Cặp mắt kia, luôn là Thiên Biến Vạn Hóa, có thể yêu kiều mang theo yêu thương, để cho anh sinh lòng thương tiếc, trong nháy mắt cũng có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, giết anh trong vô hình.

Cố Tử Mạt đã thấy qua đủ loại biến hóa của đôi mắt này, đương nhiên sẽ không nhận lầm, cho dù hiện tại đối phương đang đeo khẩu trang!

Ánh mắt sắc bén của cô liếc qua, đẩy tay Lục Duật Kiêu ra, nhanh chóng chạy về phía đối phương, nắm cổ tay của đối phương, lạnh lùng nói, "Cố Trinh Trinh, cô tới đây làm gì!"

Sau khi nói ra, cô mới phát hiện phản ứng của mình thật quá mức, lại kêu lớn tiếng như vậy ở cửa phòng bệnh trong bệnh viện!

Cố Trinh Trinh bị cô nhận ra, tháo khẩu trang xuống, sợ sệt nhìn người bên trong phòng bệnh một chút, nhỏ giọng chanh chua nói: " Em tới thăm bạn thôi, điều này có gì lạ chứ, chị, chẳng lẽ chị không cho phép em kết bạn tới thăm bạn sao? Như vậy thì chị cũng quá bụng dạ hẹp hỏi rồi."

Lục Duật Kiêu thấy là Cố Trinh Trinh, liền bước nhanh đến cửa phòng bệnh, nhìn lướt qua Cố Trinh Trinh, liền đẩy cửa phòng bệnh ra, đi xem tình hình của Lâm Yên Nhiên.

Anh phái người đặc biệt theo sát hành tung của Cố Trinh Trinh, cấm Cố Trinh Trinh bước vào nơi này nửa bước, nhưng chặt chẽ một trăm vẫn luôn có một kẽ hở, vậy mà Cố Trinh Trinh có thể Kim Thiền Thoát Xác, cải trang tới gặp Lâm Yên Nhiên!

Lúc anh đi vào, Lâm Yên Nhiên vẫn còn nhắm mắt, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mặc dù sắc mặt của cô hơi kém, nhưng được cái ngủ rất yên ổn, hình như không bị quấy rầy.

Như vậy —— Cố Trinh Trinh có nói chuyện gì với cô hay không, đây là mấu chốt nhất!

Ánh mắt anh sắc bén, quét xung quanh một vòng, ánh mắt đập vào góc trên ngăn kéo tủ, hình như có lộ ra một góc tạp chí.

Anh không bỏ qua một chút dấu vết này, đi tới, kéo ngăn tủ thấp ra, rút quyển tạp chí bên trong ra, nội dung phía trên, cũng không xa lạ, là trang báo có anh và Ninh Uyển!

Cố Trinh Trinh lấy ra? Hay là —— tự Lâm Yên Nhiên lấy tới?!

Vốn dĩ là một tờ tạp chí phẳng phiu, ở trong tay của anh, bị nắm chặt nhăn nhúm không chịu nổi, anh thở dài, vuốt vuốt nếp uốn trên quyển tạp chí cho thẳng thẳng, sau đó thả lại chỗ cũ.

Cuối cùng mới cẩn thận thả nhẹ bước chân, đi ra ngoài.

Gần như cùng lúc bước chân Lục Duật Kiêu bước ra ngoài, cô gái nhỏ nằm trên giường bỗng dưng trợn to hai mắt.

Ánh mắt của cô, sững sờ nhìn góc tạp chí nơi ngăn kéo tủ, vừa rồi Lục Duật Kiêu đã đặt quyển tạp chí về chỗ cũ, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không thay đổi.

Mà cô, trong lúc vô tình, sẽ mất đi người đàn ông tỉ mỉ này!

Bạn tốt của cô, Cố Trinh Trinh đã nói, còn quanh quẩn ở bên tai của cô, chân tướng ở trong đó, thật quá châm chọc đối với cô, không cách nào để cô tiếp nhận.

Lâm Yên Nhiên lấy quyển tạp chí trong ngăn kéo ra, cô dùng ngón tay vuốt ve dung nhan của Ninh Uyển, khóe miệng bật ra một nụ cười gần như réo rắt thảm thiết, "Quân xanh, ha ha, tại sao, tại sao......"

Cô cũng không biết làm sao, không khống chế được tự lẩm bẩm, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Ninh Uyển chỉ là quân địch giả của cô, mà địch nhân chân chính của cô, thì lại là cái người gọi là Cố Tử Mạt kia!

