Phần 1: Chỉ là bạnEditor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
Tôi chậm rãi mở hai mắt.
Trong lòng có việc phiền muộn nên ngủ không được. Hình như tôi chưa dậy sớm thế này bao giờ!
Nói thật, nếu có thể, tôi cam tâm ngủ mãi mãi, không tỉnh dậy nữa.
Trong cuộc sống, có nhiều chuyện bất đắc dĩ phải đối mặt, chỉ có trong giấc ngủ mới có thể tháo chiếc mặt nạ xuống, có thể quên hết tất cả.
Nhưng nếu còn sống thì cuối cùng vẫn phải tỉnh dậy. Nếu đã tỉnh thì phải lo lắng giải quyết hết mọi thứ.
Đầu tiên, chắc chắn là ánh mắt hàm chứa đau lòng, u oán và bất đắc dĩ của mẹ, sau đó là những tràng dài khuyên bảo, cuối cùng sẽ bị tôi lạnh giọng ngắt lời.
Tiếp theo chắc là tới ba! Đột nhiên gần đây ba hay chú ý đến sự tồn tại của đứa con là tôi đây. Mỗi ngày đều gọi vô số cuộc điện thoại đến nhắc nhở tôi phải chú ý đến cử chỉ lời nói. Nói đến đây, tôi không biết là ba đang lo lắng cho tôi hay bởi vì mặt mũi của ba nữa.
Sau đó có khả năng sẽ là ông nội. Hôm qua ông mắng tôi, không biết hôm nay sẽ có khổ hình gì đang chờ đợi tôi đây!
Tiếp đó nữa là anh chị. Còn có cô chú. Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến mớ phiền não đó nữa.
Cho dù tôi kiêu ngạo, ương ngạnh thì sao? Cho dù tôi điêu ngoa tùy hứng thì sao? Cho dù tôi có tiếng xấu, cho dù tôi không có việc làm, suốt ngày lông bông, cho dù tôi thay bạn trai như gạt tàn thuốc, cho dù tôi…
Cho dù thế nào đi nữa, bộ tôi muốn sao? Trong lòng tôi, đột nhiên dâng lên cỗ hương vị nồng đậm bi ai.
Nhưng nhờ tôi che dấu quá giỏi nên vẫn không ai nhìn ra. Hay nới khác hơn, cho dù có người nhìn thấy, cũng chẳng ai tin cả.
Đúng vậy, ai mà tin, gia đình như vậy, thân phận như vậy, địa vị như vậy mà lại bi ai! Nhưng tôi biết rằng, tâm của tôi quả thật vô cùng đau đớn. Cho nên, hôm nay, tôi không muốn tỉnh lại.
Bởi vì hôm nay, rất đặc biệt! Tôi bị bắt đi xem mắt. Nói cho đúng, làm quen cũng không phải là chuyện gì quá sức đối với tôi, chỉ là nếu bạn biết rằng bạn chỉ là quân cờ để người khác lợi dụng, tin tôi đi, không ai tình nguyện đi thân cận với đối phương.
Hơn nữa, nếu người muốn lợi dụng bạn lại là người thân trong nhà, bạn nghĩ thế nào?
Tôi ảo não vò tóc, không dưới một lần tôi nghĩ đến cuộc sống của mình. Trốn đi sao? Không có khả năng! Muốn trốn cũng không thể! Sinh ra trong gia đình như thế này là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?
Hay là chấp nhận? Càng không thể! Chẳng lẽ muốn tôi gả cho nam nhân cũng là quân cờ đó sao, sau đó bằng mặt mà không bằng lòng cả đời?
Nghe nói, nhà hắn và nhà tôi môn đăng hộ đối, mà hai nhà đám hỏi, tất nhiên là có vô số lợi ích.
Nhưng có một chuyện…
Tôi nhíu mày. Chẳng lẽ, đối phương chưa từng nghe đến những tai tiếng của tôi sao? Một cô gái như vầy cũng chấp nhận cưới sao?
