Lúc Thẩm Thần tìm được Trúc Lan Khuê thì thấy cô ấy đang ngồi xổm dưới bóng cây gào khóc.

Thời tiết hôm nay nóng bức, cô ấy khóc đến nỗi đầu vã đầy mồ hồi, thậm chí sau lưng áo đồng phục mỏng cũng bị ướt một mảng lớn.

"Lan Khuê."

"Hu hu hu.....Đồ khốn! Đúng là đồ khốn mà hu hu hu....."

Thẩm Thần im lặng đứng cạnh cô ấy.

Có vài người sẽ bày tỏ hết đau khổ trong lòng ra ngoài, nhưng cũng có vài người, sẽ giấu nó sâu trong đáy lòng.

Trong mắt người khác Thẩm Thần là một cậu bé nhát gan yếu đuối, nhưng có lẽ bọn họ đều quên rồi, tuy bọn họ từng thấy cậu đỏ mắt, nhưng chưa bao giờ thấy được cậu thật sự khóc ra nước mắt lần nào.

"Cửu Dạ cái đồ khốn nạn! Không đợi tớ về đã đi rồi, đồ khốn nạn!"

"Lan Khuê...Đừng đau lòng."

"Tớ mới không đau lòng!" Trúc Lan Khuê khóc sưng hai mắt, đứng lên: "Anh ta đi rồi tớ mới không đau lòng.

Thật đó, tớ không đau lòng chút nào!"

Từ đó đến giờ, trước mặt Thẩm Thần, Trúc Lan Khuê chẳng che giấu chuyện gì.

Việc Trúc Lan Khuê thích Cửu Dạ cậu đều biết cả.

Chỉ là hai người bọn họ giống nhau, trong mắt mấy chàng trai sắp trưởng thành ấy, hai người chỉ giống như là những đứa em trai, em gái của họ thôi, không hơn.

"Lục Tranh đi rồi à?" Trúc Lan Khuê lau nước mắt, khàn giọng hỏi.

Thẩm Thần gật đầu.

"Có phải cậu rất đau lòng không?"

Thẩm Thần hơi ngẩn người: "Không....."

"Thẩm Thần, cậu không cần gạt tớ.

Tớ biết cậu đau lòng hơn mọi người." Trúc Lan Khuê liếc cậu, cố kéo dài giọng nói: "Nếu đau lòng, nếu đau lòng cậu cứ nói tớ nghe.

Dù sao ở đây chỉ có hai người chúng ta mà."

Thẩm Thần cúi đầu, đưa tay nắm tay Trúc Lan Khuê: "Đi thôi, chúng ta quay lại trường học."

"Quay lại trường gì chứ.

Bây giờ có quay lại cũng không kịp tiết cuối đâu." Trúc Lan Khuê khịt mũi, cao giọng nói: "Nè, cậu giả vờ không sao làm gì chứ, ban nãy là cậu chạy nhanh nhất đó.

Xí, để nhìn tớ yếu đuối, nhìn tớ ngốc nghếch khóc lóc phải không?"

Trúc Lan Khuê tức giận hỏi cậu.

Thẩm Thần siết chặt cổ tay Trúc Lan Khuê, nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ không khóc."

Trúc Lan Khuê: "Sao lại....."

"Tớ có đau lòng, nhưng tớ sẽ không khóc." Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn cô ấy, gượng gạo nở nụ cười: "Khóc không giải quyết được việc gì cả.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, đúng không?"

"......"

Trúc Lan Khuê ngơ ngác nhìn Thẩm Thần, bỗng nhiên nói không nên lời.

Giờ khắc này, cô ấy chợt cảm thấy người đứng trước mặt mình thay đổi, nhưng cô ấy cũng không biết thay đổi chỗ nào.

Chỉ là cô ấy cảm thấy, Thẩm Thần lúc này đây hoàn toàn không còn là Thẩm Thần rụt rè nhát gan trong ấn tượng của mình.

