Edit: Phưn Phưn

Cuối tuần.

Hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An diễn ra.

Trong giới đều biết Hoắc Cảnh Ngôn là con nuôi của Hoắc Thịnh Phong, theo như tin đồn, so với Hoắc đại thiếu gia vừa mới về nước thì Hoắc Thịnh Phong còn coi trọng và trọng dụng người con nuôi Hoắc Cảnh Ngôn hơn.

Thậm chí còn có người nói đùa rằng Hoắc Cảnh Ngôn có phải là đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của Hoắc gia hay không —— chẳng qua tin tức này hiển nhiên là vô căn cứ, nhiều nhất thì nói thầm trong lòng hai câu, cũng không được mấy người tin tưởng.

Vì thế đương nhiên cũng không ai biết, Hoắc Tuấn chính là con riêng chân chính của Hoắc Thịnh Phong, nên vì Hoắc Cảnh Ngôn được nhận đãi ngộ mà bọn họ đều đồng tình với Hoắc đại thiếu gia.

Chỉ vì Hoắc Cảnh Ngôn được Hoắc Thịnh Phong coi trọng như vậy, đến cả hôn lễ cũng được tổ chức ở nhà cũ Hoắc gia, nên trong thời gian còn rất lâu mới tới hôn lễ, thì đã có người bắt đầu nghĩ cách có được thư mời.

Nhưng mà thư mời vào Hoắc gia đâu phải dễ lấy như vậy?

Ngày diễn ra hôn lễ, lúc Tần Khả cùng Hoắc Tuấn ngồi xe đến cửa chính hướng nam của nhà cũ, thì thấy có "Khách mời" vì không có được thư mời mà bị ngăn lại lúc này đang tranh thủ cơ hội với bảo vệ.

Bao lì xì rất dày cũng sắp nhét vào trong ngực của bảo vệ.

Bởi vì xe phía trước đang đậu ở cửa vào, nên xe của Hoắc Tuấn liền đi chậm lại.

Tần Khả nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quay người lại khó hiểu hỏi: "Bên ngoài đang làm gì thế?"

"..."

Hoắc Tuấn vốn cũng không có bao nhiêu thành ý tới chúc mừng hôn lễ Hoắc Cảnh Ngôn, cả đường đi đều lười biếng uể oải. Nghe vậy cũng chỉ nâng mí mắt, nhìn lướt qua.

Qua hai giây, Tần Khả nghe thấy thiếu niên ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng.

"Không có được thư mời, định hối lộ bảo vệ."

Mà ngoài xe, bảo vệ đã có chút động tâm với bao lì xì đang cầm trong tay vị khách.

Chẳng qua thời điểm anh ta đang rối rắm, lơ đãng ngẩng đầu một cái, liền thấy chiếc xe hơi dừng lại phía sau chiếc xe đang đậu.

Bên trong cửa sổ xe phía trước, từ góc độ mà anh ta đang đứng, vừa lúc có thể nhìn thấy vị thiếu niên lười biếng ngồi ghế sau ghế bên cạnh tài xế.

Khóe miệng của thiếu niên cong lên, tầm mắt đối diện với anh ta, cũng không bất ngờ, cánh tay nhấc lên, giống như thờ ơ lên tiếng chào với anh ta.

"...!"

Bắp chân của bảo vệ run rẩy, sắc mặt tái xanh.

Cứng đờ mấy giây, anh ta bỗng lấy lại tinh thần, đẩy bao li xì đã gần vào trong ngực mình, vẻ mặt chính đáng nói: "Không có thư mời thì không thể vào —— Đây là quy củ của Hoắc gia, xin tiên sinh tự trọng."

Nói xong, anh ta cũng không để ý tới vị khách đang bị thái độ thay đổi đột ngột của mình làm cho sững sờ, ngược lại đi đến bên ghế tài xế, chỉ huy tài xế ngồi bên trong, đem xe dịch đến bên cạnh, nhường đường đi.

