Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta

Chương 49: Mạt thế Danh môn công tử vs trạch nam mang theo hệ thống xuyên đến mạt thế

Cố Yến, có thể nói là một vị gia chủ tài hoa nhất của Cố gia từ trước đến nay.

Hắn không chỉ phát huy toàn bộ tài nghệ gia truyền của Cố gia mà còn dựa vào sản nghiệp của Cố gia và thủ đoạn thương chiến cao siêu làm cho Cố gia trở thành một thế gia đứng đầu giới đá quý.

Mọi người đều rất ngưỡng mộ thành tựu tuyệt vời mà Cố gia đạt được.

Lê Hi lại lần nữa quay trở về không gian của Chủ thần, hắn đã quen với sự khó chịu trong khi chuyển đổi không gian.

Hắn hơi cử động toàn thân rồi lười biếng duỗi người gọi Chủ thần.

“Có ở đây không?”

“Có mặt.” Chủ thần vẫn trầm tĩnh kiệm lời như thường.

“Ta phải đi tới thế giới tiếp theo!”

“…” Chủ thần im lặng không trả lời.

Lê Hi cũng không mong đợi y nói ra lời giải thích thâm sâu huyền bí gì đó, ngược lại vui vẻ thoải mái nói yêu cầu của bản thân “Chủ thần, chúng ta có thể trao đổi một chuyện được chứ?”

“Chuyện gì?”

“Mỗi lần ta xuyên tới một thế giới thì sẽ thay đổi hình dáng cho phù hợp với thế giới đó, nhưng còn người kia thì vẫn là một bộ dáng đàn ông đích thực như vậy. Tôi muốn dùng tích phân của mình đổi lấy một diện mạo mới cho người đó. Yêu cầu của ta như vậy chắc cũng không quá đáng gì nhỉ, ngươi có thể biến người đó thành một mỹ thiếu niên được không?”

“…” Yêu cầu ngoài dự liệu của Lê Hi khiến Chủ thần càng trở nên im lặng hơn. Một hồi lâu sau, giọng nói của y mơ hồ mang theo sự bất đắc dĩ và cưng chiều đồng ý “Được.”

“Đúng rồi.” Trước khi sắp rời đi, Lê Hi giống như đột nhiên nhớ đến điều gì đó hỏi “Tại sao cho dù không có trí nhớ mà người đó vẫn có thể tới tìm được ta?”

“Bởi vì đối với người kia mà nói, cậu chính là đối tượng theo đuổi duy nhất. Chỉ cần gặp nhau thì chính là vĩnh viễn.”

“Câu này dùng để tham khảo khi tỏ tình được đấy, không tệ nha.” Khóe môi Lê Hi nhếch lên cười sung sướng, sau đó liền nhắm mắt lại tiến vào thế giới tiếp theo.

Trong một kho hàng tối tăm, mười mấy thanh niên trai gái chen chúc vào nhau.

Trên mặt bọn họ đều là sự tuyệt vọng bàng hoàng, ánh mắt cũng mất dần đi sức sống đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, hiện giờ từng tốp ba bốn người đang ôm nhau khóc sụt sùi.

Cửa sắt của kho hàng được đống công cụ bỏ phế chặn lại, mà ngoài cửa lại không ngừng truyền đến từng âm thanh đập cào chói tai khiến lòng người lạnh lẽo.

Mùi hôi thối của xác thịt đang phân hủy cùng với mùi máu tanh nồng càng làm cho không gian tối tăm u ám này thêm vài phần khủng bố.

Lê Hi cau mày lại nhanh chóng tìm hiểu thế giới này.

Đây là một thế giới bị bóng tối tử vong bao phủ toàn bộ, tận thế.

Ở thế giới nguyên bản, nam chủ Lâm Mục là một trạch nam yêu thích cày game bất ngờ bị xuyên đến tận thế, cũng phát hiện trên người mình có một cái hệ thống trò chơi.