"Đi nào, chúng ta không về trường nữa." Thẩm Thần lôi cô ấy rời khỏi đại viện.

Trúc Lan Khuê: "Thế chúng ta đi đâu?

Thẩm Thần: "Trời nóng, chúng ta đi ăn kem được không?"

Tính tình Trúc Lan Khuê dễ tức giận, nhưng nguôi giận lại càng nhanh hơn.

Cô ấy chớp chớp đôi mắt ngập nước, nói: "Kem á.....Được thôi! Đi ăn kem nào, đều tại tên khốn ấy hại tớ nóng đến như này!"

Thẩm Thần khẽ cười: "Ừ."

Dọc đường đi, Trúc Lan Khuê giương nanh múa vuốt hắng say mắng Cửu Dạ khốn nạn.

Nếu cô ấy mắng được hết buồn bực trong lòng rồi, thì sẽ không còn khó chịu nữa.

Thẩm Thần im lặng lắng nghe cô ấy mắng, thỉnh thoáng sẽ bày ra vẻ mặt đồng ý với lời cô ấy nói.

Lúc này, cậu tựa như một người nghe tuyệt vời nhất thế giới.

Nhưng trong khoảnh khắc nào đó, trong góc độ nào đó mà Trúc Lan Khuê không nhìn được, sự buồn bã và đau khổ trong lòng lại che phủ ánh mắt cậu.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chúng ta cũng phải tiếp tục học tập, tiếp tục cố gắng, tiếp tục trưởng thành.

Nhưng những điều này, cũng không ngăn được việc em nhớ về anh.

Đúng không, anh Lục Tranh?

**

Khi bạn đang độ thanh xuân, bạn sẽ cảm thấy những ngày đó vô cùng dài, không đáng nhắc đến.

Mấy năm này, vô số sự việc thay đổi long trời lở đất.

Nếu nói xa thì, trong và ngoài nước liên tục xảy ra các tai nạn khiến người nghe thì kinh sợ, xem qua tin tức thì bạt vía.

Nói gần thì, làng giải trí liên tục xuất hiện người mới, trường giang sóng sau đè sóng trước, tốc độ thay đổi thần tượng nhanh đến bất ngờ.

Nếu nói gần hơn nữa thì, các thiếu niên thiếu nữ non nớt năm xưa không còn non nớt nữa, tất cả đều đã thay đổi rồi.

Có người bôn ba khắp nơi, cũng có người nỗ lực trưởng thành.

Chẳng mấy chốc, lại một mùa đông đến.

Đã sắp ba năm kể từ ngày tạm biệt vào mùa hè năm ấy.

Mấy hôm nay, bên cạnh trường trung học nổi tiếng nhất thành phố có một tiệm trà sữa vừa khai trương.

Không gian trong tiệm rộng rãi, trang trí cũng vô cùng tinh tế.

Chỉ là tiệm trà sữa này cũng không phải chỉ có mỗi vẻ bề ngoài.

Nếu ai đã uống trà sữa của tiệm này rồi, nhất định sẽ quay lại ủng hộ tiếp.

Chiều hôm đó, có một cô gái hùng hổ đi vào quán trà sữa.

Cô gái này khoảng chừng mười sáu tuổi, trên người mặc đồng phục của trường học đối diện, chỉ là chiếc váy đồng phục vốn qua đầu gối đã bị cô ấy vén lên trên gối tận hơn một tấc.

Dung mạo của cô ấy tuy không phải tuyệt đẹp, nhưng các đường nét kết hợp với nhau lại có thể khiến mọi người vừa gặp qua đã không quên được, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ là một cô gái vừa kiêu ngạo vừa tùy ý.

"Ấy da, lạnh chết tớ rồi.

