến Mỹ thương lượng với Jean.

Mỗi ngày Hứa Lương Cầm đều trải qua rất phong phú, ngoài việc nói lời ngon tiếng ngọt với Tống Dật Hàng ra thì nói chuyện với Dư Mạn Quân xem tình huống bên kia thế nào, mặt khác cùng Tô Hiểu Vũ đả kích Shibata Hisako một tí. Shibata Hisako không hổ qua bàn tay của Tina, nhịn đến n lần cũng không sao.

“Lương Cầm, có thể anh sẽ về muộn hơn so với dự đoán, tâm tình Tina không tốt nên anh ở lại cùng chị ấy mấy ngày.” Tống Dật Hàng nghĩ chờ chuyện của Jean, anh không muốn để Hứa Lương Cầm lo lắng mà cũng không muốn cô mất hứng vì chuyện này.

Có phải là lo lắng không biết giấu bí mật ở chỗ nào không nhỉ? Hứa Lương Cầm đương nhiên biết thừa Tina không có ý tốt đẹp gì, cô ước gì Tina đừng về, vì thế nghe Tống Dật Hàng nói xong, cô nhẹ nhàng cười: “ cô ấy cũng là một người đáng thương, nếu cô ấy tạm thời không muốn quay về thì anh đừng bắt ép khiến cô ấy thương tâm, anh ở lại chăm sóc cô ấy đi, em không có việc gì đâu, em vẫn ổn lắm.”

“Lương Cầm, nếu em tức giận thì mai anh đưa cô ấy về.” Tống Dật Hàng nghĩ Hứa Lương Cầm nói ngược.

“Sao anh lại không hiểu ý em rồi? Em tức giận khi nào chứ? Em nói thật lòng mà, trong khoảng thời gian này em chỉ quan tâm anh thế nào thôi, còn mọi chuyện khác em không để ý đâu, trước kia làm khó anh là em không tốt.”

Tống Dật Hàng được sủng mà sợ hãi: “Sao em lại trở nên hiền lành và hào phóng như vậy?”

Hứa Lương Cầm vừa định đáp lời thì một cuộc thoại chèn tới, là mẹ Tống Dật Hàng gọi đến vì thế hấp tấp nói: “Là em thương anh mà, em có việc, anh đi chơi vui vẻ với Tina nhé, bye bye.”

Tống Dật Hàng thấy đầu bên kia đã tắt, trực giác mách bảo chuyện này không đúng lắm, đây không phải lần đầu tiên Hứa Lương Cầm tự tắt điện thoại trước, hơn nữa trước kia cô ấy cũng không hay bộc lộ tình cảm với anh và bao giờ cũng bài xích Tina. Nhưng từ sau lần hai người cãi nhau to thì chẳng những không phản đối anh đi du lịch với Tina mà còn khuyên anh không nên về sớm làm gì, hoặc là nói đang cố ý trấn an anh hoặc là không muốn anh trở về sớm.

Nhưng như vậy thì có ý gì đây? Tống Dật Hàng đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó trong đầu không ngừng nghĩ tới lý do vì sao Lương Cầm phải làm vậy, chẳng lẽ còn tức anh nên không thèm để ý hoặc là chán cãi nhau với anh rồi, cô giống như đang làm một cuộc đào tẩu? Có phải nghĩ rằng nhân cơ hội này đi xem mặt một đối tượng khác rồi bỏ anh không? Nếu không thì còn lý do gì để giải thích việc Hứa Lương Cầm thay đổi tính cách vậy?

Tống Dật Hàng đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy tìm Tina.

Tina kinh ngạc nhìn khuôn mặt lo lắng của Tống Dật Hàng hỏi: “Tại sao phải sốt ruột trở về, không phải anh nói sẽ đi thêm mấy địa điểm nữa sao?”

“Tôi không yên tâm với Lương Cầm, tôi muốn về nhìn cô ấy một chút xem sao.”

“Hai người luôn nói chuyện với nhau hàng ngày thì có lo lắng gì chứ?” Tina thấy Tống Dật Hàng nói thì rất hoang mang.

“Tina chị không cần hỏi nhiều như thế, ngày mai chúng ta trở về.”

“Dật Hàng, chuyện của Jean đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, em thật sự không muốn anh về nhà ở cùng với Hứa Lương Cầm, đến lúc đó anh vừa chăm sóc cô ấy vừa làm việc của mình mà bỏ rơi em, em sợ lắm, anh hiểu cảm giác của em mà.”

