Thành phố Bắc Xuyên, cho cô cảm giác, so với mấy năm trước, càng sầm uất hơn mấy lần, nhưng cũng may, quán cà phê cô thường lui tới, hoàn cảnh vẫn thanh tịnh và đẹp đẽ như trước kia.

Phòng cà phê có một mảnh sân, căng những cây dù lớn bày biện hoa tươi, ngồi nhìn quang cảnh thành phố tương đối thoải mái.

Theo thói quen Cố Tử Mạt liền bước tới, đến một vị trí ở bên cạnh, do dự một chút, lại tiếp tục tiến về phía trước mấy bước, ngồi xuống.

Cô gọi đồ uống, sau khi cà phê được bưng lên, cô lại không có khẩu vị.

Cảnh vật nơi này vẫn không thay đổi, nhưng người lại thay đổi, như vậy mùi vị cà phê thì sao?

Cho dù mùi vị cà phê có thay đổi hay không, cũng sẽ làm cô bi thương một trận, giống như vừa rồi, cô nhìn thấy vị trí mà trước kia cô và Hứa Ngộ hay ngồi, cô lại không có dũng khí ngồi xuống.

Đem cái muỗng để ở một bên, quay đầu, liền nhìn chằm chằm quang cảnh thành phố qua mặt sân bên ngoài sững sờ.

Thành phố Bắc Xuyên, kể từ sau khi chia tay với Hứa Ngộ, cô bị đưa ra nước ngoài học điều hương, cô chưa từng trở lại nơi này.

Ở quán cà phê này, Hứa Ngộ đã từng tổ chức một lần sinh nhật cho cô, một lần sinh nhật khiến cô khó có thể quên được.....

Khi chuyện tình ngày xưa bị nhớ lại, chuyện cũ cũng không như mây.

Không biết trải qua bao lâu, có khách mới đến, nhân viên phục vụ nhiệt tình tiến lên đón, giọng nói tùy ý mà quen thuộc, chắc là khách quen, "Anh Hứa, vẫn vị trí cũ, vẫn như cũ?"

Người nọ nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, Cố Tử Mạt nghe được tiếng dịch chuyển của cái ghế sau lưng truyền đến, chắc hẳn người đó đã ngồi xuống.

Hồi tưởng của cô, bị vị khách mới vào này làm đảo loạn, cô không khỏi lắc đầu với mình một cái.

Cô làm sao, thấy cảnh thương tình, cứ như vậy hoài niệm tới thời gian bên cạnh Hứa Ngộ.

Chẳng lẽ cô đã quên thương tổn mà Hứa Ngộ đã mang đến cho cô rồi sao?

Cô buồn rầunâng má, trầm ngâm suy nghĩ, lại dựa vào bản năng nghề nghiệp,ngửi được một mùi nước hoa nam trong không khí ở nơi này.

Mùi vị này độc nhất vô nhị, hết sức quen thuộc, cô bỗng quay đầu lại, liền thấy Hứa Ngộ.

Hứa Ngộ bỗng nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt cũng cứng đờ, một lát sau, anh ta mới cong khóe môi cười với cô, hình như là chào hỏi, nhưng anh ta nhanh chóng rời tầm mắt, cúi đầu, vẻ mặt hờ hững, giống như cô không tồn tại vậy, giống như vừa rồi anh ta không có đưa mắt nhìn qua cô vậy.

Máu trong người Cố Tử Mạt nhanh chóng lưu động lên!

Trở lại chốn cũ, anh ngồi ở nơi mà trước kia bọn họ đã ngồi, thản nhiên như vậy, lại càng ra vẻ với cô, trên cả bình tĩnh lạnh nhạt rồi.

Cô cũng không có quên, người đàn ông này, lúc còn ở Hong Kong, còn như muốn nói lại thôi với cô!

Vì sao anh lại thay đổi? Chẳng lẽ là bởi vì —— Cố Trinh Trinh?!

Nếu đúng như vậy, nhất định cô phải chúc mừng Cố Trinh Trinh rồi, Cố Trinh Trinh lại thắng.

Như vậy hiện tại Hứa Ngộ đang đóng vai nhân vật nào? Chó không đổi được ăn cứt đàn ông là kẻ thay lòng đổi dạ, ngày trước anh ta bội tình bạc nghĩa với cô, hiện tại lại bội tình bạc nghĩa với Diệp Nhất Đóa!

