Lục Ma

Chương 21: Ngươi Vô Tội Sao

Giữa không trung, thân ảnh Lục Ly đứng im bất động, dưới một cơn lốc linh hồn đang cuồn cuộn chảy xiết.

Linh hồn, cũng giống như linh khí đối với tu sĩ, chính là thứ tẩm bổ giúp cho Lục Ly lớn mạnh hơn.

Tuy nhiên, nếu không hấp thụ một cách có chừng mực thì sẽ mang đến hậu quả rất khó lường.

Lúc này, Lục Ly biết bản thân đã đạt đến cực hạn, nhưng lại không có cách nào ngăn cản từng đợt linh hồn đang ầm ầm chui vào trong người.

Hắn cố chuyển mình, nhưng không thể nhúc nhích dù chỉ một phân, hệt như con ruồi bị nhốt trong một tảng băng vô hình.

Không gian xung quanh như bị hóa đá, thậm chí ngay cả Lục Ly cũng vậy.

Huyết sắc trên người ngày càng đậm hơn, thân thể hắn đã vô cùng chật chội, mỗi lúc lại phình to, căng tròn như một con muỗi hút quá nhiều máu.

Một trượng, hai trượng, năm trượng,… cho đến khi vượt quá mười trượng, khe nứt đầu tiên xuất hiện ngay giữa trán của Lục Ly, nhanh chóng lan xuống phía dưới như một tia chớp, bao phủ khắp nơi trên thân thể hắn.

Băng! Băng! Băng!

Âm thanh như pha lê tan vỡ vang lên, cùng với đó là huyết sắc quang mang che phủ cả bầu trời.

Bụp một tiếng, Lục Ly nổ tung thành vô số mảnh vụn, tạo thành một cơn bão tuyết màu máu trên đỉnh Hắc Lang sơn.

Dưới ánh trăng bạc lấp lánh, bão tuyết quay cuồng chốc lát rồi tan biến, để lộ ra một Lục Ly khác ở bên trong.

Hai mắt nhắm, thân ảnh hư ảo vẫn là một đỏ như máu, thoạt trông không có gì thay đổi so với trước đó.

Không lâu sau, Lục Ly chậm rãi mở mắt ra, khẽ chớp vài cái rồi cẩn thận quan sát quanh.

Cảnh tượng không có gì khác biệt, núi non, rừng cây, và cả đống thi thể đang nằm la liệt dưới chân hắn.

Đột nhiên, Lục Ly bất chợt hướng vào một khoảng không gian ở rất xa, ánh mắt dần trở nên chăm chú.

Hắn bắt đầu cảm nhận được, từng đợt dao động của linh hồn đang không ngừng truyền đến.

“Chuyện này…” Lục Ly khẽ thì thầm.

“A…” Hắn bỗng giật mình, đưa tay lên như muốn chạm vào đôi môi hơi hé mở.

Hắn đã có thể phát ra âm thanh một cách tự nhiên, chứ không hề khó khăn như lúc mới tỉnh dậy.

“Đột phá sao?” Lục Ly cúi xuống, đôi mắt lóe sáng nhìn vào hai lòng bàn tay mình.

Hắn cảm thấy một nguồn năng lượng tràn trề, mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần đang cuồn cuộn chảy bên trong thân thể.

Lục Ly chợt đưa tay lên ngực trái, chạm nhẹ vào hắc ngọc đang nằm ở đó.

Vừa nãy, hắn có cảm giác chính là thứ này đã khiến cho bản thân mất đi không chế, tự động thôn phệ lượng linh hồn khổng lồ kia.

“Rốt cuộc thứ này là gì?” Lục Ly thầm nghĩ, sau đó nắm chặt hai tay, nhắm hai mắt rồi lại mở ra.

Vẻ kích động trên gương mặt biến mất, Lục Ly khẽ xoay người, hướng về phía một ngọn tháp canh bay tới.