Có lẽ là do hai lý do này: thứ nhất: ba tôi thật sự rất lợi hại; thứ hai: đối phương tuy rằng có gia thế hiển hách nhưng đã bắt đầu sa sút, bất đắc dĩ phải kết hôn với tôi, sau đó nhờ gia thế của nhà tôi giúp đỡ.
Tôi rất hỗn loạn, nhưng không có nghĩa là tôi ngu ngốc. Ngược lại, tất cả mọi chuyện, tôi có thể nhìn thấu rõ ràng.
Cái năm mà tôi biết được thân phận của mình, tôi bắt đầu phóng túng bản thân.
Người khác đều nghĩ rằng đây là căn bệnh chung của đứa nhỏ lớn lên trong gia đình thiếu thốn tình yêu thương của cha, hay có lẽ là do thời kì trưởng thành phản nghịch cho nên, tôi mới làm loạn, đến bây giờ vẫn không chịu hối cải.
Chỉ có tôi mới hiểu rõ được lòng mình. Tôi làm vậy, đúng là ngay từ đầu là vì giận dỗi, nhưng sau đó, thì không phải.
Mười một năm trước, khi tôi biết tôi không phải là không có ba nhưng từ nhỏ ông chưa từng cùng chơi cụng đầu với tôi, mà tôi cũng chưa từng hưởng hạnh phúc trong tình yêu của người ba đó. Lúc đấy, tôi tràn đầy tức giận cùng không cam lòng.
Làm ba kiểu gì mà có thể vứt bỏ con gái mình đến mười năm không quan tâm?
Cho dù là ông ấy bận, nhưng mà tôi nghĩ đó chỉ là lí do thoái thác mà thôi. Quá sức phẫn nộ, tôi bắt đầu thay đổi. Vì thế, thành tiếng xấu hiện tại của tôi.
Nếu có thể được quay lại, chắc có lẽ tôi sẽ không làm vậy!
Một tiếng “kẹt” kéo suy nghĩ tôi quay trở lại. Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy mẹ mình.
“Mẹ?” Tôi nhíu mày, nghi hoặc nhìn bộ dạng kì quái của mẹ. Nếu tôi nhớ không lầm, quần áo này, đã tám năm rồi mẹ chưa mặc lại.
“Tỉnh rồi à?” Mẹ cười hỏi.
“Mẹ?” Tôi lại gọi một tiếng, sự nghi hoặc hiện lên càng nhiều. Mẹ đã đổi kiểu tóc
từ khi nào vậy?
“Thời gian còn sớm, không cần vội.” Mẹ nhẹ nhàng đi tới, hai tay kéo rèm cửa sổ màu hồng nhạt. Hồng nhạt? Tôi đã đổi rèm cửa sổ khi nào?
Đột nhiên tôi nhận thấy có một tia quỷ dị. Tôi rõ ràng phát hiện đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng là chuyện gì cơ chứ?
Tôi quay đầu, nhìn qua, nhìn lại, bằng tốc độ nhanh nhất đánh giá gian phòng này.
Trời ạ! Tôi hoá đá! Ai có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì không? Tôi vì sao lại ở trong phòng này?
Phòng này vô cùng quen thuộc, thậm chí nhắm mắt lại tôi cũng biết nó ở nơi nào. Bởi vì đây là nơi tôi đã sống mười tám năm! Năm tôi học đại học là lúc tôi và mẹ chuyển khỏi nơi này. Chẳng lẽ, tôi đang nằm mơ?
“Tiểu Quân, đã chuẩn bị hết chưa?” Âm thanh dịu dàng làm tôi hoàn hồn.
“Chuẩn bị? Chuẩn bị gì ạ?” Tôi càng thêm không hiểu.
“Con! Đứa nhỏ này.” Mẹ bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên bàn học cầm lấy túi xách, kiểm tra kĩ lưỡng rồi đứng lên.
Đợi chút, túi sách? Tôi dùng sức nhéo mu bàn tay một chút. “A!” Tôi thét chói tai.