Thời tiết kiểu này đáng lẽ tớ nên trực tiếp lên xe về nhà mới đúng chứ." Cô gái vừa ngồi xuống bàn tròn trong góc tiệm, liền ném cặp sang chiếc ghế cạnh, sau đó duỗi tay cầm ly trà sữa đã có người uống lên hút một ngụm to: "A.....Ấm ghê."

Nhân viên trong tiệm nghe động tĩnh nên nhìn qua, sau đó cầm menu đi tới.

Bàn này ngoài cô gái vừa mới đến thì còn hai chàng thiếu niên nữa, chỉ là bọn họ đến sớm hơn cô gái này một tí.

Hai người này cũng mặc đồng phục cùng một trường với cô gái, một chàng thì trai tuấn tú như ánh mặt trời, lúc này đang cầm bút xem bài thi trong tay.

Một chàng trai còn lại lại trông rất thanh nhã, khuôn mặt cậu trắng mịn với đôi má phúng phính, đôi mắt hạnh với hàng lông mi khẽ cong, một đôi môi phớt hồng chúm chím, thêm kiểu tóc chân phương với những sợi tóc mềm mại đen nhánh, tổng thể kết hợp khiến cậu trông vô cùng ngoan ngoãn nhưng cũng không kém phần khôi ngô.

"Xin chào, xin hỏi bạn có muốn gọi món gì không?"

Cô gái có vẻ ngoài tùy ý chính là Trúc Lan Khuê, cô ấy gật đầu một cái: "Cho tôi một ly trà xanh trân châu.....À, cho thêm đậu đỏ nữa, nhớ đấy."

"Được, bạn đợi một lát nhé." Nhân viên trong tiệm quay người rời đi.

"Ok."

Trúc Lan Khuê lại hút thêm một ngụm trà sữa, sau khi nuốt xuống rồi ghét bỏ nói: "Tiểu Thần, sao cậu lại uống vị này nữa vậy? Vị này không ngon chút nào.

Tớ đã nói với cậu là vị trà xanh kia ngon hơn, cậu không thử à?"

Thẩm Thần ngồi đối diện cô ấy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tớ thích uống vị này."

"Đúng thế, sao cậu lại ép người khác phải cùng sở thích với cậu chứ?" Tống Từ bỏ bài thi xuống bàn, "Cậu đã nói không ngon mà sao còn uống nhiều như vậy hả?"

Trúc Lan Khuê nghẹn lại: "Đó, đó là do tớ lạnh nhé.

Tớ uống cho ấm người, cậu hiểu cái rắm ấy."

"Con gái con đứa sao lại nói chuyện thô tục vậy...."

"Tống Từ cậu nói cái gì hả?"

Hai người bọn họ đều đã lên cấp ba rồi nhưng vẫn cứ như hồi cấp hai vậy, vừa nói chuyện là lại bắt đầu cãi nhau.

Thẩm Thần cũng đã quen việc phải hòa giải hai người họ, vừa thấy bọn họ lại sắp bắt đầu cậu liền phát bài thi cho hai người: "Được rồi đừng cãi nữa, làm bài tập nào."

Trúc Lan Khuê hừ một tiếng: "Tớ mới lười cãi nhau với cậu ta."

Tống Từ trợn mắt nhìn cô ấy.

Trúc Lan Khuê không thèm để ý cậu ta, đột nhiên quay sang nói: "À Tiểu Thần, ông Lục có nói với cậu chưa?"

"Hử? Nói gì cơ?"

"Thì nói chuyện mấy người Lục Tranh sắp về rồi đó.

Tớ cũng là nghe Quý Nhiễm nói, trong thời gian này bọn họ sẽ trở về."

Bàn tay đang cầm bút của Thẩm Thần hơi khựng lại: "Không có.....Anh ấy, thật sự trở về sao?"

"Oh, hình như đợt nghỉ cũng dài lắm."

Ba năm trước, từ lúc Lục Tranh rời đi thì rất ít khi trở về.

Năm đầu tiên có về nhà ăn tết, nhưng năm ngoái đến tận khi tết đến anh cũng không trở về.

