Đệ nhị thập tam chương

Từ khi Cơ Dung Quân còn nằm trong bụng mẹ thì đã rất có duyên phận với chữ “béo”.

Khi mẹ Cơ Dung Quân mang thai lần đầu tiên, bởi vì vừa làm tân nương tử không lâu, rời nhà đi đến một nơi xa lạ, từ sinh hoạt đến ăn uống đều chưa quen, còn thỉnh thoảng có chút va chạm với tướng công và mẹ chồng, hơn nữa là lần đầu mang thai, không biết làm thế nào cho phải, tiền sản thường xuyên sinh bệnh, khi ca ca Cơ Dung Quân vừa sinh ra, vừa nhỏ vừa gầy, y như con gà tre, bà nội Cơ Dung Quân khi nhắc tới chuyện này còn chua xót muốn rơi lệ, đại ca Cơ Dung Quân từ nhỏ thân thể rất yếu, bệnh nhỏ bệnh lớn tới không ngừng. Vì thế, Cơ gia từ trên xuống dưới đều trông mong Cơ phu nhân lần sau sẽ sinh ra một tiểu thiếu gia mập mạp trắng trẻo.

Đến khi Cơ phu nhân mang thai lần thứ hai, toàn phủ từ trên xuống dưới như thể binh sĩ ở biên ải nhận được tin có giặc, thời thời khắc khắc cẩn thận lo lắng, Cơ phu nhân được bảo vệ chặt chẽ, thái phu nhân tự mình giám sát đầu bếp, cái gì ăn bổ cho thai nhi, thái lão gia còn triệu tập mấy bằng hữu trong Thái y viện, thương thảo những chuyện cần chú ý khi mang thai. Phàm những thứ được truyền là dưỡng thai tốt, cơ hồ không có thứ nào Cơ phu nhân chưa ăn. Mỗi ngày sáng trưa chiều ba bữa chưa tính, còn có ăn nhẹ ăn xế ăn đêm đủ các loại đồ ngọt canh thang. Dưới sự che chở nhiệt tình của mọi người, bụng Cơ phu nhân to như quả núi nhỏ, thái lão gia thái phu nhân đều vui sướng khẩn trương, Cơ thái sư lúc ấy hãy còn là Cơ tướng quân vô cùng hưng phấn vuốt ve bụng thê tử: “Thoạt nhìn lớn như vậy, nếu là song thai long phụng, hoặc cả hai là nam hài, chúng ta càng viên mãn.”

Trọn vẹn vượt qua mười tháng, Cơ Dung Quân rốt cục cất tiếng khóc chào đời trong sự chờ mong của mọi người, bởi vì hài nhi quá to, Cơ phu nhân khó sinh, mất sức chín trâu hai hổ mới bình an sinh hạ Cơ Dung Quân, cân thử cũng xấp xỉ mười cân. Cơ lão thái gia và Cơ thái phu nhân vui cười như hoa nở, Cơ Tu ôm đứa con không muốn buông tay, thái phu nhân nựng nựng cái má đầy thịt của nhi đồng, nói: “Thật tốt a, cháu trai béo tròn, đáng yêu vô cùng a!”

Cơ Dung Quân từ khi bắt đầu biết chuyện liền cho rằng, béo, mới là tốt.

Từ nhỏ, Cơ Dung Quân đều béo hơn nhi đồng nhà người ta nhiều, ai gặp cũng khen: “Ai nha, nhị tiểu thiếu gia thiệt là khiến người ta thích nha!”, tổ phụ tổ mẫu vừa nhìn thấy liền cho y ăn cái này cái nọ, đầu bếp trong nhà ngày đêm miệt mài nghĩ ra đủ thứ món ăn cho y, Cơ Dung Quân cứ như một trái bí đỏ tròn quay cứ vậy mà lớn lên, càng lớn lại càng tròn.

Cơ thái sư cũng rất thích y béo tròn như vậy, ông dạy nhi tử, làm nam nhi thì phải lập chí trở thành bậc trượng phu, thực anh hùng, anh hùng thì phải có bả vai dày rộng cường tráng, cánh tay to như lu nước, nắm tay như ki hốt rác. Mỗi bữa cơm ăn một đấu gạo, mười cân thịt, một người có thể chặn một cửa thành, nâng được ngàn cân cự thạch.