Hoắc Tuấn và Tần Khả ngồi xe hơi thong thả đi qua.

Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, chờ cho xe đi mất dạng mới dám cong người, xoa mồ hôi trên trán.

Mà lúc này, vị khách đang sững sờ đứng một bên mới phản ứng lại, cau mày cực kỳ không vui nhìn bảo vệ ——

"Không phải nói không có thư mời thì không thể vào à? Tôi thấy người vừa rồi ngay cả xe cũng không ngừng —— Sao nào, thư mời của anh ta là dựa vào cảm ứng cho cậu xem??"

"......"

Ỷ vào gia thế lớn của Hoắc gia, bảo vệ cũng không thèm để vào mắt vị khách không lấy được thư mời còn một lòng muốn nịnh bợ, anh ta dùng ánh mắt như đang nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn chằm chằm đối phương vài giây, cuối cùng ngay trước khi đối phương thẹn quá thành giận thì mới lên tiếng:

"Vị khách này, nếu ngài không biết chủ nhân của chiếc xe vừa mới đi qua là ai, thì cần gì phải vào trong đây góp vui?"

"...!"

Bị bảo vệ nói như vậy vị khách đó giận đến mặt đỏ tai hồng, cẩn thận nhớ lại, anh ta phát hiện bản thân thật sự không hề có ấn tượng gì với bảng số xe hay người ngồi trong xe cả.

Anh ta tức giận nghẹn vài giây, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, ngữ khí mang chút mỉa mai: "Làm sao, đây là nhân vật lớn nào ở Tứ Cửu thành mà tôi không quen biết à?"

"..." Bảo vệ vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn đối phương. Nếu không phải lúc này phía sau không còn xe của vị khách nào khác, thì anh ta thật sự lười phải nghe đối phương nói nhảm. Nhưng bây giờ lại không có chuyện khác để cho anh ta dời đi lực chú ý, anh ta tức giận đành nói: "Đó là xe của Hoắc đại thiếu gia chúng tôi, Dù sao thì người cuối cùng có thể bước vào nơi này cũng chỉ có một người mà thôi —— Anh nói xem cậu ấy có được tính là "Nhân vật lớn" mà anh nói không?"

"!"

Vẻ mặt vị khách kinh hãi.

Bảo vệ nhìn thấy mà buồn cười, vừa định dời đi chỗ khác, thì nghe thấy đối phương hoàn hồn, chưa từ bỏ ý định mà vẫn hỏi: "Cậu ta... Người ngồi trong xe vừa rồi, chính là Hoắc đại thiếu gia Hoắc Trọng Lâu??"

"Ừ." Bảo vệ vẫy vẫy tay, "Cho nên anh cũng biết —— vừa rồi cậu ấy đã chú ý, tôi không thể để anh đi vào, anh mau đi nhanh đi. Haizz... Cũng không biết đại thiếu có thể vì việc này mà giận cá chém thớt lên tôi hay không —— Thật là xui xẻo!"

"..."

Đã đến mức này, vị khách kia cũng tự nhiên hết hy vọng, ảo não quay lại xe của mình, quay đầu rời đi.

Bảo vệ trở lại phòng an ninh, kể chuyện vừa rồi cho đồng nghiệp nghe, đối phương cũng cười.

"Cậu thật đúng là xui xẻo."

"Còn không phải sao?"

"Nhưng mà người này cũng mắc cười thật đó, đến xe của thiếu gia chúng ta còn không biết, vậy mà còn muốn đi vào xem náo nhiệt?"

"... Cái này cũng không trách anh ta được."

"Sao không trách anh ta?"

"Đại thiếu về nước còn chưa được một năm, nghe nói quan hệ với lão gia rất căng, cậu nhìn đi —— Sau khi về nước, số lần vào cửa cũng đếm được trên một bàn tay? Ngoại trừ phải ứng phó với mấy người thế giao trong giới ra, thì cũng chẳng có mấy người nhìn thấy hình dáng của đại thiếu —— Huống chi cái người còn không có tư cách để lấy được thư mời."