Cô cảm thấyghê tởm, từ lúc bắt đầu thấy anh ta, thì không muốn nán lại nơi này một giây nào nữa, rút ra mấy tờ tiền mặt từ trong ví ra đặt lên bàn, đứng dậy đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Hứa Ngộ thấy cô rời đi như một cơn gió, sợ run trong chốc lát, dùng sức lau mặt, đứng lên vị trí mép ban công, nhìn về phía đường phố, chờ cô xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Có vài người, có một số việc, anh không cách nào lên tiếng giữ lại, chỉ có thể sử dụng ánh mắt để theo dõi bóng dáng của cô.

Một chiếc taxi đỗ ở bên cạnh, một người con trai đi tới muốn đón xe, lại phẫn nộ rời đi, chắc là bị từ chối.

Có taxi từ chối khách, vậy thì thật lạ, anh không khỏi tò mò lưu ý một chiếc taxi kia, cửa sổ xe để mở, bên trong tài xế đang hút thuốc, gương mặt này giống như đã từng quen biết.

Anh tập trung suy nghĩ, nhìn kỹ gương mặt đó trong chốc lát, sắc mặt chợt thay đổi.

Cố Tử Mạt đi toilet rửa mặt trước, để cho mình tỉnh táo lại, rồi sau đó mới vội vã đi ra ngoài, thấy cửa có một chiếc xe tắc xi, cô bởi vì vội vàng muốn đi, liền không chút nghĩ ngợi, đi thẳng về phía chiếc xe taxi kia.

Hứa Ngộ trơ mắt nhìn cô đi ra, lòng hồi hộp, hướng về phía phía dưới, cất giọng nói, "Tử Mạt! Ngàn vạn lần đừng lên chiếc xe kia!"

Cố Tử Mạt đâu có nghe lời anh, chỉ cảm thấy anh hoang đường lại ghê tởm, đi tới bên cạnh xe liền kéo cửa ra ngồi lên, báo một địa chỉ với tài xế, sau đó nhìn về phía ngoài cửa xe.

Hứa Ngộ vậy mà chống tay lên thành lan can tung người nhảy xuống, vội vàng chạy về phía bên này.

Cô hơi sửng sốt, không biết trong hồ lô của anh ta có cái gì, chẳng qua cô đã quyết định chủ ý là không quan tâm tới Hứa Ngộ nữa, liền dời tầm mắt đi, lấy lại bình tĩnh.

Bên trong xe có mùi thuốc lá rất nồng, khứu giác của cô nhạy cảm, cũng biết mùi thuốc lá nặng như này sẽ ảnh hưởng đến năng lực khứu giác của cô, liền nói, "Bác tài xế, làm phiền anh không nên hút thuốc lá, có thể không?"

Tài xế nghe xong, quay đầu lại nhướn mày, cười cười, "Người đẹp không muốn tôi hút, thì tôi sẽ không hút." Dứt lời, liền thô bạo ấn đầu thuốc lá xuống.

Cố Tử Mạt nhìn gương mặt đó của tài xế, trong lòng có một đợt thủy triều đánh tới, cả người giống như bị ngâm vào nước đá, chợt lạnh thấu.

Từ trong đầu hiện lên cái đêm thống khổ nhất đó, hai người đàn ông thô bỉ vươn tay, dùng sức xé rách y phục của cô.

Cô cực kỳ sợ hãi, khóc yêu cầu bọn họ thả cô, bọn họ nhìn về phía Hứa Ngộ, hỏi xem thái độ của Hứa Ngộ thế nào, Hứa Ngộ không hề tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đứng ở một bên, trên mặt không có biểu tình.

Hai người đàn ông này thấy Hứa Ngộ không có bất kỳ phản ứng gì, động tác trên tay càng thêm thô lỗ.

Người tài xế này, chính là một trong hai người kia.

Tài xế quan sát nét mặt Cố Tử Mạt từ kính chiếu hậu, cười, "Này, người đẹp, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Say xe rồi sao? Tôi biết, người đẹp các cô hay say xe, ha ha."