Tại đây có một người và một sói, đều đã chết, chính là Đại Lang và chiến lang Tiểu Bảo của gã.

Bàn tay Lục Ly khẽ vung tới trước, kéo tấm áo da thú trên người Đại Lang xuống.

Ánh mắt lướt qua trên cơ thể vạm vỡ của gã đàn ông rồi dừng lại ở giữa ngực, ở đó có đeo một hạt châu màu tím, trông không quá đặc biệt.

Trong khi rút lấy linh hồn của Đại Lang, Lục Ly từng cảm giác có một thứ trên người gã đàn ông này khiến hắn khó chịu.

Hắn nhìn chăm chú hạt châu, suy nghĩ trong giây lát rồi giơ tay lên, phóng ra một tia huyết quang.

Đúng lúc này, hạt châu đột nhiên lóe lên, phóng ra một tia tử sắc lôi điện mảnh như sợi chỉ, đối kháng với huyết quang của Lục Ly.

Huyết quang và lôi điện đâm thẳng vào nhau, tạo thành một quang cầu to bằng nắm tay.

Bụp!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, quang cầu chớp mắt liền biến mất, để lại một vệt khói mỏng bị gió cuốn đi.

“Thảo nào.” Lục Ly nhìn gương mặt Đại Lang, khẽ thì thào.

“Hắn làm không biết bao nhiêu chuyện ác, giết người không gớm tay, nhưng lại không có một oan hồn nào đeo bám ở xung quanh.”

Ánh mắt chuyển dời xuống hạt châu lần nữa, Lục Ly lại giơ tay lên, bắn ra một luồng huyết quang lớn hơn trước gấp nhiều lần.

Oan hồn bình thường có thể sợ hãi thứ này, nhưng hắn thì lại hoàn toàn khác.

Roẹt! Roẹt!

Hạt châu kịch liệt run rẩy như gặp đại địch, tỏa ánh sáng chói mắt rồi phóng ra một luồng lôi điện thô to để chống trả.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tòa tháp canh lập tức hóa thành tro bụi, biến mất sạch sẽ không để lại một chút dấu vết nào, kể cả hai cái xác ở trên đó cũng chịu chung số phận.

Một lúc sau, bụi bặm dần tán đi, hạt châu cũng đã rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo như một viên sắt nung bị thả vào nước lạnh.

Vài tia chớp nhỏ xoẹt qua rồi biến mất, hạt châu lăn nửa vòng rồi nằm im bất động.

Thân ảnh dần hạ xuống, Lục Ly lại phóng ra một luồng huyết quang về phía hạt châu.

Dường như đã mất hết sức chống cự, hạt châu không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, mặc cho huyết quang cuốn lấy.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Lục Ly cầm hạt châu trên tay, quan sát một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

“Chờ khi nào rảnh rỗi đem ngươi ra xem xét vậy.”

Nói xong, hắn nhìn vào sâu bên trong của Hắc Lang trại, có một số dao động linh hồn đang truyền tới.

Những linh hồn này khá yếu ớt, so với đám người hắn vừa ăn xong có chút khác biệt.

Lục Ly khẽ nghiêng người, hóa thành một vệt huyết quang bay đi.

Đến nơi, hắn thấy vô số nữ nhân trong trạng thái trần truồng lõa lồ, bị nhốt trong các nhà giam như những con gia súc.

Bởi vì linh hồn quá nhiều, những hình ảnh đọng lại cũng khá tạp nham, Lục Ly không cố tìm tòi ký ức của những kẻ mà mình đã thôn phệ.

Dẫu vậy, hắn vẫn thấy được một số việc mà đám người này đã làm khi còn sống.

“Thật độc ác!” Lục Ly thầm than, không ngờ con người lại có thể làm ra chuyện như thế này.

Từ nhỏ, hắn luôn được cha dạy điều hay lẽ phải, làm việc không thẹn với lương tâm.