Nơi nơi tan hoang, sinh linh đồ thán.

Ở thế giới này mà không có sức mạnh thì chắc chắn sẽ bị loại bỏ, nhưng Lâm Mục không có hoảng sợ như những người bình thường khác mà ngược lại hết sức phấn khích, cũng nhanh chóng trong đầu vẽ ra một kế hoạch hoàn mỹ xưng bá ở thế giới này.

Nhưng mà mọi chuyện không có đơn giản như gã đã tưởng tượng.

Hệ thống trò chơi không có hoàn chỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ hết nhiên liệu.

Biện pháp duy nhất có thể cứu vớt tình trạng này đó là lợi dụng cơ hội đi hấp thụ vận khí của người khác để bổ sung năng lượng cho hệ thống.

Gốc rễ trên con đường tu hành chính là nghịch thiên mà đi.

Lâm Mục không hề do dự liền chấp nhận biện pháp này để đi trên con đường cường giả.

Sau khi trải qua bao khổ cực tu luyện, dưới sự giúp đỡ của đồng đội thân thiết, gã rốt cuộc cũng xây dựng nên một căn cứ lớn nhất dành cho những người sống sót.

Có thể nói đây được coi là đất nước lí tưởng giữa thế giới chết chóc này, là miền đất hứa cuối cùng của loài người trước sự diệt vong.

Mà bản thân Lâm Mục cũng đã trở thành một vị cường giả mãn cấp mạnh nhất, được khen ngợi là thần bảo hộ của loài người.

Còn nguyên thân là Đổng Tử Thừa, chính là vị cường giả mạnh ngang ngửa Lâm Mục nhưng bị gã hạ đo ván.

Đồng Tử Thừa là Đại thiếu gia của một thế gia quân đội – Đồng gia. Tướng mạo nho nhã tuấn mỹ, tính cách ôn nhu săn sóc. Mặc dù là thế gia công tử nhưng không có chảnh chọe mà ngược lại đối nhân xử thế rất mực khiêm tốn lễ phép.

Ngày thứ hai sau khi tận thế bùng nổ, hắn liền thức tỉnh dị năng hệ ánh sáng, cũng dựa vào năng lực lãnh đạo ưu tú tập hợp các bạn cùng lớp lại một chỗ, giúp bọn họ ra khỏi thành phố G nay đã biến thành địa ngục trần gian rồi chuẩn bị vạch sẵn một con đường đi đến thành phố B.

Mà Lâm Mục lại gia nhập vào đoàn người vào ngay lúc này.

Mặc dù đã cảm nhận được lý do gia nhập của Lâm Mục không hề đơn giản nhưng vì đạo nghĩa, Đồng Tử Thừa không những không cự tuyệt mà còn giúp gã sắp xếp thỏa đáng.

Nhưng mà việc làm này của hắn chẳng khác gì dắt sói vào nhà. Sau khi Lâm Mục gia nhập vào đoàn đội liền xảy ra một chuỗi sự kiện liên tiếp khiến hắn không kịp trở tay.

Trong một đêm, ngọc bội gia truyền tùy thân đột nhiên biến mất không để lại bất kì manh mối nào.

Trong lúc đó, những bạn học trong đội ngũ thức tỉnh dị năng ngày càng giảm.

Ngay cả tốc độ tăng trưởng dị năng của bản thân so với người khác cũng trở nên chậm chạp không kém.

Xảy ra chuyện kì lạ như thế làm cho đội ngũ dần xuất hiện những tiếng nói trái chiều. Một vài người có dị năng cho rằng trong đội ngũ có quá nhiều người thường nên mới liên lụy đến hiệu suất tu luyện dị năng của bọn họ.

Vì thế, Đồng Tử Thừa phải sức đầu mẻ trán để giải quyết ổn thỏa, tuy nhiên khi xuất hiện tình huống nguy cấp, người có dị năng coi những người bình thường như mồi nhử thây ma mà bỏ họ lại để chạy trốn dễ hơn.

