Đệ tam thập chương

Một ngày trước khi vị khách quý kia tìm tới, Vương Lăng vừa mới đến phòng thu chi tính toán tiền bạc trong nhà gần đây, hắn rút ra một ít tiền, kêu đầu bếp Quách đi mua móng heo về ăn.

Lão Quách lập tức chạy ra chợ xách mười mấy cái móng heo về, đều là móng chân trước, món móng heo lão Quách làm có bí quyết gia truyền, trước tiên cạo lông rửa sạch, sau đó dùng nguyên liệu bí mật ướp một lúc lâu. Đến sau khi ăn cơm chiều xong, tiếp tục ướp bằng một loại tương từ rượu và hương liệu, để vào một nồi đất lớn, dùng gỗ táo nấu suốt một đêm, sáng hôm sau vớt móng heo ra, tẩy sạch hương liệu dính xung quanh, một lần nữa trộn một loại tương khác, nấu trên lửa lớn ước chừng một canh giờ, hạ lửa nhỏ thêm một canh giờ, vừa vặn đúng ngọ là xong. Gia vị lão Quách làm rất đặc biệt, móng heo sau khi nấu xong có thể dễ dàng bỏ xương đi, thịt mềm mà không nát, da và gân vẫn dai giòn ngon miệng.

Móng heo đã bỏ xương cắt nhỏ vẫn còn nóng hôi hổi được bưng lên bàn, mùi hương thơm phức, Cơ Dung Quân khi ở nhà sơn hào hải vị gì cũng đã nếm qua, nhưng nghe thấy mùi thơm này vẫn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, Vương Lăng gắp mấy miếng bỏ vào chén y: “Ta nói mời ngươi ăn mà vẫn chưa làm được, hôm nay rốt cục cũng có thể cho ngươi nếm thử rồi”. Cơ Dung Quân cắn một miếng, chỉ cảm thấy mùi vị ngon lanh từ răng lưỡi tràn ra, nhai nuốt xong dư vị vẫn nồng, thật sự ngon đến thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Vương Lăng và cô lão thái thái mỉm cười nhìn y, cô lão thái thái hỏi: “Ngon không?”, Cơ Dung Quân vẫn vùi mặt vào chén, dùng sức gật đầu.

Vương Lăng lại gắp thêm một đống cho y, vừa gắp vừa nói: “Ăn nhiều vào, cái này ăn nóng rất ngon, nguội cũng vẫn ngon, ta đã chừa lại một ít tối nay ăn, thêm một chút dấm vào, ăn cũng rất lạ miệng. Tối nay còn có canh da heo, ngươi cứ ăn nhiều một chút.”

Cơ Dung Quân hai má căng phồng, ngừng đũa ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn Vương Lăng, lại gật gật đầu, gặp một khối móng heo bỏ vào chén Vương Lăng, hàm hồ nói: “Ngươi cũng ăn nhiều vào.”

Cô lão thái thái cười đến vui vẻ, sờ sờ đầu Cơ Dung Quân: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu mà, nếu thật sự là con cháu nhà ta thì tốt quá.”

Vương Lăng nhìn quả sơn trà tròn quay vì được xoa đầu mà mặt phiếm hồng, thầm nghĩ nếu y là đệ đệ của mình thì thực rất tốt.

Cơm trưa ăn quá ngon, từ Vương Lăng đến Cơ Dung Quân rồi cô lão thái thái, ai cũng ăn đến bụng tròn vo, ăn no rồi cả người uể oải, buồn ngủ gà gật.

Cô lão thái thái về phòng nghỉ ngơi, Cơ Dung Quân cũng cùng Vương Lăng về phòng ngủ trưa, Cơ Dung Quân ngủ một chút thì bò dậy, đi nhà xí.

Những người khác trong phủ đều đang nghỉ trưa, viện tử im ắng, Cơ Dung Quân từ nhà xí đi ra, vừa định quay về phòng thì trong bụi cây vang lên giọng nói âm trầm: “Mùi vị món móng heo nhà người ta thế nào?”

Cơ Dung Quân hoảng sợ dựa sát vào tường, sau bụi cây, hai bóng người xuất hiện. Một là cha y – Cơ Tướng quân, người kia là ca ca y Cơ Dung Vân.

Cơ Tướng quân hai tay chắp sau lưng, rũ mắt nhìn y, Cơ Dung Vân đứng phía sau, chớp chớp mắt với y, nhỏ giọng nói: “Dung Quân, hôm nay cha cùng huynh đến đón đệ, chúng ta trèo tường lén vào như ăn trộm, đệ còn ở đó ăn móng heo ngon lành.”

Cơ Tướng quân thần sắc nghiêm nghị: “Ngươi mấy ngày qua vui đến quên trời quên đất, có tỉnh ngộ chưa?”

Cơ Dung Quân cắn chặt môi, không nói một lời.

Cơ Dung Vân tiếp tục nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dung Quân, đệ mau nói với cha đệ biết sai rồi, nói mau nói mau”, Cơ Tướng quân quay đầu liếc một cái, Cơ Dung Vân lập tức im lặng.

Cơ Dung Quân ngẩng đầu: “Ngài mới sai mà, không thông không báo tự tiện vào nhà người khác!”

Cơ Dung Vân hít một hơi lãnh khí, Cơ Tướng quân híp híp mắt: “Tốt, sai mà không chịu nhận, còn dám nói lão tử sai sao?”

Cơ Dung Quân nói: “Là ngài nói không nhận ta, ta không còn là con của ngài, ta cũng không họ Cơ!”

