Lục Ma

Chương 12: Hắc Ngọc Thần Kỳ

[Nên đọc lúc nửa đêm]

Tiểu Bảo lang hú một tiếng, cả thân hình chồm lên, vùn vụt chạy ra khỏi thôn.

Đến bên cạnh núi cát, nó nhảy nhót xung quanh vài vòng rồi dừng lại, chân trước cào nhẹ trên mặt đất.

“Đại ca!” Đại hán đầu trọc cưỡi sói đuổi tới, nghi hoặc nhìn núi cát cao hơn mười trượng.

“Chỗ này có bảo vật sao?”

“Mũi của Tiểu Bảo chưa bao giờ ngửi nhầm.” Đại hán mặt sẹo đáp.

Chờ đám thuộc hạ có mặt đông đủ, gã nắm nhẹ vào túm lông phía sau gáy Tiểu Bảo để nó lùi lại, sau đó phất tay về phía núi cát.

“Lên, đào chỗ này ra.”

“Rõ!”

Hai mươi người đi cùng đại hán mặt sẹo liền nhảy khỏi lưng sói, lui xuống đứng hai bên Tiểu Bảo.

Trong khi đó, đám chó sói lập tức lao tới, chia nhau từng vị trí trên núi cát, bắt đầu dùng móng vuốt đào bới.

Đám chó sói này không chỉ biết chiến đấu, mũi có thể đánh hơi ra bảo vật, mà lúc cần thiết thì cho đi làm mấy việc chân tay cũng rất tiện.

Bởi đã quen với việc này, chẳng mấy chốc bọn chúng đã đào xuống một phần mười núi cát, bụi mù bay đầy trời.

Tiểu Bảo ngồi trên hai chân, mắt nhìn chăm chú, thỉnh thoảng hú lên như để hướng dẫn bọn đệ đệ nên đào như thế nào.

Nó là sủng thú của gã đầu lĩnh, lại là một con chiến lang thuần huyết, nên được ưu ái không phải làm mấy việc lấm bẩn này.

Chỉ là, lúc Tiểu Bảo nhìn đám đàn em của mình, trong ánh mắt có chút gì đó thèm thuồng.

Vài canh giờ lại trôi qua, màn đêm vừa đến, núi cát cũng bị đào xuống hơn phân nửa.

Sau một canh giờ nghỉ ngơi, đám sói lại tiếp tục đào suốt đêm, đến khi trời hửng sáng thì cũng có kết quả.

Căn phòng bỏ hoang lúc trước lại lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

Ngoại trừ bức tường bố trí trận pháp đã không còn, cùng với việc bị phủ thêm một tầng cát mỏng, nơi đây không có gì thay đổi.

Đại hán mặt sẹo nhìn căn phòng, nhanh chóng dẫn đám người đi vào trong, bắt đầu lục lọi.

Căn phòng tuy lớn, nhưng bốn mươi hai cặp mắt, cả người lẫn chó, chỉ cần lướt ánh mắt qua là có thể quan sát hết toàn bộ.

Tuy nhiên, bảo vật chẳng thấy đâu, chỉ có một bộ xương khô, không có đầu lâu, bị trói ngược ở trên tường.

Bộ xương người này, ngoài việc có chút cứng cáp ra, không điểm đặc biệt nào khác.

Sau một hồi nghi hoặc, gã chuyển ánh mắt xuống mặt đất dưới chân mình, giẫm nhẹ một cái.

Thấy vậy, đám thuộc hạ cũng bắt chước làm theo, muốn xem thử bên dưới có hầm chứa bí mật hay không.

Nhưng dù đã giẫm nát cả căn phòng, đám người cũng chẳng tìm được thứ gì mới mẻ.

Bọn chó sói cũng không đánh hơi thấy gì, kể cả Tiểu Bảo.

Thứ mà nó ngửi được trước đó, lúc này tựa như đã hoàn toàn biến mất.

Đại hắn mặt sẹo nhíu mày, khiến cho vết sẹo khẽ động đậy, trông có chút ghê rợn.

Gã nhìn hết căn phòng một lần nữa, ánh mắt chợt lóe lên, ra lệnh cho đám sói tìm kiếm trong những đụn cát ở xung quanh.

Những đụn cát này là do núi cát bị đào xuống tạo thành, có thể bảo vật đã lẫn lộn ở đâu đó.

Tuy nhiên, gã lại một lần nữa phải thất vọng.

