Lục Ly tiến về phía trước, đem cát lấp vào bên trên đống lửa, cho đến khi không còn tia khói nào bay ra.

Hắn quay lại nhìn Lục Linh Nhi, lúc này đang ngồi duỗi cái lưng, ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ.

“Linh Nhi tỷ, phiền tỷ gọi mọi người dậy, chúng ta phải lên đường.”

“Không cần gọi.” Một giọng nói vọng lại, đám nam nữ từ bên trong hai túp lều lần lượt đi ra ngoài.

“Vậy tốt!” Lục Linh Nhi nhún vai một cái rồi nói với Lục Ly.

“Tiểu Ly, ta gọi bọn chúng dậy cả rồi, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã!” Giọng nói ban nãy lại vang lên.

Đó là một thanh niên khoảng mười tám tuổi, vóc người cao lớn, gương mặt chữ điền, trông rất khôi ngô.

“Sao cơ?” Lục Linh Nhi hỏi lại.

“Bọn ta không muốn đi chung với hắn.” Thanh niên đáp.

“Lục Khải, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ta đã nói rồi.” Lục Khải giơ tay chỉ về phía Lục Ly rồi tiếp tục.

“Nơi nào có hắn thì không có bọn ta.”

“Tên khốn không biết điều nhà ngươi, có tin ta đánh ngươi nằm bò ra đất không?”

Lục Linh Nhi xắn tay áo, bộ dạng hung thần ác sát, dường như thật sự muốn xông vào dạy dỗ tên thanh niên kia một trận.

Nhưng nàng còn chưa lao tới thì đã bị một bàn tay giữ chặt lại.

Lục Ly nhìn đường tỷ của mình, nói:

“Mặc kệ bọn họ đi.”

“Mặc kệ chúng?” Lục Linh Nhi trừng mắt hỏi lại, nhưng rất nhanh sau đó liền xua tay về phía Lục Khải, hừ lạnh một tiếng.

“Các ngươi muốn đi thì mau cút đi, ở lại đây càng khiến ta thêm bực mình.”

Đám Lục Khải vốn không ưa tính khí bá đạo của Lục Linh Nhi, nhưng cũng không muốn tranh cãi.

Chúng liếc nhìn nàng một cái rồi kéo nhau rời đi.

Nhưng bọn chúng chỉ vừa đi được vài bước, Lục Bằng từ đầu đến cuối vẫn im lặng chợt đứng ra ngăn lại.

“Hiện tại vẫn chưa rõ nơi này là nơi nào, có nguy hiểm gì hay không, chia ra hành động riêng lẻ như vậy không phải là điều sáng suốt.

Trước mắt, việc cần làm là tìm được một nơi an toàn, ít nhất phải có người sinh sống, đến khi đó các ngươi muốn đi cũng chưa muộn.”

“Đám vô dụng đó muốn đi thì đi, ngươi lo lắng cho chúng làm gì?” Lục Linh bĩu môi nói.

Vốn dĩ, đám Lục Khải sau khi nghe Lục Bằng nói thì có chút lưỡng lự, nhưng vẻ lưỡng lự này đã bị Lục Linh Nhi đánh tan.

Lục Khải ôm quyền hướng Lục Bằng, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đám người rời đi.

“Linh Nhi tỷ, bớt nói vài câu đi.” Lục Ly khẽ thở dài.

“Linh Nhi, ngươi đừng gây sự nữa, việc này để ta xử lý được rồi.” Lục Bằng không vui nói, sau đó đuổi theo đám Lục Khải, cố gắng thuyết phục bọn chúng ở lại.

Dù sao thì trong hoàn cảnh lúc này, thêm một người chính là thêm một phần sức mạnh, huống hồ gì là bảy người.

“Hứ! Các ngươi cứ thích quan trọng hóa vấn đề.” Lục Linh Nhi ngẩng mặt nhìn trời, bộ dạng không quan tâm đến điều gì nữa.

Nhưng không im lặng được quá lâu, nàng trông thấy Lục Ly đang vẽ gì đó trên mặt đất, liền chạy đến bên cạnh hắn, bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện linh tinh.

Một lúc sau, Lục Bằng, không biết dùng cách gì, đã có thể thuyết phục đám Lục Khải quay trở lại.

Tuy trên mặt đám người vẫn còn bộ dạng hậm hực không hài lòng, nhưng chỉ cần không có người chủ động gây sự thì mọi thứ đều ổn thỏa.

“Được rồi, mọi người đều đã đông đủ, chúng ta lên đường thôi.” Lục Bằng nói xong quay sang nhìn Lục Ly.

