"Đừng nói nhiều, tôi sợ là tôi không nhịn được."

"Yến Ninh..." Lời nói dang dở bị Trịnh Trạch suy ra ám chỉ. Ham muốn vốn đã nóng bỏng ngay lập tức được đốt cháy.

Phần giữa quần tây nhanh chóng nhô ra, mà tay Trịnh Trạch cũng nỗ lực đưa lên ôm hông Lê Hi.

Nhưng một giây kế tiếp, gã đã bị Lê Hi giẫm lên vai hung hăng đá xuống đất.

"Kỳ Yến Ninh!" Cái ót nặng nề đập trên đất, đau đớn rốt cuộc làm cho Trịnh Trạch từ dục vọng thanh tỉnh lại.

"Câm miệng!" Lê Hi thuận thế nhấc chân dẫm ngực gã, giọng nói vô cùng khinh miệt như nước đá đổ xuống đầu, ngay cả bầu không khí kiều diễm toàn bộ chuyển hóa thành nguy cơ trí mạng.

Trong nhà kiếng trồng hoa làm cho lòng người nặng nề, mà chân Lê Hi dẫm lên người Trịnh Trạch cũng theo loại nặng nề này càng dùng sức.

"Khụ..." Ngực bị đạp làm cho Trịnh Trạch khó hô hấp, khụ khụ mấy tiếng. Gã nỗ lực tránh thoát, nhưng bị người chế trụ làm gã không thể nhúc nhích. Kế tiếp, càng là cho gã không thể tiếp nhận là động tác của Lê Hi càng trở nên vô cùng vũ nhục.

Chén trà bằng bạc rơi ở bên tai gã, hồng trà còn sót lại bắn tung tóe trên gò má gã. Mà mũi giày giày da lại linh hoạt cởi áo khoác gã ra, ở bên trong tìm tòi.

Đưa lưng về phía ánh nắng, khóe môi Lê Hi cuối cùng hoàn toàn nâng lên, mà cặp mắt ôn nhuận kia cũng dần dần sáng lên.

Ở trong nhà kiếng trồng hoa, nguyên bản nam nhân vô cùng ôn nhuận ưu nhã cuối cùng lộ ra toàn bộ diện mạo xấu xa vốn có ẩn nấp dưới nhu hòa, như ác ma mê hoặc nhân tâm khi cao ngạo trêu tức, thấu hiểu toàn bộ, đồng thời cũng bừa bãi đùa giỡn tất cả.

"Mày muốn...." làm cái gì? Loại hành động đối đãi như đối đãi đồ chơi làm cho Trịnh Trạch xấu hổ và giận dữ cực kỳ, mũi giày đặt trên cằm càng làm cho gã hận không thể lập tức chết đi. Nhưng ba chữ sau chưa kịp nói ra miệng, lần thứ hai bị đánh đè trở về cổ họng.

"Tôi nơi rồi anh không cần nói nhiều, nếu không tôi sợ nhịn không được tháo đi cái thứ đính kim cương của anh!" Mặt Lê Hi không thay đổi trả lời câu hỏi của Trịnh Trạch cao cao tại thượng xem thường giống như đang nhìn một con chó không biết sống chết.

"Kỳ Yến Ninh!" Trịnh Trạch nghiến răng nghiến lợi.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám đối xử với gã như vậy, người cuối cùng dám bất kính với gã, lúc này còn không biết ở trong cái góc nào tuyệt vọng giãy dụa đâu, nhưng Kỳ Yến Ninh lại dám...

Chỉ là một đứa con cả thư hương thế gia không có danh tiếng, dựa vào bán mấy cái đơn thuốc để duy trì bên ngoài vinh quang, ỷ vào gã có mấy phần hảo cảm đối với hắn cư nhiên dám cả gan làm loạn. Cái này thật sự là vô cùng nhục nhã dù cho bị đốt thành tro cũng không thể tiêu trừ mối hận trong lòng gã.

Trịnh Trạch chưa bao giờ bị đãi ngộ như thế hai mắt đỏ đậm, gã ra sức chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy, hận không thể lập tức chế ngự Lê Hi dưới thân.

Nhưng chưa đứng lên, trong tay Lê Hi không biết từ lúc nào nhiều thêm một cái ghế hung hăng đập lên đầu gã.

Đau nhức đột nhiên tới xua tan suy nghĩ trong đầu Trịnh Trạch, lần thứ hai ngã xuống đất, tinh thần bắt đầu tan rã.

Đau đớn kịch liệt làm thân thể gã theo bản năng giật giật, con ngươi bắt đầu giãn ra, như sắp chết.

Mà càng làm cho gã sợ hãi là trước khi gã rơi vào hôn mê gã thấy được con dao trong tay Lê Hi hung hăng nhắm vào gã, dứt khoát đâm xuống.