Mẹ quay đầu, lo lắng nhìn tôi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ, vì sao chúng ta lại ở chỗ này?” Thanh âm của tôi mang theo một tia hoảng sợ.
“Con nói gì lạ vậy?” Mẹ cười mang theo một tia bất đắc dĩ: “Chúng ta không phải đến nơi này nghỉ ngơi đâu!”
“Mẹ!” Tay tôi che lại cái miệng đang há hốc.
“Đi rửa mặt đánh răng đi! Đừng để muộn.” Mẹ quay đầu, tiếp tục sửa sang lại túi sách. Lời của mẹ làm cho tôi hơi hơi hoàn hồn một ít. Xem ra, chính là thay đổi nơi ở mà thôi, chuyện hôm nay phải làm, vẫn sẽ không thay đổi.
“Tiểu Quân, con cũng không còn nhỏ, hẳn là biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Chuyện này, con…… ba con đã mất rất nhiều tâm tư, cho nên, đừng làm cho ba thương tâm.” Có thể nói là khi thấy tôi không động tĩnh, mẹ lại bắt đầu diễn thuyết.
Tôi bĩu môi. Ông ấy mất rất nhiều tâm tư mới có thể bắt tôi đi xem mắt với tên kia sao?
“Không đời nào…” Tôi xốc chăn lên, như sét đánh ngang tai.
Chân của tôi… Dụi dụi mắt, tôi nhìn kĩ lại lần nữa. Trời ơi, ai tới nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong một đêm, chân của tôi lại nhỏ bé đi nhiều như vậy? Theo bản năng, hai tay tôi nhanh chóng sờ ngực. Giết tôi đi! Bộ ngực đáng mơ ước của tôi đâu rồi?
“Mẹ!” Tôi nổi điên kêu lớn, trợn mắt nhìn về phía mẹ: “Mẹ đã làm cái gì rồi?”
Mẹ quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ: “Làm sao vậy?”
Tôi bước xuống giường, lộ ra đôi chân trần đang đứng trên mặt đất, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Mẹ giải thích cho con đi!”
Mẹ liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt dừng ở trên quần lót của tôi, nở nụ cười: “Tiểu Quân thực ngoan. Quần tơ tằm rất thoải mái đúng không? Quần áo hỗn độn kia đừng mặc có được không?”
Mẹ đang nói gì vậy?
“Được rồi, đừng náo loạn nữa. Lên trung học là đã thành người lớn rồi, sao còn có thế tuỳ hứng như vậy?” Mẹ đi tới, cầm lấy một bộ quần áo đưa cho tôi: “Nhanh lên nào, ngày đầu tiên đến trường, đừng muộn!”
“Mẹ à, mẹ đang nói cái gì vậy?” Tôi tin là giờ tôi hoá đá thật rồi. Đến trường? Thật lâu sau tôi mới mở miệng nhỏ giọng.
“Tiểu Quân, nghe lời mẹ, đừng tức giận với ba con nữa, ông ấy cũng có nỗi khổ tâm.” Mẹ thở dài, tiếp tục giúp tôi mặc quần áo: “Tháng ba năm kia con rất hư, mẹ hy vọng con có thể quên hết, lên trung học, ngoan ngoãn học tập, được không?”
“Trung học?” Tôi thì thào.
“Thiên Sơ là trường trung học tốt nhất thị trấn ta, có tiền cũng không phải là có thể vào, cho nên, đừng phụ tâm ý của ba, nha con?” Mặc xong áo T-shirt cho tôi, mẹ ngồi xổm xuống.
Tôi lấy tay ngăn mẹ lại, tuy rằng suy nghĩ còn hỗn loạn, nhưng ý thức lại rõ ràng, ngăn cản hành động mặc quần cho tôi của mẹ, tôi cúi đầu nhìn mẹ, còn hỏi một cách nghiêm túc: “Mẹ, con lên sơ trung (cấp 2) năm nào? Tốt nghiệp năm nào?”
