Chương 4: Thăm nhà

Đi ngược lại đạo đức, là cảm nhận thấp thoáng trong lòng Lục Tri Kiều, tự cho rằng không ai biết được. Lục Tri Kiều đột nhiên hoàn hồn, nghiêng người trước tủ giày, cầm đôi dép lê lên rồi đặt xuống.

Người trưởng thành hiểu nhất là giữ thể diện, Lục Tri Kiều mỉm cười mang tính lịch sự kết hợp với hành động của bản thân, giống như trong cuộc họp phụ huynh hôm đó. Nhưng cô ấy bị cảm giác xấu hổ trói buộc, bản thân cũng không rõ vì nguyên nhân gì mà xấu hổ.

Kỳ Ngôn biết Lục Tri Kiều chần chừ, nhưng không quan tâm, nhanh chân bước vào nhà đổi dép, lúc đóng cửa thuận tiện nhìn xuống sàn, không có giày của đàn ông.

"Cô ngồi trước đi." Lục Tri Kiều tránh ánh mắt của Kỳ Ngôn, nói xong quay đầu vào nhà bếp.

Nước trên giẻ lau giỏ khắp đường đi, từ phòng khách tới cửa nhà bếp, giọt nước giỏ xuống phản xạ lại ánh đèn vàng ấm trong phòng khách.

Kỳ Ngôn đặt chai rượu vang lên bàn, rút hai tờ khăn giấy, cong lưng lau sàn dọc theo đường nước giỏ, nghe thấy trong bếp có tiếng nước chảy cùng âm thanh bát đũa xô vào nhau. Cô ngẩng mắt cười lên, đứng thẳng người, vứt giấy vào trong thùng rác, rồi ngẩng đầu nhìn ra ban công.

Trên giá phơi đồ có mấy thứ đồ linh tinh, có đồng phục, áo sơ mi, tất, còn có cả đồ lót của phụ nữ.

Màu trắng, màu tím, kiểu dáng đơn giản, Kỳ Ngôn biết chất lượng của chúng rất tốt – tối hôm đó là màu trắng

Không có đồ của đàn ông.

Bố cục căn nhà là ba phòng ngủ một bếp một phòng khách, phong cách ấm áp mát mẻ, đơn giản lại trang nhã, có rất nhiều tủ đồ trong sáng ngoài tối, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà tương đối chú trọng công năng thực dụng của đồ dùng. Trên tường treo những khung ảnh to nhỏ khác nhau, phong cảnh được chụp bên trong sáng tối đan xen, hài hòa mà vi diệu, nhìn rất dễ chịu.

Kỳ Ngôn nhìn lên bàn trà, không có những vật dụng như gạt tàn hay bật lửa, đi tới nhà vệ sinh nhìn thử, không thấy dao cạo râu các loại, nắp bồn cầu cũng đóng, không có bất kì dấu vết nào của đàn ông.

Bước đầu phán đoán, ngôi nhà này không tồn tại đàn ông.

Cô rửa tay xong, quay về sô-pha phòng khách, môi mỏng mím chặt, chỉ sợ những âm thanh vui vẻ tràn ra khỏi yết hầu, cả người giống như bị lông chim cọ lên, phiêu du trong không trung.

Ly hôn? Hay là góa phụ?

Niềm vui không che giấu nổi, cuối cũng vẫn lộ ra từ khóe mắt, Kỳ Ngôn thầm thở dài cho đức hạnh quá thấp của bản thân, nhưng suy nghĩ lại động đậy, trong lòng ai chẳng có mặt tối? Thậm chí cô còn yêu thích bản thân tối tăm như thế.

Không bao lâu tiếng nước trong nhà bếp dừng lại, yên lặng giây lát, Lục Tri Kiều ra ngoài, đã cởi tạp dề, lộ ra áo sơ mi cổ tàu bên trong, cúc áo vẫn cài tới cúc cuối cùng, che chắn nghiêm ngặt.

Lục Tri Kiều pha một ấm trà hoa, đặt trước mặt Kỳ Ngôn, sau đó ngồi lên chiếc sô-pha đơn bên cạnh.

"Chị nuôi con một mình à?" Kỳ Ngôn rất nể mặt uống một ngụm trà, không nóng, đột nhiên cảm thấy mùi vị cũng không tệ, liền uống thêm mấy ngụm.

Lục Tri Kiều không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, ngừng lại giây lát, trong đôi mắt có một tia phức tạp lướt qua, "Ừm."

"Hiện tại tình trạng góa phụ chăm con cũng rất bình thường, làm mẹ vất vả quá." Kỳ Ngôn uyển chuyển nói, mang theo mấy phần thăm dò.

Hai tay Kỳ Ngôn giữ lấy chén trà, chén thủy tinh âm ấm, trà vẫn đang phả hơi, một làn khói cuộn lên, che đi tầm mắt của cô, người trong mắt Kỳ Ngôn dường như trở nên mơ hồ, nhìn thế nào cũng không chân thực, cũng chỉ có mấy giây.

