Tuy Liên Tịch Nghi vẫn còn chưa tỉnh nhưng mọi thứ đã ổn thoả hết cả rồi.

Vết thương được xử lý xong, cô ấy cũng đã hạ sốt, mà giờ, trời cũng đã gần sáng luôn rồi.

Nên, Đỗ Tường An xuống lầu định ra về.

Nhưng còn nhớ có điều cần dặn dò nên quay lại nói với Tịnh Huy vài điều.

- Còn có chuyện gì sao bác sĩ Đỗ? Không lẽ cậu còn lo lắng cho Tịch Nghi, không muốn về?

Nhận ra rằng đây là lời nố đùa nên Đỗ Tường An liền cau mày lại, cắn răng và cười nụ cười gượng gạo.

- Cậu đừng có đùa kiểu đó nữa! Tôi chỉ muốn dặn cậu một vài chuyện thôi.

- Liên quan đến Liên Tịch Nghi sao? Được, cậu nói đi!

Thoáng chốc Tịnh Huy lại trở nên nghiêm túc.

Bỏ tay vào túi quần, mày có chút cau lại, anh như vậy...!cũng nghiêm trọng quá rồi.

Haiz! Chàng trai này cứ thích ra vẻ.

Đỗ Tường An nhếch mép lên, trong đầu còn suy nghĩ đến việc khinh bỉ Tịnh Huy.

Không vội, anh vuốt tóc lên rồi mới nói.

- Cậu...!nên khuyên Lục Ngạn Thành cho cô ấy tịnh dưỡng vài ngày đi! Cứ đà này thì cô ấy sẽ không chịu được bao lâu đâu.

Còn nữa, cậu phải trông cô ấy cho cẩn thận, tôi sợ cô ấy sẽ tái phát lại mà lên cơn sốt và cả, cũng phải thay băng thường xuyên nữa, đừng để những vết thương đó nhiễm trùng, như vậy sẽ phiền lắm.

Im lặng một chút, Tịnh Huy thở dài rồi gật đầu.

Trong lòng anh lúc này cảm thấy rất nặng nề, vì, tối hôm nay Tịnh Huy anh có thể giúp được cô ấy nhưng chưa chắc gì su ngày mai vẫn có thể bảo vệ được cô ấy trước Ngạn Thành.

Tịnh dưỡng? Lục Ngạn Thành sẽ cho hay sao? Chuyện này đúng là quá phức tạp!

Đã không còn sớm nữa rồi, Tường An nói xong rồi quay lưng định ra về nhưng ngay lúc đó....

Brừm! Brừm! Brừm!

Tiếng xe???

Không xong rồi, Lục Ngạn Thành đã trở về.

Sao anh ta lại về ngay lúc này chứ?

Hai anh chàng đứng giữa nhà như bị đứng hình.

Hoảng hốt vô cùng.

- Không phải cậu nói hôm nay Lục Ngạn Thành không trở về sao? Sao.....? Sao lại?

- Làm sao mà tôi biết được chứ? Anh ấy nói với tôi là hôm nay sẽ không trở về mà?!!

Hai người thì thầm với nhau.

Cộc! Cộc!

Tiếng bước chân đã rất gần rồi!

- Sao cậu lại ở đây? Đỗ Tường An?

Ôi trời! Giọng nói này là muốn doạ người hay sao vậy?

- Tôi đang hỏi cậu đấy.

Đỗ Tường An còn lề mề vẫn chưa trả lời, đến một lúc sao mới cười giả trân.

- Ha ha...!ha! Tôi...!tôi...!Aiza! Tôi...!tôi đến đây chữa bệnh.

- Ai? Cậu ta?

Lục Ngạn Thành nghiêng đầu chỉ tay vào Tịnh Huy.

- Tôi? Đúng vậy, tôi bị...!khụ, khụ! Bị ho.

Tin được hay sao vậy? Với ánh mắt tinh tường như Lục Ngạn Thành mà muốn lừa à? Nằm mơ đi!

- Các người đang giỡn mặt với tôi hay sao vậy?

Lục Ngạn Thành toả ra đầy sát khí đen mù mịt.

Thật quá đáng sợ!

- Đã gần sáng rồi! Thôi tôi về trước đây!

- Cậu nên nói thật cho tôi biết đi!

Đỗ Tường An định chuồn nhưng lại bị Lục Ngạn Thành đặt tay lên bả vai cản lại.

Chết rồi! Phải làm sao đây? Mình...!Aiza! Toát cả mồ hôi lạnh luôn rồi!

- Thật ra...!Lục Ngạn Thành, anh đừng giận, chỉ là...!Tịch Nghi...!Tịch Nghi cần được chăm sóc.

Những vết thương của cô ấy cần băng bí và...!và cô ấy còn sốt rất cao nữa.

Đỗ Tường An nói là nếu không gọi cho cậu ấy kịp thời thì Tịch Nghi đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Không còn cách nào khác, Tịnh Huy phải nói thật với Lục Ngạn Thành.

Nhưng thật ra nếu không nói thì...!có thể giấu anh ta bao lâu chứ?

Nghe Tịnh Huy nói xong, anh ta vội bỏ Đỗ Tường An ra và nhìn lên căn phòng trống ở trên lầu.

Ngay lập tức, sắc mặt của anh ta biến đổi vô cùng u ám.

Lục Ngạn Thành tức giận cùng sát khí bừng bừng nhanh chóng lên lầu với tốc độ như một cơn sóng.

Không xong rồi, bão lại sắp ập đến nữa rồi! Anh ta lại làm gì Tịch Nghi đây? Làm ơn hãy để cô yên đi được không? Hãy để cô dưỡng bệnh vài ngày rồi hãy tính tiếp được không?