Tại sao, cô không phục!

Cô rất không phục, bản thân thua Cố Tử Mạt, càng không muốn, chịu thua số mạng!

Vị chuyên gia xem tướng đó cho cô bốn chữ, "Bạc mệnh phúc cạn", chẳng lẽ cô nên vì vậy mà chấp nhận sao?!

Không thể nào! Từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Lục, hưởng thụ điều kiện ăn mặc sử dụng đều là tốt nhất, toàn bộ là bởi vì Lục Hoài Nam yêu thích, vậy sau khi Lục Hoài Nam trăm tuổi thì thế nào, cô có thể dựa vào người nào?

Đáp án dĩ nhiên là, người thừa kế thứ nhất của nhà họ Lục —— Lục Duật Kiêu.

Bắt đầu từ lúc cô hiểu chuyện, thì cô đã ỷ lại tương lai của mình lên người Lục Duật Kiêu rồi, nhưng vì sao, Lục Duật Kiêu lại ung dung thản nhiên cưới người khác, không cho cô một cơ hội lấy hơi chứ!

"Tôi thật hận! Thật hận......" Cô dùng hết hơi sức, ra sức cào tờ tạp chí trong tay, gương mặt Ninh Uyển đã bị cô cào sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết.

Khóe miệng bi thương đã trở nên âm trầm, "Cố Tử Mạt, tôi cũng sẽ để cho cô giống như cô ta, biến mất hoàn toàn!"

......

Ngoài phòng bệnh, Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm Cố Trinh Trinh, cô có cảm giác, cô em gái này của cô, lại thay đổi một tầng.

Trước kia, Cố Trinh Trinh làm ra vẻ ăn năn hối cải, làm bộ làm tịch, đặt mình rất thấp, nhưng hai lần gặp mặt gần đây, thái độ của Cố Trinh Trinh lại thay đổi, trở nên có sức lực hơn rồi, ngay cả trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, đều viết hai chữ hãnh diện.

Cố phu nhân vừa xoay người, con gái ruột thịt của bà ấy, cũng là như thế?

‘ két ’ một tiếng, Lục Duật Kiêu từ bên cạnh đẩy cửa ra ngoài, cuối cùng Cố Tử Mạt cũng đợi được anh, đi tới trước mặt anh, đưa tay kéo Lục Duật Kiêu đến trước mặt Cố Trinh Trinh, hít một hơi, hỏi anh, "Cố Trinh Trinh để cho em hỏi anh, một ngày trước ngày chúng ta kết hôn, vụ tai nạn xe cộ hôm đó, rốt cuộc là tình huống thế nào!"

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt dời về phía Cố Trinh Trinh.

Anh nhịn Cố Trinh Trinh, đã không phải là lần một lần hai, một lần hai lần không tiếp tục đến lần thứ ba được.

"Ừ, là như vậy." Cố Trinh Trinh to gan thừa nhận, không sợ đưa ánh mắt nhìn Lục Duật Kiêu.

Video theo dõi ngày hôm đó, cô đã xem qua rồi, không ai có thể nhìn ra chân tướng thật sự, như thế nào đi nữa, đều là cô cứu Cố Tử Mạt, cô không sợ chút nào.

"Tử Mạt, việc này trở về anh sẽ nói rõ chi tiết cho em nghe." Anh nắm chặt tay Cố Tử Mạt, ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Cố Trinh Trinh, "Cố nhị tiểu thư, tôi đã giao video theo dõi cho tổ trinh sát điều tra, bọn họ cho tôi một kết quả kiến tôi giật mình."

"Giật...... giật mình......" Cố Trinh Trinh bị hù dọa, hoa dung thất sắc, ngay cả bước chân cũng lui về phía sau mấy bước.

Điều này cũng trong dự liệu của anh, anh đi về phía trước mấy bước, từng bước từng bước mà ép sát cảnh cáo nói, "Nếu như cô còn biết chừng mực một chút, cũng không nên xuất hiện ở những trường hợp không thích hợp nữa, cả những nơi không thích hợp nữa!"

"Tôi......" Cố Trinh Trinh cau mày, sắc mặt tái nhợt, "Tôi...... Tôi biết rồi." Nói xong, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, hoảng hốt chạy bừatìm cầu thang, vội vàng chạy vội đi xuống.