Lục Tri Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt chậm chạp, dường như có điều gì đó muốn nói, đôi môi động đậy giây lát, khẽ cười nói: "Cô giáo cũng rất vất vả, một mình phải quản từng ấy đứa trẻ trong một lớp, cũng không dễ hơn làm mẹ."

Hiện tại cô mở cửa, lại thấy cô ấy đóng cửa.

Thần kinh của Kỳ Ngôn căng lại, tự thấy hai người cũng không thân, đối phương không nhất thiết phải nói rõ chuyện cá nhân, cố hỏi sẽ làm bại lộ tâm tư.

"Đợt thi giữa kì lần này, chỉ có điểm Toán của Lục Uy là không đạt yêu cầu." Kỳ Ngôn cười cười chuyển chủ đề.

"Nhưng, mới chuyển cấp, nên tình trạng như vậy cũng thường thấy, cần thời gian để thích ứng, một kì thi cũng không chứng minh được điều gì, đừng tạo áp lức cho con trẻ."

Đôi môi mỏng cong lên, nụ cười dịu dàng động lòng, tuy Kỳ Ngôn nói tới chuyện đứng đắn, nhưng trong mắt lại dâng trào cảm xúc không hề đứng đắn như thế.

Lục Tri Kiều thầm phiền muộn, người này làm cách nào biết được suy nghĩ trong lòng mình?

"Ừm."

"Thành tích tiểu học của em ấy thế nào?"

"Ngữ văn và Tiếng Anh thì tốt, Toán không ổn."

"Có đạt chuẩn không?"

"Đại khái bảy mươi, tám mươi điểm."

Nói tới con trẻ và thành tích, chủ đề mới có thể rộng mở, ánh mắt Lục Tri Kiều tự nhiên hơn nhiều, ngay cả giọng nói cũng dịu đi vài phần, tạm thời quên đi túng quẫn.

Ánh đèn trong nhà sáng rực, màu vàng cam ấm áp chiếu lên mặt Lục Tri Kiều, từ chiếc trán tới đôi mắt, rồi tới sống mũi, làm bật lên làn da sữa của cô ấy, mềm mại nhẵn nhụi, đẹp như tranh sơn dầu.

Bất tri bất giác, hai người nói chuyện tới chín giờ hơn.

Kỳ Ngôn tự giác ra về, cô đứng dậy, Lục Tri Kiều cũng đứng dậy, tiễn cô ra cửa, khiêm tốn nói: "Lục Uy ở trường còn phải nhờ cô Kỳ chỉ bảo nhiều."

"Trước giờ tôi đều đối đãi bình đẳng với học sinh."

"Nhưng..." Kỳ Ngôn đột nhiên nắm lấy tay Lục Tri Kiều, ngón tay thon dài giữ thật chặt, dùng chút sức kéo người kia vào lòng.

"Cũng không phải không thể chăm sóc đặc biệt."

Hương thơm lành lạnh xông lên mũi, Kỳ Ngôn nhỏ tiếng cười, nhích tới ngậm lấy tai Lục Tri Kiều, niềm vui đè đè nén rất lâu liền càn rỡ trào ra, phối hợp với sự điên cuồng của cô.

Lục Tri Kiều co chặt vai, vô thức nắm lấy vạt áo, mới giây lát mà lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Kỳ Ngôn dùng đầu mũi chạm lên mặt Lục Tri Kiều, miệng nỉ non: "Chúng ta có duyên như thế, liệu có phải định mệnh không?"

Thanh âm khàn khàn mê hoặc lòng người.

Hai người đứng sát bên nhau, trọng tâm của Lục Tri Kiều không vững, chỉ có thể dựa vào Kỳ Ngôn, cho dù từ góc độ nào cũng giống như cô ấy đang chủ động. Khoảng cách gần như vậy, dường như có thể nhìn rõ lông tơ nhỏ bé trên khuôn mặt Lục Tri Kiều, nhìn kĩ hơn chút nữa, là có thể thấy được vẻ xấu hổ nơi đáy mắt cô ấy.

Rõ ràng phản ứng mãnh liệt, nhưng bạt mạng kìm nén, càng như vậy lại càng mê người.

Lục Tri Kiều hé miệng, rõ ràng là tư thế mời gọi, cổ họng Kỳ Ngôn động đậy, một tay đỡ lấy gáy Lục Tri Kiều, tự ý đặt môi lên môi cô ấy. Ban đầu còn dịu dàng cẩn thận gặm ngấm, thong dong từ tốn, sau đó dần dần tiến công xâm lược.

Hương thơm của Lục Tri Kiều giống như rượu ngon được ủ nhiều năm, lắng đọng cùng năm tháng, trải qua bể dâu, hương rượu nồng đượm.

"Ưm..."

Lục Tri Kiều vô thức đáp lại, kích thích nơi đáy lòng như ngọn lửa, càng cháy càng vượng.