Chợt gặp người đã từng vũ nhục mình, Cố Tử Mạt nhất thời không có cách nào trấn định lại, cô nhìn chằm chằm vào sau gáy của người đó, đôi môi giật giật, khàn giọng nói, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe!"

Người đó cười to, quay đầu lại, tiếp tục nhìn đường lái xe, "Ha ha, Cố tiểu thư, lên xe của tôi, cũng không có dễ dàng xuống xe được, nếu cố tình muốn xuống xe, nhất định sẽ rơi vào tay của Diêm Vương đấy."

Nghe lời của anh ta, da đầu của cô một trận tê dại, lại ý thức được anh ta gọi cô là ‘ Cố tiểu thư ’, như vậy, anh ta đã nhận ra cô!

Theo bản năng cô hỏi, "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Hiện tại là xã hội pháp trị đấy!"

"Ha ha, xã hội pháp trị cũng có tình người chứ, tôi gặp gỡ cố nhân, tự nhiên muốn tìm một nơi để ôn chuyện rồi! Cố tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết tôi, nếu không, chúng ta cùng nhau nhớ lại, chậc chậc, một đêm kia còn rất kích thích, dáng vẻ bé nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ kia của cô, còn thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi!" Nói xong, anh ta quay đầu lại, bỉ ổinhìn cô một cái, "Chậc, ai nha nha, cô thật sự say xe, choáng váng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến rồi, yên tâm, anh đây hiện tại đã học được thương yêu phụ nữ rồi, đợi lát nữa an toàn đến nhà tôi, tôi sẽ để cho cô nằm nghỉ ngơi một chút, đừng nóng vội, chúng ta rất nhanh sẽ đến nơi."

Lời nói hạ lưu, để cho máu trong cả người cô đảo ngược, ý thức càng thêm thanh minh.

Cô cẩn thận dời mắt ra phía ngoài xe, anh ta cố ý lái xe rất nhanh, nhảy khỏi xe là không thể nào, giống như anh ta đã nhắc nhở cô vậy, nếu cô cố tình muốn xuống xe, sẽ đi gặp Diêm Vương.

Mà hướng anh ta đi, cũng không phải về phía trung tâm sầm uất của thành phố, chung quanh người ở thưa thớt, cũng không có mấy chiếc xe, hoàn toàn không dễ dàng kêu cứu.

Cô đột nhiên nghĩ đến, đưa tay mình vào trong túi quần, thừa dịp anh ta không chú ý, cô móc điện thoại ra áp vào lưng ghế trên, gọi cho Lục Duật Kiêu.

Chờ sau khi bên kia nhận điện thoại, cô làm ra vẻ say xe, nghiêng người về phía trước, đôi môi để sát điện thoại di động, cất giọng hỏi, "Anh đang bắt cóc tôi đó hả? Rốt cuộc thì anh có mưu đồ gì!"

"Ha ha, cô là một người đẹp yêu kiều, đương nhiên là tôi muốn mưu đồ cô rồi."

Cố Tử Mạt cắn răng, nói: " Anh đã thành công bắt cóc được tôi, nhưng nếu anh chỉ làm nhục tôi, không khỏi có chút đáng tiếc, không bằng chúng ta nói chuyện một chút, anh hãy ra cái giá tiền, tôi có thể cho anh được toại nguyện."

Tài xế cười lạnh.

Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, nhớ lại người đàn ông này là công tử của một nhà nào đó, hoàn toàn không thiếu tiền, cô lại vội vàng bổ sung, "Giá tiền dĩ nhiên tùy anh ra, có thể cho anh một món tiền rất lớn, thật, tôi không lừa anh."

Những tên công tử chơi bời này, giỏi nhất là tiêu tiền, nhưng bình thường tiêu tiền đều có hạn chế, nếu tăng số tiền lên, có lẽ anh ta sẽ đồng ý.