"Chuyên gia nói thế nào? Kết quả là gì." Cố Tử Mạt nhìn Cố Trinh Trinh hoảng hốt đi mất, trong lòng cũng đã suy đoán được bảy tám phần chân tướng, "Anh cứ nói với em đi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Nói đơn giản, chính là Cố Trinh Trinh cố ý đua xe ở trên đường với người khác, muốn thiết kế cho xe của đối phương đâm vào em, nhưng mà ở vào giây cuối cùng, cô ta thu lá gan lại, vì cứu vãn cục diện, cô ta cố gắng đánh tay lái, tự mình đụng vào xe của đối phương. Nhìn ngoài mặt, là cô ta cứu em, nhưng trên thực tế, cô ta chính là người đứng đằng sau." Dứt lời, anh cúi đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, cho nên không có có phát giác được khóe miệng của cô khẽ cứng ngắc.

"Cũng bởi vì như vậy, anh làm trao đổi với cô ta?" Cô lạnh nhạt nói.

"Ừ, tình hình lúc ấy đặc biệt, sau này anh sẽ không làm loại chuyện đó nữa." Anh trấn an cô nói.

Mặc dù trong lòng ngạnh một hơi, nhưng cô vẫn quyết định để chuyện đã qua trôi qua luôn, cô hít một hơi, không nói gì nữa.

Đúng lúc đó, có hai y tá đi tới, gõ cửa vào phòng bệnh, một lát, thì có y tá ra ngoài, nói với Lục Duật Kiêu, "Anh Lục, cô Lâm đã tỉnh rồi."

"Được, tôi biết rồi." Lục Duật Kiêu gật đầu, sau đó khoác tay cô, nói, "Chúng ta cùng vào đi, Yên Nhiên ở đây không có bạn bè, anh nghĩ hai người gặp mặt, nhất định sẽ cảm thấy hận không thể gặp sớm hơn."

"Cô ấy biết em tới đây sao? Cô ấy bằng lòng gặp em sao?" Mặc dù có Diệp Nhất Đóa động viên cố gắng, nhưng bước những bước này, quả thật có khó khăn.

Lâm Yên Nhiên có muốn gặp cô hay không, hay từ đầu đến cuối đều là cô nghĩ quá nhiều, Lâm Yên Nhiên cũng coi Lục Duật Kiêu như anh trai, chẳng qua là cô bị lòng ghen tỵ quấy phá, đem Lâm Yên Nhiên trở thành kẻ địch bên trong?

Nếu quả thật là như thế này, vậy thì cô thật muốn cùng nói xin lỗi với Lâm Yên Nhiên. Nhưng nếu như Lâm Yên Nhiên thật giống như cô tưởng tượng như vậy, tình cảm đối với Lục Duật Kiêu cũng không đơn thuần, thì cô nên làm cái gì?

Tầm mắt không khỏi khẽ hướng về phía người đàn ông bên cạnh, gương mặt góc cạnh kiên nghị mà khắc sâu, lông mi rất dài, môi mỏng hình dáng tuyệt đẹp, đẹp khiến các cô gái phải ghen ghét.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua của sổ thủy tinh trên hành lang hắt lên mặt của anh, không có chiếu xạ của đèn flash, cũng nhất định là người đạn ông vạn chúng chúc mục.

Lúc này, dường như Lục Duật Kiêu cũng nhận thấy được tầm mắt của cô. Quay đầu, liền thấy ánh mắt phức tạp của cô chăm chú nhìn anh.

Anh cho tia nhìn phức tạp trong đáy mắt cô, là lo lắng vì sẽ phải gặp người nhà của anh, vì vậy, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, "Anh vẫn đề cập về em với cô ấy, cô ấy cũng rất muốn biết em, hiện tại có cơ hội rồi."

Nói xong câu này, anh liền vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, giống như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô vậy, bên môi có một nụ cười yếu ớt.

Cố Tử Mạt cũng kéo ra một chút ý cười, chỉ không duy trì quá lâu.

Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, thậm chí không có gõ cửa, thấy có người tới, Lâm Yên Nhiên đang tiếp thụ y tá đo các loại chỉ tiêu xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Duật Kiêu thì trên mặt thoáng hiện vui vẻ, "Minh Tuyên, anh vẫn ở đây! Em rất vui, cám ơn anh."

Lục Duật Kiêu đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi y tá bên cạnh, "Theo dõi thấy tình hình thế nào?"