Ngày hôm sau.

Trước gương lớn xuất hiện một cô gái đẹp đẽ.

Trần Anh Thư lấy tay chỉnh chiếc nơ nhỏ trên cổ áo của mình.

Vì tay đang còn đau nên không thể buộc tóc, làn tóc sóng lơi dài có đôi phần óng ả xoã dài, cô đứng trước gương nhìn bộ đồ trên người khá ổn rồi mới có thể yên tâm.

"Trần Anh Thư, cậu vừa khỏi bệnh mà đã đi làm rồi sao?"

Lâm Yến Chi vừa mới vệ sinh cá nhân xong bước ra từ phòng tắm đã thấy Trần Anh Thư mặc bộ đồ công sở để chuẩn bị đi làm.

"Ừm" cô khẽ gật đầu.

"Ôi! khổ thân bạn tôi.

Tổng giám đốc này thật sự không thương hoa tiếc ngọc gì cả, thành ra như vậy còn ép người đi làm"

Nói là ép người quá đáng thì cũng đúng thật, nhưng mà câu nói không thương hoa tiếc ngọc thì có hơi ám muội cho hoàn cảnh này thì phải.

"Đợi chút, mình đưa cậu đi làm" Lâm Yến Chi chạy đến tủ lấy quần áo.

"Được" cô nói.

Sau khi đợi Lâm Yến Chi chuẩn bị xong thì bọn họ bắt đầu đến công ty.

Cô đã nghỉ việc một tuần cũng không biết công việc của công ty như thế nào.

Mới nhớ đến đó cô liền nhanh chóng bước lên phòng làm việc của anh.

Đúng như suy nghĩ của cô là anh không có ở trong phòng.

Thông thường người đến làm việc trước đều là anh, nhưng hôm nay thì ngược lại.

Chẳng lẽ là vì không có cô nên anh mới đi muộn như vậy.

Vừa mới nghĩ tới đó cô liền lắc đầu xua tan đi cái suy nghĩ điên khùng đó trong đầu.

Trần Anh Thư sải bước đi đến bàn làm việc của anh, ở trên bàn có vài tệp tài liệu của tuần vừa qua, cô lật ra xem thì đột nhiên ánh mắt lại nhìn trúng một file tài liệu nhỏ của máy tính đặt trong hộp bàn.

"Cái này?"

Trần Anh Thư vì tò mò nên cầm nó lên.

Chỉ nghĩ đơn giản liên quan đến công việc nên trong đầu cô lé ra một ý định.

Dù gì thì anh cũng không có ở đây, chỉ là xem tài liệu của công ty một chút thôi chắc sẽ không sao.

Mới nghĩ đến đó cô liền đánh ánh mắt sang trước máy tính bên cạnh đống tài liệu.

Cắm file tài liệu vào trong rồi nhấp chuột bật máy tính lên.

Ánh sáng từ chiếc máy tính phát ra cô có hơi đăm chiêu rồi cuối cùng cũng quyết định vào trang web trên máy tính.

Vì cô sử dụng bằng tay trái nên thao tác có hơi lâu một chút.

Đang trong lúc chú ý vào màn hình máy tính thì đột nhiên đôi mắt cô nhíu lại.

Trước mắt cô là một số liệu dày đặc không hiệu nổi.

Nhìn vào những con số khó hiểu đột nhiên cô nhận ra gì đó mà trợn tròn mắt lên kinh ngạc.

"Là...là anh ta đã xử lý thông tin mà mình đã bị đưa lên mạng sao?"

Trước kia cô nghĩ qua cũng chỉ là nghi ngờ mà bây giờ nhìn vào màn hình máy tính với những số liệu này thì khẳng định chắc chắn là anh đã ra tay giúp cô.

"Trợ lý Trần, sao cô lại ở đây"

Giọng nói của Phong Thanh Dương đột nhiên phát ra khiến Trần Anh Thư giật thót tim, câu nói bất ngờ mà cô ngồi bịch xuống ghế, luống cuống tắt máy tính nhưng không được.

Thấy Phong Thanh Dương Tiến lại gần, cô cười gượng gạo.

"Tổng...tổng giám đốc, tôi...tôi..."

Lúc này gương mặt anh hiện rõ sự đáng sợ, hồn cô như bị bay lên trên mây, không nói được lời nào mà chỉ lắp ba lắp bắp.

"Không...tôi không có ý định xem trộm máy tính của anh, tôi...tôi không phải.

Chỉ xem tài liệu chút thôi"

Anh cứ thế tiến lại gần phía cô đang ngồi, gương mặt cô trắng bệch.

Chết thật...! Phen này xong thật rồi...! Công việc tiêu tan thật rồi.

Trần Anh Thư không dám nhìn vào gương mặt đáng sợ của anh, mắt nhắm nghiền lại để chuẩn bị đợi chờ phong ba bão táp ập đến.

Anh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lấy tay kéo nhẹ cổ áo cô ra để lộ phần vai nhỏ.

"Vẫn đang còn thẹo, cần nghỉ ngơi bôi thuốc cẩn thận hơn"

Nghe anh nói khiến cô từ bờ vực này rơi sang bờ vực khác.

Hồi nãy nhìn anh dữ tợn như vậy cô còn tưởng...

Phong Thanh Dương nhìn vết thương của cô xong thì quay lại phía màn hình máy tính miệng anh khẽ cong lên.

"Biết rồi sao?"

"Tổng giám đốc, tôi xin lỗi.

Tôi không có ý định xem trộm máy tính của anh, chỉ..."

"Chỉ là xem tài liệu của công ti!"

"Ưm" Cô gật gật đầu "Sao anh biết?"

Đột nhiên anh ghé sát mặt mình lại mặt cô, môi gần như chạm vào nhau.

Hơi thở của anh phả nhẹ vào đôi gò má nhỏ, hoàn cảnh như thế này có đôi phần quyến rũ, giọng nói của anh sẽ ngân dài.

"Cô giải thích giở tệ như vậy...nghĩ tôi ngốc sao?"

Phong Thanh Dương đứng thẳng dậy, cô vẫn ngồi đờ ra như phỗng, cảm giác hồi nãy có chút hụt hẫng, suýt chút nữa cô bị nhan sắc của anh chói buộc, suýt chút nữa cô có ý định hôn anh.

Chết thật, lại một lần nữa bị anh lừa.

Cô ngước lên nhìn anh.

Không biết nên nói gì, căng thẳng khẽ nuốt nước bọt.

"Cảm ơn anh"

"Cám ơn?"

"Vì đã giúp tôi giải quyết vụ đó"

"Chỉ vậy sao?".