Nghe vậy, tài xế tiếp tục cười lạnh, "Xem ra cô thật sự leo lên được người có tiền rồi, ha ha, để tôi đoán một chút, người có tiền kia, là Lục Duật Kiêu, hay là Kiều Tử Hoài đây? Ha ha, cô gái có thể có xì căng đan với Lục Duật Kiêu, lại làm cho Kiều Tử Hoài tự mình hộ tống đến thành phố Bắc Xuyên này thật đúng là không tầm thường, còn có gan nói điều kiện với Tử Hòa tôi nữa. Vốn dĩ tôi muốn ăn cô trước, sau đó chụp vài bức hình khỏa thân của cô, đi tìm hai người đàn ông này đòi một trăm ngàn tiêu pha đâu, ha ha, nhưng qua lời nhắc nhở của cô, tôi đã đổi chủ ý rồi!"

"Bây giờ anh có chủ ý gì!" Cô hận anh ta đến tận xương, cắn răng hỏi.

Người đàn ông này, chắc là đã theo dõi cô đã lâu, nếu không làm sao biết Lục Duật Kiêu, còn thấyKiều Tử Hoài hộ tống cô đến thành phố Bắc Xuyên nữa!

"Tôi muốn đòi gấp mười lần! Ha ha ha!"

Cố Tử Mạt vùa tức vừa sợ, mặt đỏ bừng, lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hỏi ra lời, "Anh lái xe đến nơi hẻo lánh này làm gì? Anh nói là đến nhà của anh mà, đây chính là xóm nghèo của thành phố Bắc Xuyên...... Tôi nhớ trước kia anh......"

"Kỹ nữ! Cô câm miệng lại cho tôi!" Người đàn ông thẹn quá thành giận!

Cố Tử Mạt núp ở một bên, nơm nớp lo sợ.

Giữa tài xế taxi và hành khách, cách một lớp hàng rào, cô không có cách nào bóp cổ anh ta từ phía sau, chỉ có thể tìm kiếm cứu viện từ bên ngoài.

Hiện tại bên ngoài là đường phố nhỏ hẹp, gập ghềnh, vừa bẩn vừa xấu, kể từ đó, tốc độ xe cũng chậm xuống, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy phía trước có người thu phế liệu, cô bắt đường một đường sống, vội vàng đưa tay mở cửa xe.

Cửa xe đã khóa.

Mồ hôi lạnh của Cố Tử Mạt từ lỗ chân lông toát ra, dùng sức nắm chặt lấy chốt mở, hạ cửa sổ xe xuống, kêu to lên với bên ngoài, "Cứu mạng! Có người bắt cóc, mau báo cảnh sát!"

Người nọ là người thu phế liệu, lòng can đảm và sự hiểu biết có hạn, nghe tiếng nhìn lại, bị dọa chạy mất như một làn khói.

Mà trừ người này ra, trên đường đã không có người khác, cho dù cô có cố nhô ra ngoài cửa xe, cũng không cách nào tìm người kêu cứu nữa rồi!

Người đàn ông thấy thế, lái xe nhanh hơn, đợi đến lúc lái xe đến đích, mở khóa cửa xe, vừa mở cửa xe liền nhào về ghế phía sau.

Cho dù Cố Tử Mạt có co người lại, cũng bị anh ta nhanh chóng tóm được, anh ta lôi cả người cô ra ngoài, giơ tay lên giáng một bạt tai, mắng, " kỹ nữ!"

Sau đó cười lạnh, "Đồ kỹ nữ chết tiệt! Tôi thấy cô chính là muốn mau chóng sung sướng với tôi, chúng ta không vội, bây giờ sẽ đi sung sướng sung sướng ngay đây!"

Cố Tử Mạt dùng tay cố đẩy tay của anh ta ra, đanh giọng nói: " Anh làm hại tôi, coi như cuối cùng thuận lợi lấy được tiền, cũng sẽ không có kết quả gì tốt!"

Anh ta hoàn toàn không để ý, thô lỗ nắm lấy bả vai Cố Tử Mạt lôi cô vào bên trong.

Đang lúc ấy, một chiếc xe chợt vọt vào đường phố, vội vàng dừng lại.

Người đàn ông hơi híp mắt liếc nhìn người ở phía sau kính một cái, buông tay ra, mặc để mặc cho cô ngã xuống đất, đá cô ba bốn cái, mắng, " Đclmm! Kỹ nữ trước khi chết đều có người bảo vệ!"

Người đàn ông quá ác, chân đá đúng vào dưới sườn của cô, đau đến mức Tử Mạt hô hấp khó khăn, muốn bò dậy cũng không được, lại nghe thấy anh ta nói ‘ có người bảo vệ ’, cô bỗng ý thức được, cứu tinh tới rồi.