“Tiểu Ly, đệ thấy chúng ta nên đi theo hướng nào?”

“Hồ lô rơi xuống từ hướng đông bắc, như vậy rất có thể chúng ta đang ở vùng tây nam của Hồng Lĩnh sơn mạch.”

“Đệ không rõ có truy binh đuổi theo hay không.” Lục Ly ngừng lại trong giây lát, sau đó nói tiếp.

“Nhưng nếu có, ít thì chúng sẽ tiếp tục đuổi theo hướng tây nam, nhiều thì sẽ phân chia lực lượng ra các hướng để tìm kiếm, nhưng chủ yếu vẫn là hướng tây nam.”

“Vì vậy, chỉ cần đi lệch ra khỏi hướng này là được.

Mặt khác, nếu đệ đoán không lầm, từ đây đi về hướng đông nam khoảng hai mươi dặm sẽ có một con sông lớn.

Mà gần sông thì khả năng cao sẽ có người ở lại, lúc đó có thể hỏi thăm tin tức, cũng như giải quyết được một số vấn đề trước mắt.”

“Tốt!” Lục Bằng nở một nụ cười đầy ý khen ngợi, phất tay ra hiệu cho đám người.

“Chúng ta đi về hướng đông nam.”

Nhưng đúng vào lúc này, chợt vang lên một tiếng gió rít tê tái sống lưng, từ giữa bầu trời phía xa vọng lại.

Cả đám Lục Ly ngẩng nhìn, trong tầm mắt hiện ra mười thân ảnh đang phá không bay tới, dẫn đầu không ai khác ngoài Lâm Thanh Tùng.

“Không ngờ lão già Lục Thiếu Phong kia lại có thể đưa bọn chuột nhắt này đi xa đến vậy.” Lâm Thanh Tùng thổi tắt cây hương trên tay rồi cất đi, mỉm cười nói.

Thanh âm của hắn không lớn, không truyền đi trong gió, mà rơi thẳng vào trong tai những người ở đây.

Nguyên anh trung kỳ so với trúc cơ sơ kỳ, khoảng cách khác nào giữa trời cao và vực thẳm.

Lâm Thanh Tùng còn chưa ra tay, chỉ mới nói một câu đã khiến đám người bên dưới kịch liệt chấn động tinh thần.

Lục Ly run rẩy thân mình phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát.

Đây là lần thứ hai trong đời hắn có cảm giác này, lần trước đó chính là cái đêm mà Lam gia lão tổ muốn hủy bỏ hôn ước với Lục gia.

Tròng mắt Lục Ly hoa lên, nhìn cảnh tượng xung quanh tựa như đang quay cuồng.

Toàn thân trở nên vô lực, hai chân hắn quỵ xuống, nằm dài trên mặt đất.

Trước mặt hắn, bầu trời xanh thẳm dần tối đi, cho đến khi hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, vô tận tịch mịch.

Không biết qua bao lâu thời gian, có lẽ là năm ngày, cũng có thể là mười ngày.

Trong lúc hôn mê, Lục Ly nhiều lần mơ thấy cha mẹ, mỗi lần đều khiến nước mắt vô thức rơi xuống, ướt đẫm gương mặt.

Những giấc mơ này, mặc dù cảm thấy rất đau, rất buồn, nhưng Lục Ly không muốn tỉnh lại.

Bởi chỉ có trong mơ, hắn mới được gặp lại cha mẹ mình, mới được nghe thấy giọng nói của cha.

Hình như cha không hề chán ghét, mà rất thương yêu hắn.

Cha bỏ đi không phải vì giận hắn, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo chạy theo sau, đòi dẫn đi thả diều.

Hình như, cha có lý do gì đó không thể nói cho hắn biết.

Hắn mơ về cha nhiều hơn, không phải vì hắn không thương yêu mẹ.

Sinh hắn ra không lâu, mẹ bắt đầu đổ bệnh, cả ngày chỉ nằm một chỗ, nhưng cha lại không cho hắn vào gặp bà.

Tuy nhiên, những lúc nằm co ro trong cơn mộng mị, thỉnh thoảng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm của mẹ, nghe được giọng nói ngọt ngào của mẹ truyền tai mình.

Đây là những ký ức xảy ra khi hắn còn quá nhỏ nên không thể nhớ, chỉ có trong mơ mới tìm về được.