Hắn lại chưa bao giờ đi ra thế giới bên ngoài, chưa được chứng kiến nhiều thứ trên đời, cho nên nghĩ rằng ai cũng là người lương thiện.

Nhưng kể từ khi gia tộc gặp nạn, người thân lần lượt mất đi, tận mắt chứng kiến nữ nhân của mình bị hành hạ thống khổ, bản thân cũng phải chết một cách đau đớn, hắn mới biết thế giới này thật sự tàn khốc.

Sóng gió có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Muốn vượt qua, hắn phải đủ mạnh mẽ.

Huyết quang tràn ra, Lục Ly khẽ phất tay, kéo mở từng cánh cửa phòng giam đang đóng kín.

Hắn thổi nhẹ một hơi, khiến những gương mặt đờ đẫn như bị mất hồn dần tỉnh táo trở lại.

Vài ngàn linh hồn không phải là một con số nhỏ, nhưng đây đều là những người vô tội, hắn không xuống tay được.

Hắn cũng không biết nên xử lý những nữ nhân này như thế nào, lại không thể mang hết theo bên mình, đành để bọn họ tự sinh tự diệt.

“Ta chỉ có thể giúp đến đây, phần còn lại các ngươi tự lo liệu lấy.” Lục Ly truyền âm thanh của mình vào tai mỗi người rồi bay đi.

Đám nữ nhân bên dưới ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì Lục Ly đã biến mất.

Lúc này, hắn đang ở một nơi cách đó không xa, chính là bảo khố được tích lũy suốt mấy chục năm của Hắc Lang trại.

Thân ảnh Lục Ly xuyên qua bức tường đá, xuất hiện bên trong căn phòng tối mịt, thắp lên chút ánh sáng mờ màu đỏ.

Hắn đảo mắt một lượt rồi tiến đến phía cuối căn phòng, bỏ qua hết những thứ vàng bạc châu báu.

Trong góc tường, một chiếc rương cũ nằm im lìm ở đó, phủ đầy bụi bặm, dường như rất lâu rồi không có người ngó ngàng tới.

Lục Ly phủi sạch lớp bụi dày rồi đẩy nắp chiếc rương lên, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Từ trong rương, từng luồng bạch quang nhu hòa tỏa ra, được những thứ vàng bạc châu báu ở xung quanh phản chiếu, khiến cả căn phòng tràn ngập trong ánh sáng lấp lánh.

“Thứ này…” Lục Ly vươn tay, nhặt một viên đá màu trắng lên quan sát.

“Chẳng phải là nguyệt quang thạch sao?”

Đối với tu sĩ mà nói, nguyệt quang thạch không phải là vật gì quá xa lạ, một viên linh thạch hạ phẩm có thể đổi được cả giỏ.

Tuy nhiên, đây là thứ mà người bình thường rất khó để có được, kể cả vương tử của một nước.

Nhưng điều khiến Lục Ly thật sự quan tâm, lại là cảm giác khi nắm viên nguyệt quang thạch trong tay.

Hắn xem xét được một lúc, sau đó đột nhiên bỏ viên đá xuống, đóng nắp rương lại rồi lao thẳng ra bên ngoài.

Tại một nơi lưng chừng sườn núi, có một bóng người đang cưỡi sói vội vã chạy đi.

Người này đã âm thầm rời khỏi Hắc Lang trại trước khi Lục Ly tìm đến, cho nên lúc này hắn mới phát hiện ra.

Đó là một gã đại hán cao lớn, mặt mày bặm trợn, đầu trọc sáng bóng, không ai khác ngoài Nhị Lang.

Gã ngồi trên lưng Tiểu Cát, tay phải không ngừng vung đao chém nát những bụi cây cản trở trước mặt, trong khi tay trái ôm khư khư lấy một đứa bé.

Gào!

