Binh lính xông tới tách mọi người ra giam giữ bên trong doanh địa, Diệp Chi Châu vô cùng “may mắn” hưởng thụ đãi ngộ ngục giam độc lập. Cậu nhìn quanh lều vải nằm ở chỗ không thu hút trong doanh địa, ánh mắt đảo qua hương lô cùng thảm lót sàn, cuối cùng dừng lại trên tô mì cùng dĩa hoa quả đã cắt sẵn ở trên bàn.

Khom người sờ sờ, rất tốt, mì vẫn còn nóng.

Cậu lưu loát ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

“Ngươi không sợ có độc sao?”

Cậu khịt mũi xem thường, cũng lười nhìn người kia, “Ngươi hạ ta liền ăn.” Dù sao ăn cũng không chết người, Thông Thiên chính là hệ thống bán dược rất cấp lực đó!

Yến Minh Vĩnh nghẹn họng, có chút bực mình đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, xáp đến người cậu, duỗi cánh tay ôm lấy thắt lưng cậu, “Về sau không cho rời ta quá một ngày.”

Diệp Chi Châu cầm lấy một miếng dưa mật nhét vào trong miệng y, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn. Bị Yến Đế cùng Yến Minh Vĩnh diễn tuồng gây sức ép cả đêm, hiện tại cậu vừa mệt vừa đói, không còn sức dỗ tên gấu con đang phát bệnh này nữa đâu.

Yến Minh Vĩnh cắn dưa, thoạt nhìn có chút ngốc hề hề, đang muốn nhổ ra, nhưng ngẫm lại đây là lần đầu tiên Nhạc Nhi đút y ăn, lại ngoan ngoãn nuốt xuống. Nghiêng đầu thấy cậu ăn lang thôn hổ yết, có chút đau lòng, nắm lấy cánh tay cậu, hỏi, “Ngươi cả đêm không ngủ? Cũng chưa ăn gì sao?”

Một hơi nuốt xuống sợi mì cuối cùng, rồi uống một ngụm canh, cậu lau miệng, rốt cục cũng nhìn người nọ, nghiêm mặt hỏi, “Ngày hôm qua ngươi cố ý chọc tức ta khiến ta hồi gia phải không, còn nữa, ngươi cùng Yến Đế đang làm gì? Các hoàng tử khác đâu rồi?”

“Tam hoàng huynh cùng Ngũ hoàng huynh đang đi bắt nội ứng của Thất ca trong kinh thành, Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh đang thanh lý tư binh của Thất ca, binh sĩ của Lôi đại nhân mang đến bây giờ đang được Lôi Bảo Phi điều hành, chờ qua đêm nay, thế lực của Thất ca sẽ bị thanh lý sạch sẽ, chúng ta có thể thành thân sống cuộc sống của mình.” Gương mặt hồng nhuận của Yến Minh Vĩnh vất vả dưỡng ra gần đây lúc này lại tái nhợt, trên mặt mang vẻ uể oải, “Về sau tranh đấu vị trí kia sẽ không quan hệ với chúng ta, bất kể cuối cùng là ai thượng vị, phủ Trấn quốc công vẫn là phủ Trấn quốc công như bây giờ, Nhạc Nhi, ngươi có thể an tâm.”

Diệp Chi Châu nhìn quầng thâm dưới mắt y, tức giận trong lòng nháy mắt tiêu tán, thở dài, nghiêng người ôm y vào trong ngực, vuốt mái tóc dài của y, “Ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử, ta còn tưởng rằng có thể chậm rãi cùng ngươi lớn lên, kết quả …” Kết quả vẫn là được người yêu chiếu cố bảo hộ … Bản thân mình lại rất vô dụng.

“Ta đã trưởng thành.” Yến Minh Vĩnh thấy cậu chịu để ý đến mình, trên mặt lộ ra mỉm cười, thân mật cọ cọ cổ cậu, vùi vào ngực cậu, “Nhạc Nhi, ngươi thật tốt, ngươi là của ta, là của ta, tại sao ngươi lại tốt như vậy, ta rất thích ngươi.”

Diệp Chi Châu thấy người yêu như vậy, nhịn không được cũng mỉm cười, nhẹ nhàng xả tóc của y, sau đó vỗ lưng y, “Được rồi, trước ngủ một hồi đi, ta bồi ngươi.”

Yến Minh Vĩnh ở trong ngực cậu gật đầu, thỏa mãn nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Biệt trang ngoại ô, Lôi Bảo Phi đá văng đại môn địa lao, dẫn dắt tinh binh xâm nhập vào, cao giọng nói, “Trước kiểm kê có bao nhiêu người bị nhốt bên trong, sau đó xác nhận thân phận, ghi tên rồi mang tới Hình bộ.”