Hơn nữa trong đội ngũ liên tiếp xuất hiện tình trạng dị năng giả ăn hiếp người bình thường.

Thây ma càng ngày càng có đủ loại hình khiến người bình thường không thể nào đối phó được.

Sau khi trải qua một loạt khó khăn dở sống dở chết, mỗi dị năng giả đều có sự tiến bộ vượt bậc.

Nhưng chỉ có mỗi dị năng hệ ánh sáng của Đồng Tử Thừa là không có bất kì biến hóa nào.

Thây ma bắt đầu tiến hóa nên cũng sở hữu được các loại sức mạnh thiên nhiên nhưng lại không có con nào là có dị năng hệ ánh sáng cả.

Vì thế không có tinh thạch nào là hệ ánh sáng nên Đồng Tử Thừa không có cách nào thăng cấp được.

Ngoại trừ khả năng chữa trị những vết thương bình thường thì không thể nào trị được các vết thương do thây ma gây ra, cho nên sự tồn tại của Đồng Tử Thừa trong đội ngũ chẳng khác đồ bỏ.

Uy tín của Đồng Tử Thừa giảm mạnh, ngay cả vị trí lãnh đạo của hắn cũng tràn ngập nguy cơ.

Vì thế, kẻ có khả năng chiến đấu mạnh nhất trong đội ngũ – Lâm Mục hoàn toàn thay thế vị trí của Đồng Tử Thừa.

Còn những người khác trong đội ngũ cũng bắt đầu khiêu khích và khinh thường hắn một cách trắng trợn.

Cứ như vậy, đoàn người một đường đi đến thành phố B.

Dựa vào địa vị một tay che trời của Đồng gia ở thành phố B, đoàn người Lâm Mục tất nhiên được hưởng quyền lợi đặc biệt.

Mọi người đều quy hết công lao bảo vệ Đồng Tử Thừa về hết cho Lâm Mục mà không phải là Đồng Tử Thừa giúp bọn họ nói tốt với gia chủ.

Còn về phần Lâm Mục, gã thông minh che dấu đi tam hệ di năng của mình, trước mặt mọi người phô bày ra sức mạnh chiến đầu vượt trội nên được mọi người tôn sùng là thần linh.

Nhưng trên thực tế, dị năng hệ không gian và dị năng hệ chữa trị của gã chính là dựa vào việc hấp thụ sức mạnh linh tuyền từ miếng ngọc bội.

Trong quá trình tiếp xúc với thượng tầng lãnh đạo của thành phố B, Lâm Mục phát hiện ra, Đồng gia thân là một thế gia trăm năm, cho nên vận khí của các tinh anh dưới trường Đồng gia vô cùng dồi dào hiếm người nào sánh bằng.

Món ngon béo bở như thế khiến gã thèm thuồng không thôi.

Vì vậy, gã chủ động gia nhập vào Đồng gia và cũng nhanh chóng đạt được quyền phát biểu ý kiến.

Mọi chuyện vốn có thể kết thúc sau khi Lâm Mục hấp thụ vận khí của Đồng gia để lớn mạnh.

Nhưng Đồng Tử Thừa lại quật khởi đánh vỡ sự cân bằng này.

Mặc dù trong mắt của Lâm Vận mà nói, Đồng Tử Thừa chẳng qua chỉ là một tên đồ bỏ bị gã cướp lấy vận khí mà thôi.

Nhưng làm gã bất ngờ là, sau khi trải qua một loạt thất bại trên con đường đi đến thành phố B, Đồng Tử Thừa dường như đã trút bỏ hết khuyết điểm của bản thân, trở mình biến thành phượng hoàng niết bàn.

