Đỗ Tường An đến với vẻ mặt vô cùng lo lắng.

- Hôm qua mình đến rõ ràng cô ấy vẫn còn khoẻ và tốt lắm mà! Sao lại bệnh nữa rồi! Nếu cứ thế này thì cơ thể làm sao mà chịu nổi.

Đỗ Tường An vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, nhưng không ngờ lại bị Lục Ngạn Thành nghe thấy.

- Trông cậu lo lắng cho cô ta quá nhỉ?

Giọng Ngạn Thành nghe thật lạnh lùng.

- Cậu đúng là hỏi thừa! Bệnh nhân của tôi bị bệnh, lí nào lại không lo lắng! Nhưng...!lại sao nữa vậy?

Ánh mắt khó chịu đó của Đỗ Tường An đó là gì?

- Cậu nghi ngờ tôi làm cô ta bị bệnh hay sao??

Lục Ngạn Thành cảm thấy vô cùng tức giận khi bị người khác nghi ngờ.

Hừ!

- Ai mà tin được.

Lời nói hời hợt của Đỗ Tường An như đang muốn khiêu khích Lục Ngạn Thành.

- Cậu có biết gần đây tôi rất bận không? Có thời gian đâu mà để ý đến cô ta.

Vã lại, tôi không hành hạ cho cô ta rách da, chảy máu thì thôi, chứ khiến cô ta bị bệnh làm gì? Không thì...!tôi giết cô ta luôn chứ cần gì làm vậy?

Nghe thật là mạnh miệng nhỉ? Nhưng...

- Cậu đã hiểu cảm giác bị hiểu lầm là thế nào chưa? Nên, Tịch Nghi cũng không thích cảm giác bị người khác khăng khăng cho rằng mình là một người không ra gì đâu!

Anh ta đang bước đi đầu tức giận thì tự dưng khựng lại.

Dường như lời nói của Tường An đã chọc trúng tâm anh ta.

- Cái gì là khăng khăng cho rằng? Hả? Cậu đừng để cô ta lừa gạt!

Còn thân thiết đến mức cậu phải gọi cô ta là Tự Ninh luôn rồi.

Chắc chắn là đã bị cô ta làm cho mụ mị đầu óc!

- Hừ! Cậu nghĩ cô ấy sao cũng được, nhưng riêng tôi...!thì tôi luôn tin tưởng cô ấy là một cô gái tốt bụng.

Mà này, tôi nhắc nhở cậu trước, hiện giờ thì tôi không làm gì được cậu, nhưng đến một ngày cậu thật quá đáng đến mức muốn giết cô ấy thì...!tôi buộc phải đưa bệnh nhân của tôi đi!

Gì cơ? Đúng là tức cười! Tên bác sĩ này còn không xem xem mình là người của ai!!

- Cậu thử xem! Muốn cướp? Cậu có bản lĩnh đó sao? Hiện tại cô ta đã là tù nhân của tôi rồi! Là người của tôi!

Đỗ Tường An không thèm đếm xỉa đến Lục Ngạn Thành, anh chủ muốn nhanh chóng lên xem xem Tịch Nghi thế nào rồi thôi.

Cái tên Đỗ Tường An này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy! Cậu ta chỉ đơn thuần xem Liên Tịch Nghi là bệnh nhân thôi sao? Nhưng, không đúng! Tại sao mình phải quan tâm đến chuyện đó làm gì! Cậu ta xem cô ta là gì thì kệ cậu ta, liên quan gì đến Lục Ngạn Thành tôi!

Ủa! Nhưng mà, sao mình lại cảm thấy khó chịu và tức tối thế này không biết?! Chẳng lẽ...!vì mình đang sợ Đỗ Tường An bị lừa sao? Dù sao cậu ta cũng là bạn của Lục Ngạn Thành này!

...----------------...

Cạch!

- Tịch Nghi! Em sao rồi!!

Bước vào trong, Đỗ Tường An nhìn thấy Tịch Nghi đang nằm co ro trong chăn, hơi thở có vẻ nặng nhọc và khó khăn.

Nhìn gương mặt của Tịch Nghi cũng vô cùng khó chịu.

Lại là cái bộ dạng đáng thương này! Tại sao lúc nào mình gặp cô ấy cũng là cái bộ dạng này chứ! Thật đau lòng mà!

Đỗ Tường An thở dài một hơi để dằn cảm xúc xuống rồi bước đến gần sờ vào trán Tịch Nghi.

- Nóng quá! Sao lại sốt cao nữa rồi??

Đỗ Tường An vội vàng vào phòng tắm lấy khăn và nhúng nước ấm lao sơ người cho Tịch Nghi, nhưng không ngờ vừa kéo chăn ra thì....

- Tay còn bị thương nữa sao?

Anh nâng bàn tay run run của Tịch Nghi lên mà thương xót.

- Đôi tay trắng nõn nà của một người con gái sao lại có thể để lại sẹo được!

Suy nghĩ lại thì...!trên lưng Tịch Nghi hiện tại cũng còn rất nhiều sẹo do Lục Ngạn Thành gây ra.

Từng chiếc roi da đánh lên.

Chát! Chát! Nỗi đau xé da xé thịt đó, chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy vô cùng đau đớn rồi!

- Tịch Nghi! Tôi phải làm gì mới có thể giúp được cô đây?

Chỉ cần khiết cô vui lên và yêu đời thêm một chút thôi thì một bác sĩ như tôi cũng đã cảm thấy rất vui rồi!

Cuối cùng thì...!sự quan tâm, lo lắng, đau sót này chỉ là...!bệnh nghề nghiệp của anh thôi sao!?