Chỉ có Cơ phu nhân là cực lực phản đối kiểu nuôi dưỡng hài tử thế này, nói với Cơ thái sư: “Chàng muốn đem con ta dưỡng thành cái gì! Không xem lại mình như thế nào, Cơ Tu chàng mà béo quay như thế, ta cũng chẳng thèm đâu!”

Cơ Tu đưa tay bịt lỗ tai Cơ Dung Quân: “Mẹ con nhi nữ thường tình, con đừng có nghe!”

Là một đứa trẻ luôn sùng bái phụ thân, Cơ Dung Quân nghe xong, quyết đoán không nghe lời mẹ nói, chớp mắt hỏi: “Cha, nhưng người cũng đâu có chắn hết được cổng thành, mỗi bữa cơm cũng không ăn nhiều như vậy, sao tổ mẫu vẫn nói cha là anh hùng, con muốn giống cha.”

Cơ Tu khụ một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói: “Bởi vậy phụ thân còn chưa phải bậc anh hùng chân chính, cha đem hy vọng ký thác vào trên người con, ” sờ sờ đầu nhi tử, “Con nhất định không được thua kém!”

Cơ Dung Quân dùng sức gật đầu, liều mạng nuốt hai miếng thịt bò vốn dĩ ăn không nổi nữa, Cơ thái sư cười híp mắt nói: “Hảo ngoan.”

Đến năm sáu tuổi Cơ Dung Quân bắt đầu hiểu chuyện, khi đó nhi đồng các nhà thường chơi chung với nhau, Tạ Lạc Bạch là nổi bật nhất giữa đám hài tử, hắn từ trước đã rất phong tao, y phục chỉnh tề hoa lệ, Cơ Dung Quân phát hiện, nữ hài tử rất nhiều lắm chỉ khen y đánh võ đẹp, hoặc là chờ y xoay người thì dán giấy chọc y, lại luôn thích vây quanh Tạ Lạc Bạch. Cơ Dung Quân không hiểu cái tên Tạ Lạc Bạch gầy tong này thì có gì mà được thích hơn mình.

Y lại chú ý đại ca của mình, trường sam phiêu dật, cầm một quyển sách đến đến đi đi, phong thái thật đáng ngưỡng mộ.

Lại nhìn phụ thân, người luôn kêu y phải làm một bậc trượng phu khôi vĩ, hình như cũng không được khôi vĩ gì đó cho lắm.

Y đem nghi ngờ của mình nói cho phụ thân nghe, Cơ thái sư lập tức đen mặt quở mắng: “Hài tử Tạ gia kia có gì mà con hâm mộ! Nhà nó là Hầu gia văn thần, tương lai cũng làm văn thần, mặc không nổi chiến giáp cầm không nổi kiếm, nếu cho bọn họ cưỡi ngựa sa trường, chưa tới một chén trà đã ngã ngựa rồi! Đại ca con là vì thân thể không tốt, con cho rằng nó không muốn làm nam nhân anh vĩ sao! Còn ta, ai – ta đều đặt hết kỳ vọng vào con…”

Cơ Dung Quân tiếp tục nặng nề mà gật đầu, vì để sớm ngày trở thành vĩ trượng phu, y liền không ngừng cố gắng ăn thật nhiều.

Cơ Dung Quân dần trưởng thành, lúc còn nhỏ y tròn vo thì cực kỳ đáng yêu, nhưng tới tám, chín tuổi, thân hình to béo, ngày càng béo hơn, khi đi đứng có cảm giác thịt trên người đều rung rinh, người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ y quá béo, Cơ phu nhân cũng thầm ưu sầu, cho nhi tử theo sư phụ luyện võ nghệ, trông cây có thể gầy đi một chút, nhưng bất đắc dĩ không hiệu quả, Cơ lão thái gia thái phu nhân và Cơ thái sư đều cảm thấy y béo là chuyện tốt.