Tống Dật Hàng kiên nhẫn an ủi Tina: “Tôi khẳng định chuyện của chồng cũ chị sẽ không có vấn đề gì, phỏng chừng hôm nay hoặc sáng mai sẽ có tin tức của anh ta thôi, chị không cần sợ, nếu không thì ba ngày sau chúng ta xuất phát.”

“Dật Hàng, em không muốn trở về, em không muốn nhìn thấy anh ở chung với Hứa Lương Cầm, em chỉ muốn chúng ta cứ mãi bên nhau đi du lịch khắp nơi, anh đồng ý với em đi, được không?” Từng giọt nước mắt Tina rơi xuống.

Tống Dật Hàng nhìn từng giọt nước mắt trên mặt Tina, lại nhìn khuôn mặt yếu ớt cầu xin của cô.

Hai người cứ nhìn nhau, im lặng đến đáng sợ, rốt cục Tống Dật Hàng thở dài: “Tina, tôi rất nhớ cô ấy.”

Thân mình Tina khẽ run, có chút không dám tin vào những gì mình nghe thấy, cô nghĩ Tống Dật Hàng sẽ bị cô làm rung động: “Dật Hàng, anh nói gì?”

“Tôi nói tôi nhớ cô ấy, tôi muốn cô ấy, tôi đã rời xa Lương Cầm nửa tháng rồi, từ khi tôi biết tôi yêu cô ấy, ngoài việc chúng tôi có hai lần chia tay ra thì chưa bao giờ tôi xa cô ấy lâu đến vậy. Trong lòng của tôi bây giờ bất an khủng khiếp, tôi bắt đầu ảo tưởng một số chuyện không may cho nên tôi phải nhìn xem cô ấy có sao không, tôi sẽ đặt vé máy bay vào ba ngày sau, chị đồng ý tham gia hôn lễ của chúng tôi thì sẽ thật vui vẻ, bằng không tôi chỉ có thể tiếc nuối cho người đưa chị về Mỹ thôi.”

Hai bả vai Tina vô lực buông xuống, cả người như mất đi sinh khí: “anh cũng biết, chỉ cần anh sống vui vẻ thì việc gì em cũng trả giá hết, em sẽ chúc phúc cho anh nhưng không có mặt ở hôn lễ, nhưng mong anh cam đoan là Jean sẽ không bao giờ uy hiếp em nữa. Ngoài ra em có một chuyện rất xấu hổ muốn nói, vì mấy năm nay đưa tiền cho Jean mà em còn một khoản nợ chưa trả, chỉ sợ một thời gian ngắn nữa thôi người ta sẽ không đưa tiền sinh hoạt hàng tháng cho em nữa.”

Sau khi Tống Dật Hàng nghe xong thì giọng nói thoải mái hơn: “Tôi còn tưởng việc to thế nào, chuyện Jean tôi có thể cam đoan anh ta không bao giờ làm hại chị được, về phần tiền nong thì chị càng không cần lo lắng, chị là vì tôi cho nên mới buông tay cho tương lai cũng như cuộc sống, có thể khiến cuộc sống chị đầy đủ là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ chuyển một ít tiền vào tài khoản cho chị.”

“Dật Hàng, em nghe Lương Cầm nói anh còn cho cô ấy cổ phần, em có thể được cổ phần như cô ấy không? Như vậy anh không cần đưa em tiền nữa.”

Tina nói làm Tống Dật Hàng sững sờ, tiện đà nghĩ có lẽ Tina muốn công bằng với Lương Cầm, chỉ là cổ phần công ty anh có phải muốn cắt là cắt được đâu, bởi vì chuyện này liên quan tới lợi ích của cả tập đoàn, Lương Cầm là ngoại lệ, anh phải xem Lương Cầm có là vợ mình hay không mới được cho đấy.

Đúng vậy, anh đã sớm muốn cưới Lương Cầm rồi chỉ là chuyện Hisako chưa giải quyết xong thì anh lại không đành lòng chuyện Tina nên cứ kéo dài mãi, nghĩ chỉ mất một chút thời gian khuyên Tina, không nghĩ Hisako về Mỹ kéo Tina vào cho nên chuyện cứ thế mà dài ra.