"Nói cũng đúng... Tính cách của đại thiếu thật sự rất kì quái. Một gia nghiệp lớn như vậy mà không cần, thật sự không sợ người con nuôi của lão gia sẽ nhớ thương tới sao?"

"Suỵt! Lời này cũng không thể nói bậy, về sau chúng ta vẫn phải nhìn sắc mặt của cậu ta mà ăn cơm —— Lỡ như lời này mà truyền tới tai người khác, vậy thì cậu có còn muốn chén cơm này nữa không?"

"......"

Đến bảo vệ của Hoắc gia đều có suy nghĩ như vậy, người ngoài cũng chỉ có thể nghĩ sâu hơn.

Một đường Tần Khả và Hoắc Tuấn xuống xe vào phòng tiệc, vài lần đi qua các khách mời, đều có thể mơ hồ nghe thấy bọn họ nghị luận chuyện hai người con Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn của Hoắc gia.

Tâm trạng Tần Khả phức tạp nhìn Hoắc Tuấn.

Nhưng vẻ mặt của Hoắc Tuấn vẫn bình thường, giống như người đang tràn ngập nguy cơ trong miệng bọn họ không phải là anh. Chẳng qua rất nhanh anh liền cảm nhận được ánh mắt của Tần Khả, tầm mắt cũng nhìn qua.

"Sao vậy?" Hoắc Tuấn cười không đúng đắn, "Sợ anh hạ độc thủ với thầy Hoắc của em?"

"..."

Nghe thấy hai chữ "Của em" bị nghiến răng nói ra, Tần Khả nhịn không được liếc anh một cái, "Đây là hôn lễ của thầy Hoắc và chị Ngôn An, mấy lần trước nói giỡn thì không sao, nhưng hôm nay không được —— Lỡ như bị người khác nghe được rồi nháo ra chuyện, em sợ là thầy Hoắc sẽ hạ độc thủ với anh đấy."

Hoắc Tuấn nghe xong, suy tư vài giây thì thấy Tần Khả nói cũng đúng liền gật đầu.

"Vậy em phải bảo vệ anh cho tốt."

Tần Khả: "..."

Được rồi.

Gặp phải một người bạn trai như vậy, ngoại trừ nhận mệnh thì còn có cách nào khác đâu.

Phù dâu và phù rể phải chuẩn bị trước thời gian vào sân. Bên này Tần Khả và Hoắc Tuấn mới vừa bước chân vào phòng tiệc, thì không biết từ chỗ nào người giúp việc chạy ra vô cùng lo lắng đưa họ về phòng thay đồ ——

"Tần tiểu thư bên này..."

"Đại thiếu, bên Hoắc quản gia đã sớm thay đồ xong, chỉ còn chờ ngài —— Cuối cùng thì ngài cũng tới rồi!"

Hai người bị bắt tách ra.

Tần Khả và Hoắc Tuấn bị mấy thợ trang điểm giày vò gần một giờ, tính tình Tần Khả khá tốt, dù cho không còn kiên nhẫn thì cũng có thể kiềm chế —— Nhưng tính tình của Hoắc Tuấn lại không tốt đến vậy. Kiểu tóc làm được một nửa, "Thùng thuốc súng" liền nổ tại chỗ, nhóm thợ tạo hình bị dọa sợ không nhẹ —— Cuối cùng sau khi việc tạo hình cho Hoắc Tuấn thành công thì cảm thấy giống như vừa đi đánh trận về vậy.

Anh đi vào phòng tiệc, Tần Khả thì vẫn còn bị thợ trang điểm giày vò, đương nhiên không thể thấy được bóng dáng trong phòng tiệc.

Hoắc Tuấn vừa xoay người chuẩn bị đi "Cứu người", còn chưa kịp xoay đầu, thì đã bị giọng nói sau lưng kéo lại ——

"Hoắc đại thiếu, làm sao mà vừa về Tứ Cửu thành, muốn gặp mặt cậu lại còn khó hơn so với trước kia vậy?"