Nhưng vào lúc này, Kỳ Ngôn lùi đi, thả lỏng Lục Tri Kiều.

"..."

Cơn sốt ruột trong lòng nhanh chóng chìm xuống, tạo ra một khoảng trống rỗng, đôi mi dày của Lục Tri Kiều rung lên, trong mắt lộ ra vẻ chật vật.

Dưới ánh đèn, đôi môi ẩm ướt của Lục Tri Kiều trở nên óng ánh, đỏ ửng lên vì sưng, giống như quả mọng, khiến người ta muốn hái xuống.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Kỳ Ngôn nhã nhặn cười nói.

Cửa nhà mở rồi lại đóng, không khí sục sôi lại trở nên tĩnh lặng.

Không lâu sau, bên ngoài lại tuyền tới tiếng đóng cửa lần thứ hai, là ở đối diện. Lục Tri Kiều yên tĩnh đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thứ hai ngày hôm sau, Lục Tri Kiều đi làm, tiện đưa con gái đi học.

Hai mẹ con xuống bãi gửi xe, từ xa nhìn thấy Kỳ Ngôn đứng bên chiếc xe màu trắng, đang cúi đầu nhìn điện thoại, bên cạnh là chiếc Audi A8 đen của Lục Tri Kiều, hai chiếc xe đỗ gần nhau, xếp cùng một hàng.

Chỗ đỗ xe trong khu nhà phải do chủ căn hộ bỏ tiền ra mua, từ khi chuyển tới, vị trí bên cạnh vẫn để trống, tối qua Lục Tri Kiều nhìn thấy chiếc xe màu trắng kia, còn tưởng ai đỗ xe lung tung, không để ý, không ngờ lên nhà thì gặp được hàng xóm mới.

Bốn phía vắng vẻ, tiếng bước chân trở nên rõ ràng vô cùng.

Một tay Lục Tri Kiều xách túi, một tay cầm chìa khóa xe, bước trên giày cao gót vừa vững vừa có lực, còn chưa đợi tới gần, người kia nghe thấy tiếng đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ hiển nhiên rất bất ngờ, "Trùng hợp thế."

"Cô Kỳ, chào buổi sáng ạ." Lục Uy ngoan ngoãn chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Kỳ Ngôn cười cười, ngẩng mắt nhìn về phía Lục Tri Kiều, "Đưa con đi học à?"

Chiếc áo khoác màu da, bên trong là chiếc váy liền, nhìn không còn quá mạnh mẽ lạnh lùng, ngược lại lại dịu dàng phóng khoáng, nhã nhặn, tri thức, mang theo vẻ phong tình của phụ nữ trưởng thành.

Cô thích.

Lục Tri Kiều thản nhiên gật đầu, nhếch khóe môi.

Tình hình tối qua lan tràn trong đầu, xua cũng không đi, trên môi giống như có ngọn lửa đang nhảy nhót, nhắc nhở cô ấy đã làm chuyện hoang đương gì, hiện tại ngay cả lời khách sáo cũng cảm thấy giày vò.

"Đúng lúc tôi cũng đi làm, đưa em ấy đi chung." Kỳ Ngôn giơ tay gõ lên xe của mình.

Lục Tri Kiều nhìn theo động tác của Kỳ Ngôn, đánh giá qua chiếc xe trước mặt, bên ngoài nhìn rất khiêm tốn bình thường, thật ra cũng không rẻ, bà chủ công ty của cô ấy cũng có một chiếc.

Chút tiền lương của giáo viên, rõ ràng là không nuôi nổi.

Lục Tri Kiều không khỏi hiếu kì, ánh mắt nhìn sang Kỳ Ngôn, ý vị sâu xa.

Kỳ Ngôn còn tưởng Lục Tri Kiều đang do dự, dứt khoát kéo tay Lục Uy, "Tắc đường đấy, còn nghĩ nữa sẽ đi làm muộn mất." Vừa nói vừa mở cửa xe ghế lái phụ.

Chuyện kinh khủng hơn chuyện nhà giáo viên chủ nhiệm ở đối diện, chính là ngồi xe của giáo viên chủ nhiệm tới trường, ít nhất cảm nhận của Lục Uy là như thế, cô bé không lập tức lên xe, chậm chạp nhìn về phía mẹ, cảm xúc trào ra khỏi đôi mắt.

Lục Tri Kiều không muốn làm người kia mất mặt, gật đầu với con gái, biểu thị có thể.

Lục Uy: "..."

Cô gái nhỏ nghe lời lên xe.

"Vậy làm phiền cô Kỳ rồi." Lục Tri Kiều khách sáo nói, sau đó cũng không nhiều lời, vòng lại lên xe mình, đột nhiên bị giữ tay lại.

Lồng ngực Lục Tri Kiều nhanh chóng giật lên một cái, khẽ run rẩy.

"Không phiền." Kỳ Ngôn dùng lực nắm lấy tay Lục Tri Kiều, nhích nửa người tới, đè giọng xuống, "Chị thật mẫn cảm."