Trong nhà tắm tấm kính trong suốt đã loáng thoáng phảng phất hơi nước mờ nhạt.

Những giọt nước đọng lại dần dần chảy xuống như những hạt nước mưa nhỏ.

Tiếng nước xối xả vang lên êm tai, làn nước nóng ấm nhẹ nhàng khẽ lăn trên da thịt mềm mại của cô, cả cơ thể trắng ngần bây giờ lại xuất hiện rất nhiều vết tích đỏ chót mà anh để lại.

Phong Thanh Dương Cẩn thận tắm cho cô, trong gương mặt xinh đẹp cô đã ngủ thiếp đi nên chẳng biết được gì.

Nếu bây giờ cô còn thức, được anh tắm như vậy thì không biết cảm xúc sẽ ra sao nữa.

Đôi mắt cô nhắm nghiền trong hàng lông mi dài cong vuốt khẽ lay động vì nước.

Nhìn vào đôi môi nhỏ của cô, anh si mê chỉ muốn hôn nhiều lần, rồi lại nhìn tình trạng của cô bây giờ anh cảm thấy không dám.

Anh không muốn làm tổn thương người con gái mỏng manh yếu đuối một chút nào.

Một lúc sau

Trong căn phòng làm việc của Phong Thanh Dương những âm thanh dần trở nên im lặng, không còn tiếng nước chảy từ nhà tắm, cũng không còn những tiếng thở dốc ái muội mà hai người tạo ra ban nãy.

Tất cả đồ đạc để lộn xộn vì cuộc yêu ấy bây giờ lại được xếp ngăn nắp theo đúng trình tự của nó.

Tiếng gõ máy tính vang lên, Trần Anh Thư như choàng tỉnh giấc từ cơn mộng mị với anh, không biết cô đang mơ gì hay nghĩ gì mà nhìn vào gương mặt nhỏ lại nhíu mày cau có đến đáng yêu, anh phì cười.

Mở mắt ra cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh đang bao trùm lên cơ thể mình.

Cô nhìn lên trên chỉ thấy được chiếc cằm, sống mũi thanh cao cùng với chiếc cổ có yết hầu của anh thật quyến rũ.

Mãi mới xác định lại được tình cảnh hiện tại, hóa ra là cô đăng nằm gọn trong lòng anh.

Cơ thể to lớn của anh ngồi làm việc với chiếc máy tính, để cô ngồi lên đùi, đầu gối vào tay anh nằm trong lòng mình như một đứa bé vậy.

Anh vừa ôm cô trong lòng ngồi ở ghế vừa chú tâm làm việc, không biết là cô đã tỉnh giấc từ khi nào, anh nhìn xuống bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.

"Em tỉnh rồi sao?" anh nói nhẹ nhàng như thể không muốn làm cô sợ.

"Tổng...tổng giám đốc"

Con người anh vậy mà có lúc hiền dịu như thế, cô không nghĩ là một con ác ma như anh lại bị cô thuần phục.

Nhìn thấy sự yêu chiều từ anh rồi cô lại nghĩ đến lúc hai người đang ân ái thì đột nhiên cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Không thể tin được là mình đã làm chuyện đó với tổng giám đốc ngay trong phòng làm việc như thế, đã vậy rồi còn....

Trần Anh Thư nhìn bản thân đang nằm trong lòng anh cuộn tròn như mèo nhỏ.

Cô bất ngờ vì mình không có mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh chưa dài đến đầu gối, phía trên quấn quanh quả bồng đào của cô liên tục tuột ra lỏng lẻo.

"Quần áo...quần áo của tôi?"

Cô hỏi anh rồi lại cô nhớ đến lúc mà anh cởi đồ cô ra đã mạnh bạo làm rách nó đi.

Tay anh được cô tựa đầu vào có hơi mỏi nhưng cũng không quên đánh vài chữ trên máy tính rồi dừng lại.

"Tôi xin lỗi em, nó rách mất rồi.

Hay em mặc thế này đi, cũng đẹp lắm"

Phong Thanh Dương nói nửa đùa nửa thật.

Nội tâm của cô dường như đang khóc thét.

Đẹp cái đầu nhà anh, đúng là tên b.iến th.ái.

Nghĩ đến việc bản thân không có quần áo mặc lại quấn một chiếc khăn tắm thế này cô lắc đầu liên tục.

Rõ là anh đã sai với cô vậy mà bây giờ còn không có trách nhiệm với bộ quần áo của cô nữa, tức quá cô quát.

"Tổng giám đốc, anh xấu lắm.

Anh...anh là đồ lưu manh, đồ b.iến th.ái"

Thấy cô nói như vậy Phong Thanh Dương liền ôm chặt cô hơn khiến cô dường như muốn nghẹt thở.

Cúi xuống phả nhẹ hơi ấm vào mang tai cô mà nói thì thầm.

"Tôi xấu xa, tôi lưu manh, tôi là đồ b.iến th.ái chỉ với mình em thôi..."

Nói rồi anh bế cô đứng dậy, vì sợ ngã nên cô vội vàng lấy tay quàng qua cổ anh mà ôm lấy.

"Anh...anh muốn làm gì nữa?"

Phong Thanh Dương không nói gì mà chỉ bế cô gái nhỏ lại chiếc ghế sofa màu trắng rộng lớn lấp lánh ánh bạc kia, cô nằm xuống để đầu cô tựa vào thành ghế nhỏ ở đầu ghế.

Đột nhiên phía ngoài cửa có tiếng gõ cửa, tâm lý cô đột nhiên sợ hãi, sợ là sẽ có người nhìn thấy hai người trong tình trạng thế này.

Cô nhìn anh không có một chút bất ngờ nào cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy anh không có ý định rời đi cô hỏi.

"Có người, anh không ra xem sao?"

"Em lưu luyến tôi như vậy, tôi không nỡ rời đi"

Trần Anh Thư nhìn lại thấy tay của cô vẫn đang còn quàng qua của anh mà ôm lấy khiến anh không thể đứng thẳng cứ cúi đầu trước mặt cô, cô liền lấy tay ra.

"À...tôi quyên"

"Hay chúng ta làm thêm một hiệp nữa?"

Cũng không biết anh là sức trâu hay sức bò nữa mà lại có thể...

"Đừng mơ"

Anh cong môi lên cười rồi bước ra phía cửa..