Cố Tử Mạt cùng ‘ Lục Duật Kiêu’ trở lại hội trường, quả nhiên, cô vừa mới bước vào, ánh mắt của Cố Trinh Trinh tập trung ngay về phía cô, cô hất đầu giống như khiêu khích Cố Trinh Trinh, sau đó đưa ánh mắt lên người ‘ Lục Duật Kiêu ’.

Người đàn ông đưa cho cô một ly sâm banh, "Xem ra em đã rất tự tin."

Cô nhận lấy, còn chưa hiểu rõ ý trong lời nói của anh, đã thấy anh thong thả bước đi, cô muốn gọi anh nhưng lại sợ thất lễ, chỉ có thể đành chịu đứng tại chỗ.

Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh đang rời đi, cô hơi cô đơn nghĩ, nếu anh ở đây, tôi sẽ càng tự tin hơn.

"Đang tiếc nuối sao? Hậu thuẫn của chị đã đi rồi." Không biết từ khi nào, Cố Trinh Trinh đã đứng trước mặt cô, thậm chí còn đoán được suy nghĩ của cô.

"Chị không hiểu em đang nói gì vậy." Cô hừ một tiếng, cố làm cao lạnh nhạt nói.

Cố Trinh Trinh hình như cũng không định che giấu với cô, đưa tay chỉ về phía người đàn ông rời đi, sắc bén nói với cô, "Không có anh ta, chị không là gì cả!"

Cơ thể Cố Tử Mạt chấn động, đột nhiên cô ý thức được, Bạch Liên hoa đã quyết định bỏ đi chiếc áo khoác màu trắng, phát động cuộc chiến lớn với cô đây!

Cô lạnh lùngnhìn khuôn mặt nham hiểm của Cố Trinh Trinh, cười nhạo một tiếng, "Em đang ghen tỵ trắng trợn đấy sao? Có phải thấy anh ấy tốt, nên cũng muốn cướp đoạt anh ấy đi sao? Cố Trinh Trinh, em vẫn không khá hơn được nhỉ!"

Ban đầu Cố Trinh Trinh nhìn trúng Hà Ân Chính, dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt Hà Ân Chính, hiện tại lại có tâm tư quỷ quái muốn động đến ‘ Lục Duật Kiêu ’.

"Chị ——" Cố Trinh Trinh bị đâm đúng chỗ đau, "Chúng ta cứ nhìn xem!"

Còn nhiều thời gian, trước kia cô giấu tài, không cần tốn nhiều sức đã cướp đoạt đươc Hà Ân Chính đến tay, cô tự tin cái anh chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này cũng không ngoại lệ.

Nói tới đây, Cố Trinh Trinh có chút hối hận vì đính hôn với Hà Ân Chính, đều do ba cô, vì một chút lợi ích trước mắt, nhất định ép cô phải hòa hảo với Hà Ân Chính như lúc ban đầu, nếu cô đã bám được vào ‘ Lục Duật Kiêu ’, thì nhà họ Cố có thể thiếu chút lợi nhỏ trước mắt này sao?!

Nếu ban đầu sớm nghĩ đến Cố Tử Mạt sẽ phách lối như vậy, sau khi cô ra khỏi trại tam gian nên nghe theo Cố phu nhân, lập tức cắt đứt quan hệ với Hà Ân Chính cho xong hết mọi chuyện rồi!

Cố Tử Mạt không khỏi cảm thấy Cố Trinh Trinh thật buồn cuồi, cô gái này, hình như còn không biết là ai gây sức ép khiến cô ta phải ăn cơm tù đây!

Cô cũng không thèm nói toạc ra, cố ý châm chọc cô ta, "Bắt chước lời người khác, cũng đáng để em có cảm giác thành tựu như vậy? Cố Trinh Trinh, tại sao em lại chẳng khá hơn chút nào thế."

Cố Trinh Trinh nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, những câu này của Cố Tử Mạt đâm trúng lòng cô, cô đã sớm thua từ điểm xuất phát rồi. Nhưng Cố Trinh Trinh cô chưa bao giờ là người cam chịu thua cuộc cả, cô hận đến cắn răng nghiến lợi, "Cố Tử Mạt, đồ tốt trong tay chị, tôi đều có thể cướp đi, không tin chị hãy thử nhìn xem! Cố Tử Mạt, chị chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, chị thì tính cái gì, chưa kết hôn mà có con, không biết xấu hổ, căn bản không xứng với Lục Duật Kiêu!"

Nghe xong lời nói ngoan độc này, chẳng những Cố Tử Mạt không hề tức giận, trong lòng còn cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Cô thong thả lắc lắc rượu sâm banh trong ly, nghĩ thầm, Cố Trinh Trinh cũng là nhất thời hồ đồ, vẫn tin chuyện cô mang thai, sợ rằng từ lúc bắt đầu, Cố Trinh Trinh tự tin không một chút nào hoài nghi cô rồi, khi đó Cố Trinh Trinh cũng không biết cô có tâm tư đối phó với cô ta, càng không tin cô sẽ hy sinh danh dự tới khiêu chiến cô ta.

Nghĩ tới đây, cô như có như không ngoéo môi một cái, ánh mắt nhìn vào bụng của mình, "Tôi nói tôi mang thai, cô liền tin? Cố Trinh Trinh, bắt đầu từ khi nào, thì cô trở nên dễ mắc lừa như vậy?"