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hoắc Tuấn nhướng mày, quay đầu lại nhìn qua.

Lọt vào trong tầm mắt quả nhiên chính là mấy tên bạn xấu của anh.

Đậu Anh Kiệt, Tương Sấm, Tề Nhất Minh, hơn nữa Kiều Cẩn Kiều Du —— đều là những người mà Tần Khả đã từng gặp qua ở Kiền thành.

Người trước đó vừa lên tiếng trêu chọc chính là Đậu Anh Kiệt, lúc này cũng là anh ta đi đằng trước, sau đó tiến lên đấm đấm Hoắc Tuấn.

"Tôi có thể làm chứng cho Tiểu Hoắc gia nha —— Cậu ấy không giống với loại không học vấn không nghề nghiệp như anh đâu." Kiều Cẩn cười tiến lên, "Người ta ôn tập nửa năm là có thể trở thành thiên tài khoa Kinh doanh của Đại học A —— Làm sao có thời gian mà ra ngoài lăn lộn với mấy người chứ?"

Tương Sấm có diện mạo hơi hung dữ tay cắm túi quần, lúc này cũng rút tay ra đi lên trước.

"Vừa rồi ở chỗ kia, tôi đã nghe Kiều Cẩn tuyên dương tinh thần dốc lòng học tập của cậu đến ba mươi lần, lỗ tai cũng sắp thành kén rồi." Nói xong, Tương Sấm cười một cái, "Không tồi, quả thật lợi hại."

Ngoại trừ Đậu Anh Kiệt nhàn nhã ở nhà làm một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp ra, thì Tương Sấm và Tề Nhất Minh đều lo việc công ty, hơn nữa cơ bản đều là các công ty con —— Phương diện này mấy ông cụ đều nhất trí, đám người thừa kế vừa mới tốt nghiệp, đã bị bọn họ gấp không chờ nổi mà xách đến công ty rèn luyện.

Mà Kiều Cẩn Kiều Du bây giờ đang học Đại học ở nơi khác, cho nên sáu người có thể tụ họp đầy đủ như vậy, cũng thật rất khó.

Trên mặt Hoắc Tuấn nở nụ cười từ tận đáy lòng.

"Vội đến vậy, mà còn cố trở về tham gia hôn lễ?"

"Lời này hẳn là bọn tôi hỏi cậu mới đúng." Vẫn luôn không nói chuyện Tề Nhất Minh nửa dựa vào bàn dài lập tức ngồi dậy, nâng nâng mắt kính, cười như không cười đi tới, "Lấy quan hệ của cậu và Hoắc Cảnh Ngôn, không ngờ chúng tôi còn có thể thấy cậu ở chỗ này..."

Tề Nhất Minh đi tới trước mặt, ánh mắt nhìn xuống, nhìn kí hiệu ở trên người Hoắc Tuấn.

"Lại còn là phù rể?"

Tròng kính lóe lên ánh sáng, Tề Nhất Minh và những người khác nhìn nhau, quay lại cười nhạo ——

"Hoắc quản gia là cho cậu uống mê hồn canh gì đây? Trước đó không phải hai người như nước với lửa sao, thế nào mà có thể biến chiến tranh thành tơ lụa vậy?"

Hoắc Tuấn cười nhạt, cũng không phản bác, chỉ hỏi theo:

"Không thể là ông đây không so đo với anh ta nữa sao?"

Mấy người đối diện đều sôi nổi cười lên.

Thời điểm bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một góc nhỏ trong phòng tiệc có tiếng xôn xao.

Đứng đối điện Hoắc Tuấn, Đậu Anh Kiệt nhìn thoáng qua, nhìn phương hướng sau lưng Hoắc Tuấn liền sửng sốt:

"Chà... Ấy? Sao cô bé này nhìn quen quen nhỉ?"

"..."

Mọi người đều nhìn qua theo.