Binh lính nhất tề ứng thanh, sau đó bắt đầu xem xét từng nhà giam.

Một phạm nhân ở phòng giam sâu nhất đột nhiên cử động, sau đó nhanh chóng bổ nhào vào cạnh cửa, cao giọng hô, “Là Lôi huynh sao? Lôi huynh! Là ta, An Thành Kiệt! Ta bị Thất hoàng tử giam giữ tra tấn ở đây rất lâu rồi, cầu ngươi cứu ta ra ngoài! Lôi huynh cứu mạng!”

An Thành Kiệt? Lôi Bảo Phi ngẩn người, sau đó bước qua, ngồi xổm xuống nhìn kỹ người tóc rối bù bên trong, kinh ngạc hỏi, “Ngươi sao lại ở đây? Không phải ta đã an bài người đưa ngươi đi tây bắc rồi sao?”

An Thành Kiệt vươn đôi tay huyết nhục mơ hồ dùng sức bắt lấy cửa lao, mặt đè ép trên song cửa, vẻ mặt kích động vặn vẹo, “Lôi huynh, ta muốn Thất hoàng tử chết không được tử tế! Ta muốn hắn chết không được tử tế!”

Lôi Bảo Phi nhịn không được lui ra phía sau, nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, nhăn mày thật sâu.

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lôi Bảo Phi cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, chúc mừng kí chủ lấy được hồn kỳ thứ hai, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu đang mặc quần áo đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Minh Vĩnh đang vùi trong chăn nhìn mình, hỏi, “Ngươi nói binh sĩ của Lôi Sĩ Hồng bây giờ là do Lôi Bảo Phi điều hành, vậy hắn mang binh đi làm gì thế?”

“Đi thanh lý những công tượng nghiên cứu chế tạo thuốc nổ cho Thất ca.” Yến Minh Vĩnh ngoan ngoãn trả lời, sau đó lại gần ôm lấy thắt lưng cậu, ngữ khí bắt đầu phát trầm, “Nhạc Nhi, ngươi rất thích Lôi Bảo Phi kia phải không? Sao ngươi lại để ý hắn như vậy?”

Sao chưa được bao lâu lại phát bệnh rồi! Vỗ ót của y một cái, Diệp Chi Châu đẩy tay y ra, nghiêm mặt cảnh cáo, “Còn ăn dấm bậy nữa, ta cho ngươi đời này làm gà giò!”

Yến Minh Vĩnh nhào xuống tiến vào trong chăn, nghe được những lời này thân thể liền cứng đờ, sau đó sắc mặt tối đen ngồi dậy, không gây sự nữa.

“Muốn thành thân.” Thành thân mới có thể động phòng hoa chúc.

Diệp Chi Châu thính tai quay đầu lại, âm trầm nghiến răng, “Ngươi đang nói gì?”

Yến Minh Vĩnh xoay người cho cậu một cái ót, hiếm khi lộ ra bản tính trẻ con.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Buổi trưa vừa qua, vài vị hoàng tử phụng mệnh đi thanh lý thế lực Thất hoàng tử đều trở về doanh địa, một khắc sau, Lôi Bảo Phi mang theo một đống bản vẽ cùng sách vở hội hợp với những người khác. Yến Minh Vĩnh từ trong lều trại đi ra, nhìn đồ vật do mấy người đưa lên, đốt đạn báo hiệu.

Yến Minh Lễ đang bức bách Yến Đế viết chiếu thư truyền ngôi trong chủ trại bị đạn báo hiệu kinh động, liền ra ngoài xem xét, sau đó bị Lôi Sĩ Hồng từ phía sau lưng tập kích, lưu loát trói lại rồi ném đến trước mặt Yến Đế.

“Ngươi, các ngươi …” Yến Minh Lễ kinh ngạc nhìn Lôi Sĩ Hồng đi đến đứng phía sau Yến Đế, lại nhìn Yến Đế khôi phục bộ dáng uy nghiêm ngày thường, biểu tình vặn vẹo, “Các ngươi kết bè diễn kịch gạt ta! Lôi Sĩ Hồng, ngươi là tên phản đồ!”

“Câm miệng, nghịch tử!” Yến Đế hung hăng đá một cước lên ngực hắn, không che dấu chán ghét phẫn nộ của mình nữa, “Ngươi là đồ lòng lang dạ sói! Cư nhiên vọng tưởng giết chết tất cả huynh đệ của ngươi rồi bức vua thoái vị, sao trẫm lại có một nhi tử độc ác như thế! Người đâu, bắt tên súc sinh này lại, giam vào thiên lao, chọn ngày vấn trảm!”