Cố Trinh Trinh hoảng sợ, ánh mắt của cô nhìn khắp toàn thân Cố Tử Mạt, tiếp theo tập trung ánh mắt vào ly sâm banh trên tay cô, giọng châm chọc nói: " Cố Tử Mạt, thủ đoạn của chị cao hơn tôi nhiều."

"Đều do cô ban tặng." Dĩ nhiên cô biết Cố Trinh Trinh đang chế nhạo cô, nhưng cô cũng không chột dạ, ngược lại càng đúng lý hợp tình mà nói, dạo này, có oan ôm oan có cừu báo cừu, cô cũng không nợ gì ai!

Cô hướng ánh mắt không thẹn với lương tâm trực tiếp nhìn Cố Trinh Trinh, rõ ràng như một vị nữ vương, nhưng không nghĩ, ánh mắt của Cố Trinh Trinh lại tập trung toàn bộ nhìn chăm chú ly rượu sâm banh trong tay cô, loại ánh mắt này của Cố Trinh Trinh, cô cũng không cảm thấy xa lạ.

Lần trước sau khi Cố Trinh Trinh xuất hiện loại ánh mắt này, cô liền bị người đẩy từ trên thang máy xuống.

Chủ mưu, tập kích, mưu mô, trong ánh mắt của Cố Trinh Trinh đầy rẫy những chữ này!

Trong lòng Cố Tử Mạt cả kinh, đầu óc hoạt động cực nhanh, bỗng dưng, cổ tay của cô dùng sức, khéo léo hắt toàn bộ rượu sâm banh trong tay lên người Cố Trinh Trinh.

"A ——" Sau khi Cố Trinh Trinh cảm giác được, nhanh tránh ra một bước, nhưng vẫn chậm, trên chiếc váy trắng của cô đã đầy vết rượu sâm banh rồi.

Trong mắt Cố Trinh Trinh là không thể tin, kinh ngạc nhìn Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt ném ly sâm banh qua một bên, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Cố Trinh Trinh, cố làm ra vẻ tiếc nuối nói, "A, thật xin lỗi, lần này chị lại hành động trước em một bước, vậy thì hãy coi như đây là món quà chị tặng em đi, Trinh Trinh."

Cô biết Cố Trinh Trinh đã có suy nghĩ ra tay với ly sâm banh, vậy thì hắt lên trên người cô ta đi, để cho cô ta quần áo nhếch nhác, nếu không cũng sẽ tự hắt lên người mình, nói cô ghen tỵ với cô ta, cố ý làm dơ lễ phục của cô ta.

Nói vậy thì, cô quyết định sẽ thành toàn cho Cố Trinh Trinh.

"Chị, em không biết chị hận em thế nào, nhưng là, em......" Ánh mắt Cố Trinh Trinh mê mang, thê lương nhìn Cố Tử Mạt, mắt hạnh rưng rưng, rất đáng thương.

Cố Tử Mạt đã quen với vẻ mặt làm bộ làm tịch của Cố Trinh Trinh, cô có kháng thể, tự nhiên miễn dịch, cô không nhịn được cảnh cáo cô ta, "Cô muốn làm cho tôi khó xử, tôi sẽ khiến cô càng lúng túng hơn, không tin cô hãy cứ thử xem!"

Nói xong, cô cố ý nhìn chung quanh, khinh thường hừ một tiếng nói với Cố Trinh Trinh, "Mọi người cách bên này hơi xa, nếu cô muốn diễn trò cho mọi người xem, e rằng cô phải ra sức thêm chút nữa đấy." Dứt lời, cô cũng không nhìn Cố Trinh Trinh, ngẩng đầu nhấc chân, liền đi tới phía bên kia.

Cố Trinh Trinh trơ mắt nhìn Cố Tử Mạt đi xa, nhưng lại không thể làm gì, cô cố nén tức giận đi thay quần áo, sau đó trở lại phòng hóa trang, để thợ trang điểm hóa trang lại cho cô.

Thợ trang điểm đánh má hồng cho cô một lần nữa, Cố Trinh Trinh càng nhìn má hồng này lại càng tức, bấm mã số, một tên thủ hạ lùn đi vào.

Cô hạ mắt, phân phó, "Anh đi theo dõi người đàn ông đi cùng Cố Tử Mạt kia, tôi muốn biết rõ ràng thân phận chân chính cùng hành tung của anh ta." Sau khi giao chiến với Cố Tử Mạt, cô cũng dài ánh mắt hơn, quyết định xuống tay từ ‘ Lục Duật Kiêu ’.

Cô rất hoài nghi cái anh chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này là một hàng giả, một mặt, cô cũng không tin số mệnh Cố Tử Mạt lại tốt như vậy, mặt khác, Cố Tử Mạt có thể giả mang thai, cũng có khả năng dùng bạn trai giả!

Cho dù anh chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này là thật, ít nhất thì thông qua lần điều tra này cô cũng biết rõ ràng hành tung của ‘ Lục Duật Kiêu ’! Sau này cô có xuống tay với ‘ Lục Duật Kiêu ’, chẳng phải lại càng dễ như trở bàn tay?!

Có tâm tư như vậy, nên lòng tự tin của Cố Trinh Trinh lại khôi phục hơn phân nửa, cô nghe thuộc hạ lên tiếng trả lời rồi đi, trong lòng hơi đắc ý, đang suy nghĩ, cánh cửa kia lại bị người đẩy ra.

"Thế nào? Nên phân phó tôi đều phân phó, anh còn có vấn đề gì?" Cô cho là thuộc hạ đã đi lại quay lại, trong lòng phiền não mở miệng hỏi.

Không ngờ, lại là một giọng nói trầm thấp vang lên.