Cho dù không có dị năng cao cấp nhưng dựa vào sự ưu tú quyết đoán của bản thân, cộng thêm những âm mưu quỷ kế khó lường do chính hắn nghĩ ra, giá trị của Đồng Tử Thừa ở thành phố B phất lên như diều gặp gió, thậm chí còn được tôn sùng hơn so với kẻ được xưng danh chiến thần như Lâm Mục.

Mà trong lúc đó, ánh mắt của Đồng Tử Thừa lúc nào cũng nhìn gã với sự nghi ngờ sắc bén khiến Lâm Mục không rét mà run.

Sự quật khởi của Đồng Tử Thừa mang đến áp lực không nhỏ cho Lâm Mục. Mà hắn còn mấy lần phản bác ý kiến mà Lâm Mục đề xuất ra ở trong Hội nghị, đồng thời nhanh chóng nêu ra những phương pháp thực tế và hiệu quả nhất làm cho Lâm Mục mất sạch mặt mũi.

Nhưng điều khiến gã không thể chấp nhận được đó là mặc dù dị năng của Đồng Tử Thừa không thể lên cấp nhưng vẫn có thể đứng trên vạn người.

Mà hệ thống lại nói với gã rằng đó là trời sinh ghen tỵ người tài, nhưng không thể áp chế bọn họ được, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Điều đó khiến Lâm Mục ghen ghét đố kỵ không thôi.

Không lúc nào là gã không cảm nhận được nguy cơ đang bủa vây gã.

Dưới sự chỉ huy của Đồng Tử Thừa, cho dù là một đội ngũ chỉ toàn người bình thường thì cũng sẽ dễ dàng lông tóc vô thương chém chết thây ma.

Một vài dị năng giả trì trệ không thể nào lên cấp nhưng dưới sự chỉ dẫn của hắn thì có thể lập tức phá tan bình cảnh mà vượt trội rõ ràng hơn so với bình thường.

Cho dù gã có được hệ thống trợ giúp nhưng không thể nào theo kịp bước chân của hắn, thậm chí còn bị hắn phát hiện sơ hở và điểm yếu.

Điều này không khỏi làm cho Lâm Mục sinh ra lòng lo sợ.

Nhất là lúc gã bình tĩnh và nhớ lại những chuyện đã xảy ra, ban đầu là gã ăn cắp miếng ngọc bội của Đồng Tử Thừa nên mới có thể duy trì năng lượng cho hệ thống, mà gã cũng lo lắng có một ngày bị Đồng Tử Thừa tóm được đuôi chuột này của gã.

Vì vậy, sau khi trải qua chuỗi ngày lo sợ bất an, Lâm Mục rốt cuộc quyết định diệt trừ Đồng Tử Thừa.

Trước mắt, chỗ dựa lớn nhất của Đồng Tử Thừa chính là Đồng gia.

Chỉ cần Đồng gia lụn bại, cho dù Đồng Tử Thừa tài giỏi đến mấy thì sao chứ, tướng mà không có binh cũng chỉ là đồ vô dụng.

Lâm Mục lợi dụng hệ thống tìm ra lỗ thủng của phắp tắc rồi cướp lấy vận khí của Đồng gia để nâng cấp hệ thống.

Thăng cấp dị năng không xong mà còn bị tan xác trong bầy thây ma, điều này khiến mạch sống của một thế gian trăm năm không khỏi bị cắt đứt.

Vốn là một gia tộc đứng đầu nay như một tòa thành nhỏ bé bị đại hồng thủy cuốn phăng đi, chỉ có một tháng liền mất đi uy phong trăm năm.

Kho chứa vật liệu bất ngờ bị phóng hỏa, thời điểm điều tra thì phát hiện bên trong không hề có bất kì nguyên vật liệu nào cả mà là xác người chết cháy, sự kiện này khiến Đồng gia vô cớ gánh lên lưng tội danh bắt nhốt hành hạ người bình thường.

Ngay cả những con cháu có thực lực của Đồng gia đi thực hiện nhiệm vụ thì không một ai trở về cả.