"Không.." Trịnh Trạch yếu ớt nói, sau đó triệt để lâm vào hôn mê.

Mà Lê Hi tiện tay vứt dao ăn, vô cùng chán ghét.

Nguyên bản hắn cực lực kiềm chế, thậm chí còn dự định giả vờ phối hợp tạm thời ổn định Trịnh Trạch.

Cũng không biết thế nào, đối mặt với khuôn mặt làm người ta kinh tởm hắn cuối cùng không cách nào kiềm chế tâm tình muốn đánh của hắn.

"Một lát tìm người đưa Trịnh Trạch về." Một mình đi ra nhà kiếng, Lê Hi đơn giản phân phó quản gia, cũng để cho ông thay mình nói cho Trịnh lão thái gia:"Kỳ Trịnh đám hỏi vẫn tiến hành như cũ, nhưng kỹ thuật cổ phần lúc đầu nói xong không còn giá trị, chiết khấu thành tài sản cố định."

"Này..." Quản gia có chút chần chờ. Tuy Lê Hi là trưởng tôn Kỳ lão thái gia nhìn trúng, thậm chí không để ý thân phận sau khi hắn đám cưới nhất quyết truyền Kỳ gia cho hắn. Nhưng truyền lời không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ cùng Trình gia trở mặt.

"Làm theo lời tôi bảo." Thái độ Lê Hi vô cùng cường ngạnh:"Ông nội bên kia tôi sẽ nói."

"Vâng." Quản gia vội vã đáp ứng, sau đó dẫn người đi nhà ấm giải quyết hậu quả.

- ----------------------------------

Thời điểm Lê Hi trở lại phòng khách, nam nhân chưa từng rời đi. Chỉ là y cũng không như lúc mới gặp ngồi ở chủ vị mà là lẳng lặng đứng bên cửa sổ.

Trong phòng khách không một bóng người, ánh nắng chiều xuyên thấu qua thủy tinh miễn cưỡng làm cho không gian không mờ tối.

Nam nhân đưa lưng về phía cửa thân ảnh nửa ẩn trong bóng tối, áp lực cực độ trong không khí càng làm cho người khó thở, giống như sự im lặng trước cơn bão, nhưng không biết lúc nào, sấm sét xé rách đám mây đột nhiên xuất hiện.

Vốn cha nguyên thân ngồi bên cạnh đã rời khỏi, mà bà mẹ kế vẻ mặt nịnh bợ cũng không thấy thân ảnh.

Lê Hi lặng lẽ đi tới bên cạnh nam nhân, nhìn sang phướng hướng y nhìn, vậy mà bất ngờ phát hiện từ nơi này có thể thấy rõ ràng nhà kiếng trồng hoa.

"Anh có hài lòng, ngài Chanel Pennerson? " Đứng trước mặt nam nhân, thanh âm Lê Hi mang theo vài phần trêu đùa. Cố ý tới gần tới mức chỉ cần nam nhân cúi đầu, liền có thể dễ dàng hôn lên da thịt hắn.

"Vì sao còn phải cùng gã kết hôn?" Tựa hồ không chú ý tới khoảng cách mập mờ, nam nhân nhìn chằm chằm mắt Lê Hi, nghiêm túc mở miệng hỏi. Thanh âm của y rất lạnh, tựa hồ còn đè nén rừng rực lửa giận, chỉ là ở trước mặt Lê Hi lại theo bản năng biểu hiện ra mặt hoàn mỹ nhất, tuy tức giận tới mức tận cùng cũng phải thành thạo ngụy trạng.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"..." Nam nhân trầm mặc không trả lời, nhưng khí tức kinh khủng trên người dần dần tụ lại đủ để khiến ai cũng phải sinh lòng run sợ tinh thần sụp đổ.

Nhưng trong này không bao gồm Lê Hi.

"Lần đầu gặp mặt, anh có phải quản quá rộng hay không?" Khẽ cười, đôi mắt đen tràn đầy nghiêm túc. Không có tâm tình dư thừa, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân vô cùng đẹp mắt trước mặt.

"Huống chi mối quan hệ thông gia giữa Kỳ Trịnh đã là chuyện đã định, anh bây giờ định làm gì?"

Ngửa đầu, Lê Hi đánh giá y, khí tức thanh khiết không để ý trêu chọc hầu kết mẫn cảm.

Hơi híp mắt, đôi mắt đen như mực trong suốt, mang theo mê ly, lông mi thật dài lay động, câu ra một mảnh phong tình mê người.

Nam nhân kiềm nén tâm tình thật lâu cuối cùng hoàn toàn bạo phát, y giơ tay lên đặt sau lưng Lê Hi như muốn ôm hắn vào lòng.

Lê Hi mở to mắt, kinh ngạc vì y khó có khi chủ động, sau đó sau ót đau xót mất đi tri giác....