Yến Minh Lễ té trên mặt đất đau đớn kêu lên một tiếng, nghe vậy điên cuồng giãy dụa đứng lên, “Không! Ngươi không thể! Ngươi chỉ còn một đứa con trai là ta! Ngươi không thể giết ta! Thương thế của Tứ hoàng huynh cùng Lục hoàng huynh căn bản không trị được, sớm muộn gì cũng chết, ngươi không thể giết ta!”

“Ai nói trẫm chỉ còn một mình ngươi?” Yến Đế cười lạnh, “Yên tâm, trừ ngươi ra, tất cả nhi tử của trẫm đều còn sống.” Nói xong phất tay với binh lính, không muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Yến Minh Lễ gào thét bị kéo xuống, Yến Đế nhắm mắt lại, mặt nạ lãnh ngạnh được tháo xuống, lộ ra vẻ uể oải, “Lôi ái khanh, có phải trẫm đã làm sai rồi không?”

Lôi Sĩ Hồng trầm mặc, việc của hoàng gia, ông không dám vọng nghị.

Buổi thu săn khôi hài kết thúc, vây cánh của Thất hoàng tử nhanh chóng bị thanh trừ, tốc độ nhanh đến mức khiến chúng thần không kịp phản ứng. Triều đình sau một phen rung chuyển dần dần yên ổn lại, lợi ích do Thất hoàng tử lưu lại nhanh chóng bị các hoàng tử khác chia sẻ, tranh đấu vẫn tiếp tục.

Một tháng sau, Thất hoàng tử bị vấn trảm, lấy được hồn kỳ cuối cùng.

Mùa đông cùng năm, tình hình biên quan khẩn cấp, Lôi Bảo Phi tự tiến cử lãnh binh kháng địch, An Thành Thắng bỏ xuống thân phận văn nhân, không để ý Đại hoàng tử ngăn cản cũng vào quân doanh, dần dần tách khỏi phe của Đại hoàng tử.

Lúc gần năm mới, Yến Minh Vĩnh đã sắp mười bốn, Yến Đế nhân lúc sinh nhật y phong y làm Tiêu Diêu vương, cũng tứ hôn y với nhị nhi tử của Trấn quốc công An Thành Nhạc, dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Trấn quốc công quyết định dời hôn kỳ tới mùa đông 4 năm sau, cũng chính là lúc Yến Minh Vĩnh được 18 tuổi.

Quần thần ngơ ngẩn, các hoàng tử biểu tình quỷ dị, Yến Minh Vĩnh nghe thời hạn hôn kỳ thì bóp nát chén rượu, Diệp Chi Châu thì vui vẻ cười híp mắt.

Ngày hôm sau thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Diệp Chi Châu lấy lý do phu phu trước khi kết hôn không được gặp mặt dọn về phủ Trấn quốc công, sau đó nhanh chóng vào quân doanh, đi theo quân tiếp viện tới biên quan. Yến Minh Vĩnh chạy tới bắt “vợ” nhưng bị hụt, lại chịu nhạc mẫu tương lai lạnh nhạt, vô cùng nghẹn khuất.

Chiến tranh ở biên quan đánh tới ba năm, Yến Minh Vĩnh cũng chạy tới biên quan ba năm. Trong ba năm đó, Diệp Chi Châu tựa như cá chạch, bắt không được cũng sờ không tới, ngay cả một cái liếc mắt cũng đều xa xỉ! Y đi biên quan, Diệp Chi Châu liền theo hậu cần đi tới thành trì bên cạnh chăm sóc người bệnh, y đến thành trì, kết quả Diệp Chi Châu lại chạy tới trung nguyên mua dược liệu, chờ y đuổi tới trung nguyên, Diệp Chi Châu đã sớm chạy về biên quan. Sau này hắn dứt khoát chờ ở biên quan, kết quả địch nhân bị đuổi cổ về hai ba lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Chi Châu, mà y vừa ly khai, Diệp Chi Châu lại tung tăng chạy trở về.

Yến Minh Vĩnh hoài nghi có người bên cạnh tiết lộ hành tung của mình cho Diệp Chi Châu biết, nhưng mà tra đến tra đi, tra đến cuối cùng y trộm một mình hành động, lại vẫn bị Diệp Chi Châu hoàn mỹ tránh đi, ngay cả một sợi tóc của người trong lòng cũng không bắt được.