Kết quả vẫn không thay đổi, bảo vật thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mất thêm thời gian và công sức.

Lại thêm ba ngày nhanh chóng trôi qua, cho dù không cam tâm, nhưng đại hán mặt sẹo đành từ bỏ.

Gã là đại đương gia của Hắc Lang trại, đã rời khỏi sơn trại gần mười ngày, hiện tại cũng là lúc cần phải trở về.

Đi ngang qua bộ xương khô của Lục Ly, đại hán mặt sẹo chợt dừng lại, gương mặt hung hăng dữ tợn.

Từ Hắc Lang trại đến đây mất năm ngày, lại thêm bốn ngày đào bới, cuối cùng chỉ tìm được một bộ xương.

Đại hán mặt sẹo vốn kiềm nén tức giận trong lòng, nhưng trông thấy bộ xương khá gai mắt, lúc này liền đem tức giận trút hết vào đó.

Gã vung đao chém đứt sợi dây thừng, khiến bộ xương rơi xuống mặt đất, các đốt xương nằm lộn xộn với nhau.

“Tiểu Bảo!” Gã hừ lạnh, chỉ vào bộ xương nói.

“Tiểu vào đây cho ta.”

Vốn là chó sói, đánh dấu lãnh thổ chính là một trong những bản năng của Tiểu Bảo, nên nước tiểu lúc nào cũng có.

Nghe chủ nhân nói, nó liền nhấc chân sau lên, tè một bãi vàng khè vào đống xương.

Xong xuôi, nó xoay mông, đạp đạp một ít cát bụi rồi mới bỏ đi.

“Các ngươi nữa.” Đại hán chỉ vào những con sói còn lại.

“Còn không lên?”

Lần lượt, từng con sói tiến tới, thực hiện nghi thức giống hệt như Tiểu Bảo.

Không lâu sau đó, một vũng nước tiểu to đùng xuất hiện, chảy lênh láng trên mặt đất.

Vàng khè như nước chè, bốc lên mùi hôi khai nồng nặc.

“Đi, về Hắc Lang trại.” Đại hán mặt sẹo quát lớn.

Gã khạc một bãi đờm nhổ vào bộ xương rồi leo lên lưng Tiểu Bảo, dẫn đám thuộc hạ rời khỏi nơi này.

Một tiếng hú dài vang vọng, bầy sói đạp lên một đám bụi mù mịt, kéo nhau chạy vào rừng.

Sau vài ngày ồn ào, vì sự có mặt của mấy người Hắc Lang trại, Đông Hoa thôn lại lần nữa chìm vào trong yên tĩnh.

Chỉ là thôn trấn vốn đã đổ nát, lúc này lại càng thêm phần hoang tàn.

Không những thế, mỗi khi có gió thổi qua, nơi đây lại chìm trong mùi khai của nước tiểu chó sói.

Đêm đến, trăng già một mảnh treo ở trên cao, tỏa ánh sáng lờ mờ xuống Đông Hoa thôn.

Trong thôn chỉ còn lại vài ngôi nhà xiêu vẹo, cảm giác giống như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Quạ! Quạ!

Một bóng quạ đen đậu trên đỉnh cây cột ở đầu thôn, kêu lên từng tiếng đói khát.

Dưới ánh trăng, trong cặp mắt háu ăn đen tròn, hiện lên từng cỗ thi thể đang thối rữa, nằm chất chồng lên nhau.

Ruột gan bị mổ phanh ra, máu đỏ xen lẫn những chất dịch xanh xanh vàng vàng.

Tuy nhiên, khi nhìn xuống mặt đất, lại không hề thấy một cỗ thi thể nào, chỉ có cát bụi bay bay.

Mà khi nhìn lại trên đỉnh cột, cũng không còn thấy con quạ kia đâu, chỉ có từng tiếng kêu là vẫn còn âm ỉ quanh đây.

Kẽo cà kẽo kẹt!

Gió khẽ đung đưa một khung cửa một ngôi nhà ở đầu thôn.

Âm thanh không quá lớn, nhưng khó hiểu là, vẫn có thể truyền đi khắp cả thôn.

Tuy nhiên, càng về cuối thôn, âm thanh này càng giống với tiếng nghiến răng ken két.

Hoặc, cũng giống như tiếng móng tay cào lên một tấm ván gỗ.