“không được sao?” Thấy Tống Dật Hàng không nói lời nào, biểu cảm của Tina tuy vô tội nhưng trong lòng thì cuồn cuộn hận ý, cô trả giá nhiều cho Tống Dật Hàng như thế mà thằng nhãi này còn do dự.

“Tina, cổ phần của tôi liên quan rất nhiều tới tập đoàn, Lương Cầm là vợ sắp cưới của tôi nên cô ấy được quyền hưởng một nửa, nhưng chị có thể tin tôi, về vấn đề kinh tế tôi sẽ chu cấp cho chị đầy đủ.”

Giọng nói Tina ai oán: “Bây giờ anh nói thế thôi nhưng nếu tương lai Hứa Lương Cầm không cho phép hoặc là anh có đứa bé thì sẽ quên em thôi. Lại cực đoan hơn là chẳng may anh có chuyện gì thì Hứa Lương Cầm sẽ lấy hết tất cả của anh đi, như thế thì anh sống dậy mà để ý em được sao?”

Tống Dật Hàng không nghĩ mình ở chung với Hứa Lương Cầm khiến Tina không có cảm giác an toàn như vậy, nhưng nghĩ cô ấy đã tuổi già sức yếu, bệnh lo lắng của người già là khó tránh khỏi.

“Di chúc của tôi sẽ để lại cho chị ít tài sản.”

Cuối cùng Tina cũng yên tâm: “Dật Hàng, anh phải hiểu cho em, em không ham tài sản của anh, chỉ muốn sống hết quãng đời còn lại một cách yên bình.”

“Tôi hiểu mà, chị nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi tôi về sẽ nói việc này với luật sư.”

trên mặt Tina đầy ý cười gật đầu đồng ý, nhìn Tống Dật Hàng đi ra và đóng cửa lại. Tuy kết quả không như cô mong muốn nhưng mà cũng tốt, chờ về Mỹ rồicô sẽ ép Tống Dật Hàng đưa nhiều tiền hơn, cô tin anh sẽ đáp ứng mà thôi.

Rạng sáng điện thoại của Tống Dật Hàng có một thư mật, nội dung rất đơn giản: Đàm phán thất bại, mục tiêu bị mất dấu khi đang điều tra một nửa, hiện đang theo dõi đồng lõa.

Thất bại ư? Chẳng lẽ Jean không phải là một người xảo trá mà sau lưng anh ta còn cả một tổ chức? Tống Dật Hàng để điện thoại xuống mới cảm thấy chuyện này không đơn giản nhưng cũng chỉ có thể chờ kết quả điều tra.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, ngày mai anh lên máy bay về rồi, bất kể thế nào thì anh cũng muốn ba ngày sau nhìn thấy Hứa Lương Cầm, xem cô muốn làm gì!

Lại trôi qua 2 ngày, Hứa Lương Cầm thấy mẹ Tống Dật Hàng ở nhà trọ, chẳng quan tâm dáng vẻ đài các hay quý phái gì của bà mà hỏi luôn: “Dì ơi, có phải có tin tức gì không ạ?”

“Con xem con gấp chưa kìa, người trẻ tuổi phải học sự bình tĩnh, bằng không thì sẽ bị đối phương nhìn ra nhược điểm đó, người đã trói đến đây rồi, dì đã cho người bảo vệ anh ta.” Dư Mạn Quân vỗ vỗ tay Hứa Lương Cầm.

“Về đây? Dì đưa chồng cũ của Tina đến Trung Quốc?” cô chỉ muốn điều tra xem Tina có ý đồ bất lương nào không mà thôi, sao dì lại đưa sự việc lên một tầm cao mới thế? Ôi đúng là gừng càng già thì càng cực cay!

Dư Mạn Quân càng vui vẻ: “Con suy nghĩ nhiều quá rồi, anh ta tự nguyện đến, nếu anh ta không đi cùng chúng ta thì đã sớm mất mạng rồi, có người đang âm thầm giết anh ta.”

“Là ai thế dì?” Hứa Lương Cầm vội vàng hỏi, cô cảm giác giống trong phim.

“Dì cũng không rõ lắm nhưng với cách ăn nói của anh ta thì là chủ nợ hoặc là vợ cũ của anh ta làm.”

“Con nghĩ hẳn là chủ nợ, dù Tina có thế nào thì cũng không chọn cách mạo hiểm thế đâu, hơn nữa cô ta cũng không có năng lực đó.”