Đến đây, đã từng là Bát hoàng tử, hiện tại là Tiêu Diêu vương rốt cục chết tâm không muốn bắt người nữa, thành thành thật thật hồi kinh, bắt đầu xoát mức độ hảo cảm với nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó từng đống quà tặng được chuyển tới biên quan.

Lại một năm đi qua, đã từng là tên gấu con bị người người oán trách giờ đây Yến Minh Vĩnh dần dần thành thục lớn lên, biến thành một soái ca thân cao thước thám cơ bụng tám múi … Ách, là mỹ thanh niên mới đúng. Thời gian Diệp Chi Châu rời đi càng ngày càng dài, y cũng càng ngày càng ít nói, thậm chí khi Yến Đế đến thăm, y chỉ cầm sách đọc, một chữ cũng không nhả ra, làm Yến Đế tức giận mắng y là nghịch tử.

Các hoàng tử khác vẫn âm thầm tranh đấu mạnh mẽ, nhưng bọn họ đều ăn ý loại Yến Minh Vĩnh ra khỏi vòng tranh đấu. Một người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, trong tay còn nắm một chi tư binh quỷ dị khiến bọn họ không thể trêu vào cũng không muốn chọc đến, vẫn là nắm chặt phát triển thế lực của mình thì tốt hơn.

Ngược lại cư dân kinh thành vô cùng hứng thú với chuyện tình yêu của Tiêu Diêu vương, một năm rồi lại một năm bát quái, so với chính chủ còn trông ngóng nhị công tử Trấn quốc công trở về hơn.

Năm mới đã đến, Diệp Chi Châu ngao du ở bên ngoài rốt cục về kinh. Khi còn cách cửa thành mấy km cậu dừng lại ở một thôn trang, nhìn một tên ăn mày cuộn mình ở ven đường, ánh mắt có chút phức tạp.

An Thành Kiệt bị Lôi Bảo Phi bắt trong đêm Thất hoàng tử muốn mưu nghịch, sau đó lại thừa dịp thế cục hỗn loạn trộm trốn đi. Cậu vẫn luôn tìm kiếm đối phương, lại không nghĩ sẽ ở gặp ở kinh thành dưới phương thức như thế này.

“Người xuyên qua chỉ có một mình ta, chỉ có một mình ta, một mình ta …” Nhìn tên ăn mày thì thào tự nói, ánh mắt tan rã, bàn tay đầy vết sẹo cào lung tung trên mặt đất, móng tay xanh tím, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Cậu thở dài, xuống ngựa tới gần, không biết nên làm sao với người này. Mấy năm qua cũng có lúc cậu suy nghĩ, lúc trước cậu hủy toàn bộ con đường của nhân vật chính có phải hơi quá mức hay không, nếu cậu có thể lưu cho đối phương một con đường, không chừng đối phương sẽ không biến thành kẻ điên cố chấp phóng hỏa chôn bom.

Đáng tiếc hết thảy chính là nếu, nên làm hay không nên làm cậu cũng đã làm rồi. Hơn nữa cậu vẫn luôn tò mò không biết đối phương có đoán được cậu chính là người xuyên qua không, còn vụ nổ tửu lâu Xuyên Việt kia … Sau này cậu mới biết được, Yến Minh Vĩnh từng dùng tin tức giả lừa gạt An Thành Kiệt, khiến An Thành Kiệt cho là cậu đã chết trong vụ nổ kia, để An Thành Kiệt dời ánh mắt từ trên người cậu đi.

Tên ăn mày nằm trên mặt đất chú ý tới người đứng bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó cả kinh nhanh chóng bò lên, co người lại, khàn khàn thét chói tai, “Quỷ! Có quỷ! Đừng tới tìm ta, ta không phải cố ý giết ngươi! Ta không phải cố ý giết ngươi, ngươi tránh ra! Tránh ra!”

Cậu dừng bước, do dự chốc lát, lấy của Thông Thiên một viên thuốc giải độc, nhét vào trong lương khô mang bên người, đặt ở trước mặt An Thành Kiệt. Nghe nói lúc trước Thất hoàng tử từng hạ độc An Thành Kiệt, nhìn An Thành Kiệt bây giờ, khẳng định độc kia vẫn chưa được giải … Hy vọng viên thuốc này vẫn chưa quá muộn.

Trèo lên ngựa, cậu quay đầu lại nhìn người kia đang lang thôn hổ yết ăn lương khô, ghi nhớ vị trí của hắn, giơ roi phóng ngựa đi.