Mà nếu nghe quá lâu, mơ hồ sẽ tưởng rằng móng tay đó, đang cào lên sống lưng của chính mình.

Đám người Hắc Lang trại không thể cảm nhận được, sự ghê rợn của Đông Hoa thôn khi đêm đến.

Bởi vì đã giết chóc quá nhiều, cho nên chút đáng sợ này không là gì đối với chúng.

Hoặc cũng có thể là, trên người chúng có thứ gì đó, khiến những ghê rợn mơ hồ kia không dám xuất hiện.

Nhưng khi chúng đã đi khỏi, tất cả lại như bị phát tiết ra, càng dữ dội hơn so với trước.

Tuy nhiên, bởi vì nằm hơi tách biệt so với Đông Hoa thôn, khu nhà kho không chịu chút ảnh hưởng nào.

Phần đất bên dưới nhà kho có chút đặc biệt, không hút ẩm, nên vũng nước vẫn còn đọng lại.

Trong vũng nước lấp lánh ánh trăng vàng, rất dễ nhìn thấy có một đống xương người, đang ngâm mình ở đó.

Còn về phần hắc ngọc, trong lúc đám sói đào bới lên đất cát, đã vô ý đẩy nó đến một nơi khác của căn phòng.

Nếu như con chiến lang tên Tiểu Bảo còn ở đây, nó nhất định sẽ chồm tới vồ lấy hắc ngọc.

Bởi vì lúc này, khí tức mà hắc ngọc tỏa ra, giống hệt với thứ bảo vật mà nó từng ngửi thấy, thậm chí nồng đậm hơn gấp trăm lần.

Chỉ có điều, không hiểu sao lúc đào bới đống đất cát lên, Tiểu Bảo lại không còn ngửi thấy gì.

Điều này khiến cho nó rất oan ức, tuy không nói ra, nhưng uy tín của nó trong mắt chủ nhân đã giảm đi vài phần.

Tạm thời không nhắc đến Tiểu Bảo nữa, mà quay trở lại với hắc ngọc.

Lúc này, hắc ngọc đang yên tĩnh ngâm mình trong vũng nước màu vàng vàng.

Một vòng huyết sắc quang mang mờ nhạt tỏa ra, lập lòe chớp tắt.

Hắc ngọc lại tiếp tục hấp thụ nguyệt quang.

Tại khoảng không cách mặt đất khoảng ba trượng, ánh sáng dần tụ lại ở phía dưới.

Giống như một chiếc nón lớn nằm ngược, trông có vẻ hơi mờ ảo.

Mà đỉnh của chiếc nón, chính là vị trí của hắc ngọc kia.

So với lúc trận pháp còn tồn tại, nguyệt quang chảy xuống hắc ngọc là không thể sánh bằng, chỉ khoảng một phần mười.

Tuy nhiên, so với việc bị chôn sâu dưới hàng chục trượng đất cát, như vậy vẫn tốt hơn rất rất nhiều.

Mười tháng, hai mươi tháng, ba năm,… rồi năm năm nhanh chóng qua đi.

Không biết đã bao nhiêu đêm trăng tròn, nhưng hắc ngọc vẫn nằm im ở đó, phơi gió phơi sương, tiếp tục công việc của mình.

Theo thời gian, huyết sắc do hắc ngọc tỏa ra ngày càng đậm, khiến cho từng nhịp chớp tắt càng thêm rõ ràng.

Không chỉ có vậy, nếu như cẩn thận lắng nghe kỹ hơn, có thể nhận ra những tiếng thình thịch rất khẽ.

Chớp mắt, lại thêm năm năm nữa đã trôi qua.

Từ một vòng tròn rất nhỏ, quang mang lúc này đã lớn hơn rất nhiều.

Huyết sắc không chỉ đậm hơn, mà mơ hồ còn tạo thành một bóng người, có ngũ quan đầy đủ.

Bóng người này, nếu như chăm chú quan sát kỹ, có thể nhận ra đây chính là Lục Ly.

Mắt hắn nhắm nghiền, thân hình nằm cuộn tròn trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối.

Trông Lục Ly tựa như một đứa bé, đang được thai nghén trong bụng mẹ vậy.

Mà hắc ngọc đang tỏa ra huyết sắc quang mang kia, nằm ở ngay vị trí trái tim hắn.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trong màn đêm lạnh lẽo, dưới ánh trăng, âm thanh nhịp đập của trái tim đều đều vang lên..