Bỗng, Tiểu Cát khựng lại thân hình, tứ chi bám chặt vào dưới mặt đất, nhưng vẫn bị mất thăng bằng rồi ngã xuống.

Nhị Lang phản ứng không chậm, lập tức nhảy khỏi lưng sói, lộn vài vòng rồi đứng dậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Gã nắm chặt thanh đao, trừng mắt về phía thân ảnh màu đỏ vừa hiện ra trước mặt.

“Nó là con ngươi?” Lục Ly không đáp, liếc nhìn đứa bé rồi hỏi lại.

“Không liên quan đến ngươi.” Nhị Lang hung hăng quát.

“Muốn chiến thì chiến, chớ có giả thần giả quỷ.”

Dứt lời, gã lập tức nhảy lên, vung lưỡi đao sáng loáng chém mạnh xuống.

Không chỉ có vậy, từ phía sau lưng Lục Ly, một bóng sói cũng đồng thời lao ra, phối hợp với Nhị Lang vô cùng nhuần nhuyễn.

Tuy nhiên, Lục Ly không hề tỏ ra nao núng, nét mặt cũng không giật mình sợ hãi một chút nào.

Hắn đứng yên tại chỗ, mặc cho lưỡi dao sắc bén cùng những chiếc móng vuốt nhọn hoắc đâm vào thân thể.

Xoẹt! Xoẹt!

Một kích đắc thủ, tuy nhiên Nhị Lang không cảm thấy bất ngờ, ngược lại trong mắt dâng lên một nỗi sợ hãi.

Rõ ràng gã đã chém trúng, nhưng lại cảm giác như là chém vào khoảng không.

Hơn nữa, ngay khi lướt qua thân ảnh Lục Ly, gã cảm giác có một luồng sương lạnh chạy dọc sống lưng.

“Kẻ này thật sự không phải là người sao?” Nhị Lang khẽ lẩm bẩm trong miệng.

Trước đó, Đại Lang đã nhắc đến điều này, cho gã lựa chọn ở lại hoặc rời đi.

Mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng vì đứa bé, gã đành cắn răng bỏ mặc các huynh đệ, quyết định rời đi.

“Mọi người, có lẽ cũng đã không còn nữa rồi.” Nhị Lang cẩn thận đặt đứa bé bên cạnh một gốc cây, âu yếm nhìn nó lần cuối rồi chậm rãi đứng lên.

Gã xoay người về phía Lục Ly, bình tĩnh nói:

“Đứa bé này vô tội, hãy tha cho nó một con đường sống.”

Lục Ly không đáp, chỉ chậm rãi giơ bàn tay của mình về phía gã đàn ông, bắn ra một tia huyết quang.

Roạt!

Đột nhiên từ trong bụi cây gần đó, con sói Tiểu Cát lao ra, che chắn ở phía trước người Nhị Lang.

Huyết quang xuyên qua, rút lấy linh hồn con sói rồi quay trở về trong lòng bàn tay của Lục Ly.

“Quả là một con vật trung thành.” Hắn bóp nát tia linh hồn mỏng manh rồi dung nhập vào thân thể, khẽ nói.

“Nhưng trung thành với cái ác, thì cũng chính là cái ác.”

Nhị Lang nhìn Tiểu Cát nằm bất động trên mặt đất, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu.

Gã điên cuồng gầm lên, vung đao chém về phía Lục Ly lần nữa.

Thanh đao chém qua, thân ảnh Lục Ly vẫn sừng sững như núi, không hề lay chuyển.

Phía sau lưng hắn, Nhị Lang hai mắt không còn linh động, cơ thể cao lớn từ từ đổ gục xuống.

Nuốt xong tia linh hồn, Lục Ly chậm rãi tiến về phía đứa bé, nhìn gương mặt non nớt đang cười đùa với mình.

“Ngươi vô tội sao?”

Hắn mỉm cười với đứa bé, nâng lên bàn tay đánh ra một tia sáng huyết sắc rực rỡ..