“Hôm nay con bị sao vậy?” Mẹ đứng dậy, lấy tay sờ trán tôi. nhìn bộ dáng nghiêm túc của tôi, cười nói: “Năm 1996 lên sơ trung, năm nay tốt nghiệp. Chẳng lẽ con muốn học lại một năm?”
Không chờ tôi có phản ứng, mẹ lại tiếp tục nói: “Tuy rằng thành tích của con không tốt lắm, nhưng điều đó chẳng nói lên gì cả. Ba con đưa con vào trường trung học này, tức là có ý của ba.”
Năm 1999! Năm nay là năm 1999? Tôi đẩy mẹ ra, thẩn thờ ra khỏi phòng.
Đập vào mắt tôi là ánh đèn flash, tôi suýt ngã. Không phải mơ! Là thật! Đồ gỗ, đồ nội thất mười năm trước, nhà tôi cách đây mười năm. Tôi từ từ trượt xuống, ngồi trên sàn nhà lạnh như băng.
Trên hai ghế sofa có một cái lịch bàn, ghi rõ ràng ngày hôm nay. Ngày 1 tháng 9 năm 1999.
“Sao lại ngồi trên mặt đất?” Giọng nói của mẹ vang lên phía sau ta, sau đó dùng tay ấm áp nâng tôi dậy: “Con bệnh sao? Hay là xin giáo viên nghỉ phép? Nhưng mà hôm nay là ngày khai giảng.”
“Không cần đâu mẹ, con không sao.” Mặc dù tim nặng trịch, đầu óc quay cuồng nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ bình thường. Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?
“Thật là không sao chứ? Con mau mặc quần vào!”
Nơi này là mười năm trước.
“Hay mẹ gọi điện thoại cho ba nhé?”
Tôi thật sự trở về mười năm trước?
“Đừng gọi, bây giờ chắc ba đang họp.”
Như vậy là tôi đã thoát rồi sao?
“Vẫn còn đứng đó, mau đi mặc quần đi!”
Thoát khỏi cuộc xem mắt làm tôi ảo mão?
“Mẹ, con muốn gọi điện cho ba.”
Để lại cái nhìn ngạc nhiên của mẹ, tôi bước tới đi lấy điện thoại. Tôi bấm một dãy số, bên kia lại truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Số điện thoại này không có thật.”
Không có thật?
“Con có biết số của ba con không?” Mẹ nghi hoặc nhìn qua.
Tôi lắc đầu. Đây là mười năm trước, tôi lại gọi đến số của mười năm sau, làm sao có thể gọi được. Đồng thời, đáy lòng bỗng thấy hụt hẫng vô cùng.
Mẹ cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, chờ người bắt máy, sau đó mẹ mới nói: “Là em, Tiểu Quân hôm nay đến trường... Ừ… Được... Em biết. Anh nhớ chú ý sức khoẻ…”
Tôi vẫn như cũ ngồi trên sofa. Tuy rằng là mười năm trước, nhưng cuộc gọi của mẹ bị cắt đứt như vậy hoàn toàn không xa lạ.
Mẹ cố ngăn tiếng cười chua xót: “Ba con đang họp.”
Tôi đứng dậy đi về phía phòng. Nếu tất cả chuyện này là sự thật, vậy tôi có thể nắm giữ lấy cuộc sống của chính mình, không cần sống phóng đãn thay đổi chính mình?
Tôi lâm vào trầm tư. Tự hỏi làm sao có thể phát sinh chuyện ly kỳ như vậy. Ngày hôm qua, hết thảy đều còn bình thường. Tôi như thường lệ tụ tập cùng đám bạn, thậm chí còn gặp được một soái ca sáng chói như mặt trời, hôm nay chuẩn bị hẹn hò. Tám giờ tối tôi về nhà, lại bất ngờ gặp ông nội và ba, hai người mắng tôi té tát, còn bắt tôi đi xem mắt, không cho phép đi lêu lổng nữa. Còn nói nếu tôi không kết hôn, sẽ không cho đi nữa.
Nhưng mà hôm nay như thế nào trở về mười năm trước?