Đồng gia giống như bị trúng phải nguyền rủa vậy, nhanh chóng lụn bại đến mức khó có thể tin được.

Ngay cả uy tín với mọi người cũng sụt giảm với tốc độ chóng mặt.

Mà người nắm quyền của Đồng gia cũng liên tiếp bị bệnh nặng chết đi, không thể tra rõ nguyên nhân.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Đồng Tử Thừa không còn sự lựa chọn nào khác. Vì muốn cứu vãn gia tộc, hắn chỉ có thể tự mình đích thân ra trận, gánh vác toàn bộ cục diện rối rắm trước mắt.

Rất nhanh đến ngày làn sóng thây ma xuất hiện lần thứ hai.

Là một gia chủ đương nhiệm của Đồng gia tất nhiên sẽ là một trong các vị lãnh tụ có quyền phát biểu của thành phố B, Đồng Tử Thừa dẫn theo tàn dư của Đồng gia ra thủ ở tuyến đầu tiên.

Còn Lâm Mục thì nhân cơ hội thích hợp này, gã không hề cố kị đến an nguy của nhân dân thành phố B mà dẫn bầy thây ma đến chỗ của Đồng Tử Thừa.

Cuối cùng hại hắn mất mạng, chết không toàn thây.

Sau khi Đồng Tử Thừa chết, Đồng gia triệt để sụp đổ.

Mà ngay cả thành phố B vốn được Đồng gia quả lí trật tự đâu vào đấy vậy mà giờ đây chia năm xẻ bảy, cuối cùng không thể sống sót qua đợt sóng thây ma tấn công và biến thành một tòa thành chết.

Còn về phần Lâm Mục chạy trốn dưới sự trợ giúp của hệ thống, bởi vì tình cảnh đó mà tâm linh gã đã được khai sáng, đi lên con đường thành thần thuộc về chính mình… (nhảm cớt =.=)

Giỏi cho một chúa cứu thế tương lai, giỏi cho một vị thần bảo vệ của loài người.

Chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân vì tư lợi của bản thân mà tùy tiện cướp đoạt vận mệnh của người khác, lại còn có mặt mũi tiếp nhận sự sùng bái của mọi người, tự phong làm thần?

Một tên mặt dày như thế đúng là chưa từng nghe và cũng chưa từng thấy bao giờ a.

Cũng không biết, sau ánh hào quang kia, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Lâm Mục ngồi lên cái gọi là ngai vàng của gã có hay không nghe được những tiếng kêu khóc rên thảm thiết của vô số người dân chết oan mạng của thành phố B, hay là mơ thấy người Đồng gia già trẻ lớn bé hóa thành ác quỷ hướng gã đòi mạng!

Môt tên súc sinh tự tư tự lợi táng tận lương tâm như thế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho gã đâu!

Mở mắt ra, đáy mắt của Lê Hi thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo sắc bén.

Trên môi luôn mang nụ cười ôn nhu cưng chìu làm cho một người thanh niên vốn trầm tĩnh nho nhã trở nên dễ thân cận hơn.

Nhưng trên người hắn luôn tỏa ra khí lạnh trong trẻo hời hợt lại khiến người ta không dám đến gần.

Ngón tay thon dài, trắng nõn như bạch ngọc. Một chút ánh sáng le lói nơi mái nhà bị thủng phủ xuống làm ngũ quan tuấn mỹ cao quý của hắn trông rõ ràng hơn bao giờ hết.

Giống như vị thánh tử được thần linh chúc phúc, cao nhã xuất trần, khiến người ta không dám khinh nhờn.

Cười nhẹ một tiếng, Lê Hi từ trong đám người kia đứng dậy đi về phía cửa.

Nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hắn từ từ dời đi những chướng ngại vật chắn ở cửa, không để ý tiếng kêu gào của mọi người sau lưng liền mở cửa, một thân một mình hiên ngang bước ra ngoài…