Lục Tranh từ trường quân đội gia nhập bộ đội, nghe ông Lục nói, các trưởng quan trong bộ đội rất tán thưởng anh.

Trong nhóm người mới anh cũng hết sức nổi bật, hiện tại đã có thể tham gia nhiệm vụ ở các nơi rồi.

Thật ra Thẩm Thần cũng không rõ lắm anh đang làm gì.

Cậu chỉ nghĩ, đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại anh, hiện tại nghe được tin tức về anh, bề ngoài tuy cậu bình thản như thường, nhưng trong lòng lại không kiềm được mà nổi sóng cuồn cuộn.

"Nói chứ tớ cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại vị đàn anh nổi tiếng này của chúng ta." Tống Từ cười cười, "Này, chắc hiện tại anh ấy vẫn đẹp trai như hồi trước chứ?"

Trúc Lan Khuê: "Đương nhiên rồi, Lục Tranh sao mà xấu đi được."

Tống Từ: "À....Cũng đúng.

Anh ấy với Trình Yên Chi giống nhau, đều là loại người khó xấu đi lắm.

Đúng rồi, hôm trước tớ thấy ảnh chụp của Trình Yên Chi trong điện thoại một đàn chị, nghe nói ở đại học chị ta được nhiều người theo đuổi lắm."

Trúc Lan Khuê ngắt lời cậu ta: "Có gì ghê gớm chứ."

"Yo yo yo, chua quá đi."

"Chị ta vốn chả có gì ghê gớm cả!" Trúc Lan Khuê trợn mắt liếc cậu ta một cái: "Xinh đẹp thì sao, vẫn không được người nào đó thích, đúng không Tiểu Thần? Này, Tiểu Thần? Thẩm Thần!"

Thẩm Thần giật mình: "Hả?"

Tống Từ cười cười: "Cậu bay đi đâu thế?"

Trúc Lan Khuê cười gian: "Chắc là nghe được người nào đó sắp về, nhớ điên rồi chớ gì."

Tống Từ hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên đang đỏ mặt thẹn thùng bên cạnh, nói: "Đừng nói bậy chứ."

Trong nháy mắt, Tống Từ cảm thấy cảm thấy mình vừa hiểu được điều gì đó, nhưng lại cẩm thấy cực kỳ hoang đường.

Lục Tranh đâu có vẻ thích người cùng giới, hơn nữa không phải Thẩm Thần là bà con xa của Lục Tranh sao?

"Mấy cậu nói gì vậy...."

Đúng lúc này, trà sữa của Trúc Lan Khuê được đưa lên.

"Không có gì không có gì, mau mau mau, làm bài tập nào." Trúc Lan Khuê máy móc chuyển đề tài, nhanh chóng kéo Thẩm Thần vào đống câu hỏi trong bài thi.

Tống Từ nhìn vệt đỏ còn chưa phai đi trên lỗ tai Thẩm Thần, hơi mím môi lại.

Lúc ly trà sữa hút đến đáy ly, bài tập cũng được giải quyết xong hết thảy.

Sau đó, Trúc Lan Khuê và Thẩm Thần tạm biệt Tống Từ, đôi bạn thân tay khoác tay cùng đi bộ về nhà.

"Tiểu Thần cậu nhìn váy của tớ này, đẹp không?"

Lên cấp 3 Thẩm Thần và Trúc Lan Khuê không còn cùng lớp nữa, vậy nên lúc còn trong tiệm trà sữa cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn cô ấy khoa tay múa chân như vậy cậu mới nhìn kỹ, đúng là chiều dài chiếc váy của cô ấy hơi khác thường.

"Cậu cắt hồi nào đó?"

Gần đây trong trường có khá nhiều bạn nữ tự sửa lại đồng phục, cậu cũng không ngạc nhiên lắm.

"Mới hôm qua ý.

Nè cậu có muốn đi làm không?"