Dư Mạn Quân gật đầu: “Có lẽ thế, chờ ta tra ra đã, nhưng anh ta là người rất giảo hoạt và thông minh, không hiểu sao vợ cũ của anh ta đòi ly dị nhỉ? Trả thù lao thì cũng không bằng miệng tham vô đáy đó.”

“Hay để con nói chuyện với anh ta?”

“Cái này thì được nhưng con nên chờ một thời gian nữa, chờ sau khi ta cảm thấy an toàn thì sẽ cho con gặp anh ta.”

Hứa Lương Cầm nghe xong rồi đồng ý, cô cảm giác mẹ Tống Dật Hàng luôn mang một khí thế trầm ổn của đại tướng, chính cô xém tí là quên chuyện có an toàn hay không, có dì ở đây cô sẽ không lo lắng và sợ hãi nữa.

Lại trò chuyện với Dư Mạn Quân một lúc, thấy xe họ Tống đến đón bà, lễ phép nói cám ơn với tài xế, Hứa Lương Cầm chờ xe mở ra định đi lên tầng.

“Có phải em nên giải thích cho anh biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”

Hứa Lương Cầm bị giọng nói sau lưng làm hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy Tống Dật Hàng, sao người này lại về đây? không phải Tina sẽ về cùng chứ, sau này cô hành động làm sao?

Nhưng tất cả những điều này đều là thứ yếu, chủ yếu là không để anh lên tầng, Shibata Hisako còn đang ngủ ở phòng khách đấy.

“Em làm sao thế?” Tống Dật Hàng còn tưởng anh dọa cô sợ nhưng nhìn đôi mắt to tròn đang đảo ngược đảo xuôi là biết không phải rồi.

“không có gì đâu, em bị anh dọa sợ đấy, tại sao anh về mà không nói một tiếng với em?”

“Trước tiên giải thích cho anh biết vì sao em lại bước ra từ chiếc xe đó? Phải nói sao nhỉ, sao lại thân cận với mẹ anh?”

“Em thân với dì không được à? Đó là mẹ chồng của em, tương lai em là vợ anh, em không được quyền nịnh hót à?”

Tống Dật Hàng nở nụ cười: “anh rất thích nhưng đó không phải tất yếu. Bọn họ đã bỏ lỡ nhiều chuyện rồi, cuộc sống sau này của chúng ta cũng không cần họ can thiệp, em đừng để ý họ làm gì, cứ giữ lễ tiết là được.”

“Dù thế nào cũng là bố mẹ anh, dù tôn trọng hay không thì bọn họ lớn tuổi rồi, ai cũng vậy, cũng muốn con cái đề huề.”

“Em đúng là sứ giả, mỗi tháng mẹ anh cho em bao nhiêu hả?”

“không ít đâu, 5 vạn đấy, khi kết hôn còn cho em trang sức với nhà ở nữa.” Hứa Lương Cầm đắc ý khoe.

“anh không chỉ cho em những thứ đó, sao em lại không để ý đồ anh cho em chứ? Trời lạnh, đừng đứng đây nữa, vào nhà thôi.”

Tống Dật Hàng vừa nói vừa ôm Hứa Lương Cầm muốn cùng cô lên tầng, không ngờ Hứa Lương Cầm đứng nguyên tại chỗ, anh không chịu được hỏi: “Em làm sao thế?”

“Đừng lên vội, Tô Hiểu Vũ và Đại Long về ở, cũng dẫn theo người nên hơi lộn xộn.”

Tống Dật Hàng nhíu mày, quả nhiên anh không thích cách sống của hai người kia vì thế nói: “anh với em thu dọn đồ, sau đó em đi với anh.”

“không cần! không cần! Em không có gì để dọn cả, đi ngay bây giờ đi.” Hứa Lương Cầm kéo tay Tống Dật Hàng đến chỗ xe của anh.

“Ngay cả laptop em cũng không mang sao, quần áo cũng không lấy?”

“không cần, chúng ta đi thôi.”

Lúc này đến lượt Tống Dật Hàng không nhúc nhích, Hứa Lương Cầm lúng túng: “đi thôi mà!”

Tống Dật Hàng tránh khỏi tay Hứa Lương Cầm, nhíu mày nói: “Hứa Lương Cầm, rốt cuộc em giấu ai ở trong phòng! nói!”