Ai khen ngợi đương nhiên đều là nịnh hót: “Tiểu công tử lớn lên thật sự phúc tướng, tương lai đích thị sẽ khôi ngô phúc hậu.”

Năm Cơ Dung Quân mười hai tuổi, trước khi gặp Vương Lăng tại đại yến mừng thọ sáu mươi tuổi của Mạnh Quốc trượng phu nhân, y vẫn cho rằng mình béo là đẹp.

Khi đó, Cơ Dung Quân theo mẫu thân và tổ mẫu đến dự thọ yến, Mạnh lão phu nhân cùng Cơ thái phu nhân giao tình thân thiết, Mạnh lão phu nhân lúc đó muốn thay hai muội muội của Vương Lăng tìm trước một gia đình tốt, vừa lúc Cơ Dung Quân và Kỳ Nhàn niên kỷ xấp xỉ, bát tự cũng hợp, hai lão bà vui vẻ, có ý muốn kết thông gia, vì thế trước khi chúc thọ, Cơ thái phu nhân gọi Cơ Dung Quân vào, cười hỏi: “Hôm nay con đến Mạnh gia, chắc cũng gặp ngoại tôn của Mạnh lão phu nhân rồi, con bé tên Kỳ Nhàn, con có thích không, nếu thích, tổ mẫu để con bé làm thê thử tương lai cho con, được không?”

Cơ Dung Quân lúc ấy tuổi không tính là lớn, nghe thấy “kết hôn” có vẻ rất vui, liều mạng gật đầu.

Tới Mạnh phủ, Cơ Dung Quân theo mẫu thân ăn tiệc trong viện dành cho nữ quyến, cũng trộm lưu ý tiểu cô nương Kỳ Nhàn kia, đang nhìn quanh bỗng nghe có người gọi “Kỳ Nhàn”, y theo âm thanh nhìn sang, thấy một thiếu niên lớn hơn mình không ít đang dặn dò hai tiểu cô nương bên cạnh: “Lúc chơi đùa phải cẩn thận, đừng để bị té, còn có Kỳ Huệ đi theo muội, hai đứa đều phải cẩn thận”, một tiểu nữ hài cười hì hì, “Muội biết rồi, ca đừng dong dài, lỗ tai muội sắp đóng kén luôn”. Cơ Dung Quân đã biết, đó chính là Kỳ Nhàn.

Hai muội muội của Vương Lăng đều là mỹ nhân, Kỳ Nhàn có đôi mắt thật to, lông mi dài cong vút, nàng còn có thân hình thanh mảnh, như một đóa tường vi kiều diễm, Cơ Dung Quân cảm thấy tim đập nhanh thêm một chút, y nghĩ nếu Kỳ Nhàn thành thê tử của mình thì thật tốt.

Vì thế, đợi đến lúc cả đám hài tử tập trung trong viện chơi với nhau, Cơ Dung Quân cố ý quanh quẩn bên cạnh Kỳ Nhàn, cố ý phô bày võ thuật muốn khiến nàng chú ý, tiếc rằng hôm đó Tạ Lạc Bạch cũng tới, các nữ hài tử đều theo hắn chạy chơi, ngay cả Kỳ Nhàn cũng dẫn muội muội đi theo Tạ Lạc Bạch. Cơ Dung Quân không chịu thua, y cảm thấy Kỳ Nhàn không thể nào thích tên tiểu bạch kiểm Tạ Lạc Bạch, mà phải thích bậc đại trượng phu như mình mới đúng. Y tay đấm chân đá càng hăng say, vô tình nhìn qua thì thấy ca ca Kỳ Nhàn ngồi bên lan can hành lang cách đó không xa cũng đang nhìn về phía này.

Cơ Dung Quân nghĩ, nếu ca ca Kỳ Nhàn cũng thích mình thì có thể Kỳ Nhàn sẽ chú ý mình hơn, y càng ra sức biểu hiện, còn cười lấy lòng Vương Lăng, nhưng mặt y béo múp míp, dù có cười cũng chẳng nhìn ra được, từ chỗ Vương Lăng nhìn lại, chỉ thấy thịt trên mặt thằng nhóc béo ú này đón gió loạn chiến, trong lòng thở dài thương cảm.