Cô cố nhịn đau, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe kia, sau đó, cô nhìn thấy Hứa Ngộ từ trong xe lao ra.

Cô hơi kinh ngạc, há mồm hít sâu, nghĩ thử đứng lên, ai ngờ chỉ thở thôi cũng có thể động đến vết thương nơi sườn, cô khó chịu hoa mắt, cánh tay liền bị người xách lên, sau đó cả người lại bị ném trở lại trong xe.

Xe bị khóa, cô bị cách ly với tình hình bên ngoài.

Kèm theo tiếng chửi rủa hạ lưu của tên tài xế ác động, chính là âm thanh đánh nhau, cô nghe thấy tiếng xương cốt va chạm khiến người khác sởn tóc gáy, trong lòng níu chặt, nhịn đau nâng người dậy, muốn thông qua cửa kính xe xem tình huống bên ngoài một chút.

Còn chưa chống lên được, cả người đã ngã xuống rồi.

Cô nhớ lại điện thoại di động của mình, vội vàng với tay lấy, còn chưa có lấy được, thì nghe thấy tiếng còi ầm ĩ vang lên, cảnh sát tới.

Phân tích một chút, chắc hẳn là Lục Duật Kiêu đã dẫn theo cảnh sát tới nơi này rồi.

Cô yên tâm, vừa mới nhắm mắt lại, thì nghe thấy người tài xế kia lên tiếng, "Hứa Ngộ, anh hùng cứu mỹ nhân, thật là lãng mạn, ha ha ha! Đáng tiếc cho dù mày có làm nhiều hơn nữa cũng vô ích! Dù thế nào thì cô ta cũng sẽ không chấp nhận sự ăn năn hối lỗi của mày đâu!"

Ngoài xe truyền đến một tiếng đấm đá, hô hấp của Hứa Ngộ có chút dồn dập, lạnh lùng nói, "Câm miệng! Anh câm miệng cho tôi!"

"Thế nào, tức giận? Kìm nén?" Trong giọng nói người kia mang theo sự đau đơn kịch liệt, nhưng vẫn đang cười, nghe hết sức thê lương, "Ha ha, thật buồn cười, mày móc tim móc phổi, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng người ta ngay cả nhìn mày một cái cũng không muốn, vừa ra khỏi quán cà phê, liền vội vã lên xe của tao! Ha ha ha, cho dù nhà họ Hứa nhà mày sừng sững không ngã thì thế nào, đáng đời mày không có được người con gái mình yêu nhất!"

Hứa Ngộ cực kỳ giận dữ, hướng về phía người kia, vừa đấm lại đá.

Lại bắt đầu một trận đấu ác liệt.

Người tài xế kia chắc hẳn yếu thế hơn, một lát sau, thở hổn hển chửi rủa Hứa Ngộ, "Mày cho rằng mày là ai? Mày chỉ là con chó trong mắt Thanh bang! Mày đã quên thời điểm năm đó bị ép buộc đến cùng đường không thể lui, bị buộc nói lời chấm dứt qua điện thoại! Tư vị bị đám người Thanh bang kia nhìn chằm chằm không dễ chịu đi, ha ha ha, bây giờ tao chỉ hơi nghĩ đến cái tình cảnh đó, đều cảm thấy rất là thỏa mãn!"

Cố Tử Mạt ở bên trong nghe, trong lòng rối bời, Hứa Ngộ vẫn nhớ cô? Lúc anh ta nói lời chia tay qua điện thoại, bên cạnh có người nhìn chằm chằm? Hứa Ngộ còn có dính líu với Thanh bang?

Việc chia tay năm đó, đúng là có ẩn tình khác!

Cô đau đến choáng váng, muốn suy nghĩ làm rõ một chút, nhưng tinh lực có hạn, cũng không đủ sức để cô tiếp tục suy nghĩ, đầu óc của cô đau đớn như muốn nứt ra, trên người đau đớn lại càng ngày càng nhiều không dứt.

Trong lúc cô gần như muốn ngất đi vì quá đau, thì cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy, Lục Duật Kiêu mang theo người đến.