Lão bà nhà anh hiếm lắm mới đi dạo phố trong nước một lần, thường thì theo ông chồng yêu quí của bà ấy đi khắp nơi, mặt bà ấy bị người lãng quên đến nỗi không nhớ được rồi. Cơ hội hiếm có như thế, cô lại từ chối đồ bà ấy mua. Đã thế còn không chịu dùng tiền của anh đưa. Được lắm! Cô không dùng, nah thay cô dùng.

Lục Tề kéo Bá Uy từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mỗi lần vô một cửa hàng khi đi ra lại thêm một đống đồ trên tay. Anh cứ mãi mua sắm cho cô, khiến cô hết thay ra mặc vào, còn phải đi dòng dòng khiến cô mệt chết rồi.

"Tề! Anh... mau đứng lại. Em đau chân quá, không muốn đi nữa đâu" Cô tránh muốn thoát khỏi cái nắm tay của anh.

Anh trầm mặc không nói lời nào chỉ chăm chăm nhìn vào mắt cô.

"Anh... Là đang để ý đến chuyện đó sao?" thảm rồi, cái đám nhà báo lá cải chết tiệt, đang tin nhảm Tiêu với cô hẹn hò, bây giờ không phải họa đang trước mắt sao?

"Em nói thử xem" Anh lành lạnh lên tiếng, nheo nheo mắt nhìn cô.

Cô như chột dạ, cúi đầu. Đột nhiên cô không muốn đối diện... không phải, là không dám đối diện với ánh mắt sốt rét ấy.

"Em... không phải tại em"

"Không tại bản thân em thì còn ai? Cái con heo ngốc này!"anh lườm rồi cóc đầu cô một cái.

Anh nhàn nhạt lên tiếng"Có ai ngu ngốc như em không? Em là chê tiền đưa em ít nên không xài. Hay là em chỉ muốn xài tiền của người đàn ông khác?"

What the hợi, man? Không phải anh ta tức giận là cái tin kia sao? Vậy ra là do cô tưởng tượng thôi sao? Thật mất mặt a!

"Trả lời" đôi mắt cương nghị của anh, bờ môi mỏng hơi mím đó, tràn đầy vẻ nghiêm túc pha lẫn sự tức giận.

Làm gì chứ? Không xài tiền cũng bị chửi sao?

"Đồ em mặc không hết, không muốn mua nữa nha. Anh không phải quản em. Em không thích hoang phí mấy thứ không hứng thú"

"Em thử nói lại một lần nữa" vẻ mặt anh lúc này như muốn nói: Nếu em dám lặp lại, tôi khẳng định sẽ cho em biết tay.

Cô chợt run một cái. Cất giọng "Em.."

"Kể từ lúc này. Tiền tôi đưa e cứ xài đi. Tôi không phải nuôi nổi em. Em không xài nghĩa là em không yêu tôi" Anh kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói.

"Ai thèm yêu anh. Với lại để em xài sẽ tán gia bại sản cho anh biết mặt" cô bĩu môi lườm anh một cái. Nhưng khóe miệng đều không che nổi nụ cười rạng rỡ kia.

"Em có bản lĩnh đó? Em nghĩ tôi tích cực làm việc là để làm gì? Còn không phải vì tương lai chúng ta sao?" Anh ôm thật chặt lấy cô. Nếu anh không xác định tương lai của hai người. Thì bây giờ anh cần gì phải bận tối mặt tối mũi như thế này? Tất cả không phải vì cô hết sao?