Trúc Lan Khuê hỏi vậy là vì Thẩm Thần cũng có một bộ váy đồng phục.

Bộ váy này là do Trúc Lan Khuê lén đặt may riêng cho Thẩm Thần mặc.

Cô ấy còn mua đủ thứ đồ của con gái, từ áo lót, tất chân, giày,...chỉ vì muốn thử xem Thẩm Thần có thích làm con gái không thôi.

Nhưng sau một lần bị Trúc Lan Khuê xoay vòng vòng hóa trang thành con gái, Thẩm Thần đã dứt khoát cất tất cả chúng vào góc tủ quần áo.

Hóa ra ngoại trừ việc thích Lục Tranh, cậu không hề có ham muốn được làm con gái.

Thẩm Thần: "Tớ có mặc đâu, sửa xong cũng để đấy."

Trúc Lan Khuê: "...Cũng đúng."

"Mà cũng không thể cứ thế này được!"

Thẩm Thần hỏi chấm nhìn cô ấy: "?"

Trúc Lan Khuê "chậc" một tiếng, ra vẻ sâu xa nói: "Tiểu Thần à, mỗi người đều có lòng yêu cái đẹp...Anh Lục Tranh của cậu sắp về rồi, dù nhìn khuôn mặt này của cậu trắng trắng mềm mềm, nhưng cũng mộc mạc quá đi.

Cứ coi như cậu không yêu làm đẹp, vậy cũng phải nên vì anh Lục Tranh của cậu mà yêu một chút chứ?"

Thẩm Thần sửng sốt, xấu hổ nói: "Lan Khuê......Cậu đừng nói như vậy mãi chứ."

"Vậy thì sao chứ? Con trai vốn yêu thích bằng mắt mà, tớ không tin Lục Tranh sẽ là ngoại lệ đâu." Trúc Lan Khuê hừ một tiếng: "Cậu nhìn Trình Yên Chi đi, người ta trang điểm, người ta ra vẻ bao nhiêu, loại con gái kiểu này được ưa chuộng lắm.

Cậu ấy, nên học theo đi."

Thẩm Thần: "......"

"Ai yo ai yo, đi mà đi mà, hay là tới tiệm làm tóc đổi kiểu tóc nhá? À....Cậu có muốn học trang điểm không?"

"Tớ không...."

"Haiz mà mặt của cậu cũng không cần trang điểm đâu, làn da của cậu tốt lắm ý, lúc trước vàng quá nhìn không ra, giờ trắng rồi nhìn ghen tị quá, mua một cây son là đã đủ đẹp rồi."

"............"

Cũng không biết là do không lay chuyển được Trúc Lan Khuê, hay là do bị lời của cô ấy thuyết phục.

Cuối cùng Thẩm Thần vẫn để mặc cô ấy kéo cậu đi đổi kiểu tóc, sau đó lại đi một vòng mua son.

Vì vậy, lúc về đến nhà Thẩm Thần vẫn còn kinh sợ, vừa vào cửa liền trốn Lưu Lương chui tọt vào phòng.

"Tiểu Thần à, mấy hôm nay cậu phải giữ cho mình có trạng thái tốt nhất nhé.

Quỷ mới biết lỡ ngày nào đó đụng phải Lục Tranh thì sao."

Thẩm Thần nhớ lại lời Trúc Lan Khuê nói trước lúc tạm biệt về nhà, vì thế cậu liền lấy cây son dưỡng mới mua từ trong cặp ra, nhìn vào gương tô lên môi mình.

Hôm nay cậu đến tiệm sửa lại kiểu tóc, là kiểu xoăn nhẹ, những sợi tóc như rối lại như tinh nghịch khiến khuôn mặt nhỏ của cậu thêm phần tuấn tú và thu hút.

Thẩm Thần nhìn hình ảnh của mình trong gương, hít một hơi thật sâu.

Con trai, đều yêu thích bằng mắt sao?.