Thấy rõ Tần Khả mặc váy phù dâu màu đỏ, ý cười trên mặt Hoắc Tuấn liền thu lại.

Anh không nói thêm một chữ, xoay người, lập tức đi qua.

"...Ôi mẹ nó."

"Tần Khả."

Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du gần như đồng thời lên tiếng.

Mà ba người kia thì ngừng lại, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ Tề Nhất Minh đã nheo mắt lại, lúc này nghe vậy cũng cười một cái, nâng nâng mắt kính.

"Quả nhiên nhớ không lầm..."

Đậu Anh Kiệt còn ngốc: "Tần Khả? Tên này sao nghe quen ta?... Là đại tiểu thư của nhà giàu nào không ra khỏi cửa hả? Nếu không sao ấn tượng của tôi không sâu nhỉ?"

Lấy lại tinh thần sắc mặt Kiều Cẩn phức tạp, quay đầu nhìn anh ta.

"Não cá vàng như anh thì có thể nhớ kĩ cái gì?"

Đậu Anh Kiệt: "......"

Lúc này tương đối trầm mặc Tương Sấm cũng bổ thêm một đao: "Kiền thành, quán bar Hell, gặp qua."

"—— À! Thì ra là cô bé đó à!"

Đậu Anh Kiệt bỗng phản ứng kịp, ngay sau đó thì kinh ngạc nhìn hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du: "Không phải các cậu nói hai người họ chia tay rồi hả?"

Kiều Cẩn chột dạ sờ mũi: "Tôi chưa từng nói câu này nhé, chỉ là nghe nói Tần Khả chuyển trường, đi đâu thì không ai biết, tôi còn tưởng là chia tay chứ."

Kiều Du: "Quả nhiên —— Tiểu Hoắc gia sao có thể buông tay dễ dàng như vậy."

Đậu Anh Kiệt: "Chậc, lợi hại... Thế mà trực tiếp đưa tới đây luôn."

Bị lời này của Đậu Anh Kiệt nhắc nhở, những người khác đều bừng tỉnh. Sắc mặt của Kiều Cẩn càng thay đổi: "Đây là trực tiếp ra oai phủ đầu, hay là tiền trảm hậu tấu? Nếu ông cụ Hoắc gia đã biết, vậy không xảy ra chuyện gì sao?"

Đậu Anh Kiệt dường như hiểu được gì đó, "Khó trách Tiểu Hoắc gia và Hoắc Cảnh Ngôn không hợp mà còn đến tham dự hôn lễ —— Thì ra bởi vì cái này."

Trong họ, Tưởng Sấm không nói chuyện. Anh ta quay đầu nhìn Tề Nhất Minh.

Tề Nhất Minh cảm nhận được, khóe miệng cong lên.

"Tôi tới nói?"

"Ừ." Tưởng Sấm đáp.

"Nói gì đó?" Đậu Anh Kiệt và Kiều Cẩn Kiều Du khó hiểu.

Mà Tề Nhất Minh cười cười: "Các người nhầm rồi."

"?"

Tề Nhất Minh duỗi tay chỉ vào bộ váy trên người cô gái nhỏ ở cách đó không xa, "Đồ phù dâu. Có thể nói bất kể Tiểu Hoắc gia làm cái gì, thì cô ấy đã được Hoắc gia công nhận."

"...!"

Nhất thời sắc mặt của mọi người đều phức tạp.

Qua mấy giây, mới nghe thấy Kiều Cẩn yếu ớt lên tiếng: "Hoắc gia đều nhận... Xem ra không lâu nữa, chúng ta lại có thể tham gia thêm một hôn lễ đấy."

"Rõ ràng trong chúng ta cậu ta nhỏ tuổi nhất đúng chứ?"

"..."

Đậu Anh Kiệt nghiến răng ——

"Đã từng thề từ trong bụng mẹ, ai thoát kiếp độc thân trước là chó."

Editor có lời muốn nói:

Thì người ta cũng đã tự nhận mình là chó rồi mà =)))