Cơ Dung Vân sau lưng Cơ Tướng quân đã gấp đến xoay vòng vòng, Cơ Tướng quân cười lạnh: “Ừm, ngươi cũng nhớ rõ đấy. Ta nghe hài tử Vương gia kia kêu ngươi là Phiêu Kỳ Phiêu Kỳ gì đó, xem ra ngươi không nói cho họ biết ngươi là ai, ngươi nói thử ngươi có tính toán gì, không lẽ cứ ở lì lại đây bắt nhà người ta nuôi ngươi?”

Cơ Dung Quân nắm chặt nắm tay: “Không phải, ta nhất định sẽ có bản lĩnh, quay về để báo đáp hắn.”

Cơ Tướng quân nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng kinh động người khác. Bản lĩnh không phải dựa vào ngươi nói là được, ngươi định có bản lĩnh thế nào, nói ra ta nghe một chút? Bái sư học võ? Ngươi có quen biết sao? Học văn? Ngươi có tiền sao? Thương thế của ngươi đều là nhờ Vương gia giúp ngươi chạy chữa, ở lại đây không phải chuyện tốt. Ngươi sau khi rời khỏi đây lại có thể làm được gì?”

Cơ Dung Quân nghẹn đỏ mặt: “Ta…”

Cơ Dung Vân ở phía sau không ngừng khua tay múa chân ý bảo đệ đệ nhận sai, Cơ Dung Quân lại làm như không thấy, làm Cơ Dung Vân giận đến giậm chân.

Cơ Tướng quân làm như không biết đến động tĩnh của trưởng tử, vẫn lạnh lùng như cũ: “Như thế nào? Nghĩ không ra? Bà và mẹ ngươi rất thương ngươi, bởi vậy hôm nay ta nể mặt họ đến đây tìm ngươi, cho ngươi hai lựa chọn. Một, ta và ca ca ngươi bây giờ sẽ lộ diện, đến trước đại môn Vương gia, nói cho người Vương gia biết, ngươi chính là tiểu nhi tử vô dụng của Cơ Tu ta, giải thích chuyện ngươi vì sao lại bị đuổi khỏi nhà, đến danh tính của mình cũng không dám nói, nhân tình của Vương gia do Cơ gia ta trả giúp ngươi, ngươi theo ta và ca ca ngươi về nhà, từ nay về sau, coi như nhà ta nuôi thêm một phế vật, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản.”

Cơ Dung Quân mặt đỏ bừng, mắt mở to, không hé miệng nửa lời.

Cơ Tướng quân chậm rãi nói tiếp: “Còn có con đường thứ hai. Sư bá của ngươi hôm qua đã đến kinh thành, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi theo sư bá đi học vài năm, còn học thành con la hay con ngựa, đều phải xem chính ngươi. Ngày sau nếu ngươi quả thật có bản lĩnh, tự mình đến báo đáp ân tình Vương gia cứu vớt ngươi.”

Cơ Tu nhướng mày nhìn, Cơ Dung Quân lập tức như đinh đóng cột nói: “Ta chọn cách thứ hai”. Cơ Tướng quân khẽ gật đầu, Cơ Dung Quân nắm chặt nắm tay: “Nhưng ngài đừng, đừng nói cho họ biết ta là ai, chờ ta có bản lĩnh, có thể báo đáp hắn rồi nói.”

Cơ Dung Vân bất đắc dĩ: “Chuyện này có gì mà phải giấu, đệ sĩ diện thế làm gì”, Cơ Dung Quân lại không lên tiếng, phụ thân giáo huấn nhi tử vốn cũng là việc bình thường, nhưng với y lại là chuyện vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến hình tượng của y trong lòng Vương Lăng. Y không muốn vì chuyện này mà bị Vương Lăng khinh thường.

Cơ Tướng quân hơi gật đầu: “Biết sĩ diện cũng tốt. May mắn người còn hiểu được hai chữ mặt mũi viết thế nào, chưa đến mức vô phương cứu chữa. Ngươi đã chọn con đường thứ hai, ta sẽ thành toàn ngươi. Chờ chút nữa sư bá của ngươi tới, ngươi tự chuẩn bị trước đi.”

Nói xong ông vung ống tay áo, khinh khinh phiêu phiêu phi thân lên, phóng qua tường nhà Vương Lăng ra ngoài.

Cơ Dung Vân nhào tới chà đạp cái mặt phúng phính của Cơ Dung Quân: “Đệ là đồ đần, tức chết huynh, múa may quay cuồng nửa ngày kêu đệ chọn một, sao đệ lại chọn hai, về nhà thế nào bà với mẹ cũng khóc long trời lở đất. Cha từ sáng đã leo tường lẻn vào, hai chúng ta như ăn trộm núp sát chân tường, chân tê muốn chết, cha nếu không thương đệ thì việc gì phải thế, đệ biết nhận sai đi được không? Lại đi cứng đầu với cha, giờ thì hay rồi, đệ phải theo sư bá đi hoang sơn dã lĩnh, cho đệ chết!”

Cơ Dung Vân tức giận xả một tràng, hai tay nhào nặn gò má Cơ Dung Quân, y mặc kệ huynh trưởng, kiên định không nói một lời. Cơ Dung Vân vẫn còn muốn nói tiếp, bên kia tường truyền đến tiếng ho khan của Cơ tướng quân, Cơ Dung Vân chỉ đành nhéo mặt Cơ Dung Quân thêm vài cái rồi tung người bay qua tường, cùng cha quay về.