Cũng có thể là, hắn nhìn thấy bá mẫu, thúc mẫu ôm ấp hài tử của họ, khiến niềm mong ước trong lòng càng trở nên mãnh liệt, đêm về hóa thành giấc mộng? Nhưng dù là lý do nào đi chăng nữa, Lục Ly vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Đêm nay, Lục Ly lại mơ.

Không ai biết trong mơ có gì, chỉ thấy môi hắn khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt là dòng lệ tuôn rơi.

Một lúc sau, hắn chầm chậm mở đôi mắt của mình ra.

Đôi mắt sáng, bởi vì lệ chưa khô càng thêm phần long lanh.

Lục Ly tạm quên đi giấc mộng vừa rồi của mình, mắt chớp vài cái liếc nhìn ra xung quanh.

Đây là một căn phòng khá tối, trông giống như một nhà kho bỏ hoang.

Cửa sổ cũng chỉ là một ô vuông nhỏ, không đủ để ánh trăng soi sáng một nửa thân hình hắn.

Cơ thể vô cùng nặng nề, Lục Ly khẽ nhấc người, cảm thấy các kinh mạch đều đã bị phong ấn.

Trên người hắn, tứ chi và cổ đều có vòng sắt khóa lại, quấn quanh người là một sợi xích cực kỳ lớn.

Đầu còn lại của dây xích được nối vào một cây cọc gỗ, nhưng có vẻ vô cùng rắn chắc.

Ở đó, còn có bảy sợi xích khác, mỗi đầu trói vào một người, chính là những người từng cùng hắn ngồi trên hồ lô.

Tính luôn cả Lục Ly, trong căn phòng này chỉ có tám người, Lục Bằng cùng Lục Thanh Nhi không xuất hiện ở đây.

Nhìn những gương mặt phức tạp ngồi gần đó, trong lòng Lục Ly chợt dâng lên một linh cảm bất an.

“Linh Nhi tỷ đâu?” Lục Ly hỏi một thiếu nữ ở gần mình nhất.

Thiếu nữ nhìn hắn, cắn chặt môi không nói, đôi mắt dần long lanh rồi chảy ra một dòng lệ.

“Tỷ ấy đâu?” Lục Ly hỏi lại với giọng lớn hơn, lần lượt nhìn từng gương mặt ẩn giấu trong bóng tối của căn phòng.

Không ai trả lời.

Không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió không ngừng lùa qua ô cửa.

“Tỷ ấy đâu?” Lục Ly gào lên, cảm giác có chuyện gì đó cực kỳ không hay đã xảy ra.

Vốn là người trầm mặc ít nói, thích sự yên tĩnh, hành động này thật sự không giống hắn chút nào.

Hắn không còn là chính mình, chứng tỏ Lục Linh Nhi quan trọng đối với hắn như thế nào.

Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, hay bị cười nhạo vì việc này.

Linh Nhi tỷ là người duy nhất đứng ra bảo vệ hắn.

Những lúc có chuyện buồn, hắn không biết nói với ai, chỉ có thể trốn vào một nơi vắng vẻ ngồi khóc.

Chính Linh Nhi tỷ đã đến an ủi hắn.

Trong Lục gia, Linh Nhi tỷ là người thật sự quan tâm đến hắn nhiều nhất, và cũng là duy nhất.

Dù tộc trưởng là gia gia của hắn, thì cũng chỉ vì hắn có tư chất tốt nên mới tỏ ra ưu ái.

Cho nên, tuy chỉ là họ hàng xa, nhưng từ lâu hắn đã xem Linh Nhi là tỷ tỷ ruột thịt của mình.

Hắn đã mất mẹ, cha cũng bỏ đi biệt vô âm tín, chỉ còn lại người thân duy nhất là nàng.

Lúc này, không rõ nàng sống chết ra sao, trong lòng hắn sao có thể không lo lắng được.

“Tỷ ấy đâu?” Lục Ly lại gào lên, tiếng kêu ầm ĩ cả căn phòng.

“Tỷ ấy đâu rồi?”

“Yên tĩnh chút đi!” Chợt một tiếng quát vang lên, như muốn át đi tiếng gào kia.

Người đó là Lục Khải.

Hắn ngồi trong bóng tối, có thể cảm nhận được đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía Lục Ly.

Tuy nhiên, sau đó hắn cũng cúi mặt xuống, giọng nói trở nên khàn đặc:

“Chúng ta vẫn luôn bị nhốt ở đây, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với tỷ ấy.”

Đúng lúc này, Lục Ly chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía căn phòng kế bên.

Ở đó, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vọng lại.

Mặc dù thanh âm méo mó đến cực điểm, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là của Linh Nhi tỷ..