Càng suy nghĩ, tôi càng thêm hoang mang và phiền muộn. Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng của mẹ: “Tiểu Quân, con không định đi học sao? Đừng để muộn.”
Tôi không trả lời. Trong lòng nghĩ, nếu mọi chuyện đang xảy ra là mơ, vậy ngày mai tôi tỉnh dậy, là trở về năm 2009 sao?
“Con ra ngay.” Sau khi đã đáp ứng, tôi nhìn thấy cái quần mà mẹ đưa cho ta. Là một cái quần cao bồi, rộng đến kỳ cục, hai người tôi còn có thể mặc vừa ấy chứ. Nhớ lại, hình như thời điểm này, loại này là quần áo tôi thích nhất.
Lại đứng lên, mở tủ quần áo bằng gỗ, không có quần nào vừa ý tôi cả, miễn cưỡng lấy ra một cái quần denim rách gối, là mode rất thịnh hành thời đó. Mang vào một đôi giày trông có vẻ đàng hoàng, tôi ra khỏi phòng, vào toilet rửa mặt.
Tuy rằng nơi này tôi rất quen thuộc, nhưng mà nhìn vào gương, tôi thấy mình vẫn như cũ là môi mày thanh tú, đôi mắt linh hoạt, mũi cao thẳng, môi nhỏ xinh đẹp, đôi môi màu hồng nhạt sáng bóng, các nét trên khuôn mặt vẫn tinh tế, cũng với mái tóc ngắn. Tôi nhịn không được cảm thán tuổi trẻ thật tốt. Nhưng nhìn thấy bản thân lại thu nhỏ như vậy, tôi lại nhịn không được tiếng thở dài khe khẽ.
“Mẹ, con đi học nha.” Đeo cặp trên lưng, tự nhiên nói.
“Chìa khoá xe con còn chưa lấy.” Mẹ bước đến đưa cho tôi một chùm chìa khoá, mỉm cười: “Trưa con muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.” Cầm lấy chìa khoá, tôi cười khổ, đã lâu rồi chưa có chạy xe đạp.
Xuống lầu, tôi thậm chí chẳng thấy ai. Cũng tốt, tôi muốn chấn chỉnh lại đầu óc, không cần phải chào hỏi ai cả.
Nhưng mà có chút kỳ quái.
Lúc trước, tôi rõ ràng là học trường trung học Nhất Trung, sao bây giờ lại biến thành trường quý tộc Thiên Sơ?
Nếu tôi không thể trở về mười năm sau, tôi có thể tạm biệt cuộc sống trước kia, bắt đầu lại một cuộc sống mới không?
Đi ra hành lang, qua đầu nhìn xem. Nói thật, nhìn không quen chút nào, một cánh cửa ở hành lang cũng không có, nói gì đến khoá. Chẳng lẽ năm 1999 an ninh tốt như vậy sao? Không cần lo phòng trộm sao? Tôi nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.
Nhìn chiếc chìa khoá sáng chói trong tay, hình như là đồ mới. Tìm thấy gara nhà mình, là một gara nhỏ để xe đạp. Mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp kiểu công chúa mới tinh.
Bước lên xe, nhất thời một cảm giác quen thuộc mang theo chút hưng phấn dâng lên. Chân dùng sức nhẹ nhàng, chiếc xe như con chim nhỏ bay ra ngoài.
Tuy rằng năm đó tôi không học ở Thiên Sơ, nhưng đối với danh tiếng của nó, tôi đã được nghe qua, cho nên như ngựa quen đường chạy một mạch đến tận cổng.
Dọc đường đi, cảnh vật như chứng minh cho tôi thấy, đây quả thật là mười năm trước.
Tôi vô tình lạc đến nơi này, vậy sẽ có một ngày tôi đột ngột quay trở về?
Xem ra tôi phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được. Như thế thì sẽ xem tất cả là một giấc mơ. Là mơ thì sẽ phải tỉnh dậy. Nếu đang ở trong mơ, sao không sống thật với chính mình?
Hết chương 1