Giọng nàng như trẻ con sắp khóc lắm rồi a, hắn mà không ngừng lại chắc…

-Ôm lấy tôi!

-Ơ…

-Nhanh!

Hắn quát một tiếng làm nàng phát hoảng ôm bừa vào chiếc cổ to lớn của hắn. Đến giờ nàng mới phát hiện ra người hắn đẫm mồ hôi, hắn không biết mệt sao?

-Anh… có thể buông chưa?

Nàng cắn cắn môi. Nàng thật sự rất muốn biết hắn thực sự đã có thể buông oán hận chưa. Bởi vì nếu hắn vẫn mang oán cất trong lòng nàng vĩnh viễn không bao giờ được chấp nhận và nếu nàng sinh con ra hắn sẽ không thương đứa bé. Nàng từng thấy bác mình đối xử với Thuyên Quân như thế nào. Luôn luôn bị mắng chửi, làm thế này không được, thế kia cũng không được! Có lần nàng nhìn thấy anh họ mình khóc. Người ta nói nước mắt đàn ông không hề nhẹ, điều đó có nghĩa là sự chịu đựng vượt quá giới hạn. Nàng đã nhìn thấy cảnh đau lòng đó nhất quyết sẽ không muốn thấy một lần nào nữa.

-Buông?

-Buông oán hận xuống!

Buông? Hắn cười lạnh một tiếng. Tiếng cười rất thê lương. Có thể buông sao?

-Không!

-Vì sao? Anh đã hiểu hết sự tình…

-Người cha đó đáng để thương sao?

-Vậy anh biết vì sao anh lại không được chấp nhận không?

-…

-Vì anh không phải là con của người mà ông ấy thương yêu!

-Không phải?

-Vậy nếu tôi có con anh có thương đứa bé này không?

Hắn hơi sững lại đẩy nàng ra.

-Cô có thai?

-Tôi không biết!

Đáp lại ánh mắt trừng trừng của hắn nàng lắc đầu.

-Nếu cô có phải hủy nó!

Nàng kéo tấm chăn qua người, cuộn lại. Rốt cuộc cũng thoát được mà nghỉ ngơi một chút.

-Trước đây… khi mẹ tôi mang thai tôi chính cha anh bảo mẹ tôi bỏ tôi đi!

Hắn nhíu mày, vậy là sao?

-Vậy cha ruột của cô…?

-Ông ấy muốn mẹ tôi bỏ vì tôi không phải con ruột ông ấy dù mẹ tôi là người ông ấy thương yêu. Khi yêu ai người ta yêu cả người thân, yêu cả họ hàng của người đó. Khi ghét ai, người ta ghét tất cả những gì liên quan đến họ. Anh chẳng phải cũng vậy sao? Anh ghét mẹ tôi rồi ghét lây sang tôi. Huống hồ chi ông ấy yêu một người mà lại không thể đến được thì sao có thể chấp nhận một người con ngoài ý muốn? Anh phải hiểu điều đó!

Nàng hơi cụp mắt xuống. Nàng tuy bề ngoài nhìn có vẻ hời hợt nhưng suy nghĩ lại rất chân thành. Chính là không muốn ai phải đau khổ nên nàng nhất định không làm cho ai đau.

-Vậy mẹ tôi yêu ông ấy thì thế nào? Đáng hận!

-Vì mẹ anh yêu cha anh nên dĩ nhiên sẽ rất yêu anh. Nếu như anh không phải là con của người bà ấy yêu thì có thể sẽ khác…

Nàng né tránh ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn về phía cửa sổ.

-Cho nên ngày hôm nay chính là muốn anh hiểu ra. Vì mẹ tôi rất đau khổ về chuyện này suốt bao nhiêu năm. Bà nghĩ chỉ vì bà mà làm tổn thương đến hai người nên luôn tự dằn vặt mình.

Nàng ngồi dậy cầm lấy quần áo của mình. Gương mặt có chút biến hóa, dường như phảng phất nét buồn hiếm thấy.

-Anh hiểu chứ? Sẽ hiểu chứ? Anh không chấp nhận tôi cũng không sao! Chỉ cần anh hiểu được thì tôi…

Nàng hiểu mình không nên yêu dù biết rằng thân bất do kỷ. Nhưng mà chính là không biết tại sao trong lòng lại đau đớn. Mặc quần áo vào người, nàng đứng dậy có ý ly khai. Hắn cũng không ngăn cản. Khi tay nàng chạm đến cửa phòng đột nhiên hắn hỏi:

-Cô không cảm thấy buồn sao? Nếu tôi không chấp nhận thì chuyện về sau của cô…

Hắn bỏ lửng câu nói nghiễm nhiên nàng cũng hiểu. Nàng nuốt lấy nước mắt của mình cảm thấy nó mặn hơn cả muối.

-Tôi từng có một ước nguyện đem hết đau khổ thế gian để mình nhận lấy, hạnh phúc của chính mình sẽ đem cho đi. Thế nên… không sao cả!

Nàng lắc đầu, chính là không sao cả đâu! Hắn đột nhiên đứng dậy nhanh chóng bắt được tay nàng kéo mạnh để nàng quay về phía mình. Phi Tần hốt hoảng lau nước mắt, chính là không được khóc, có thế mới cương quyết được. Nhưng mà đôi mắt đỏ hoe kia không thể giấu ai, hắn siết mạnh nàng vào lòng. Cho dù hắn có lãnh khốc vô tình thế nào hắn nhất quyết là một con người. Chính hắn cũng có trái tim, cảm nhận được nữ nhân bên trong lòng mình đang khóc, cắn răng mà khóc, để tiếng nấc nghẹn không thể trào ra, quật cường cho dù chính mình đang đau khổ. Hắn nhớ đến mẹ hắn cũng từng như thế, cho đến phút cuối cùng vẫn rất bình tĩnh. Khi bước lên ghế tổng tài, đàn bà xung quanh trở nên đê tiện hơn bao giờ hết! Nhưng mà giờ hắn mới nghĩ đến không phải ai cũng như nhau. Hắn thực sự đã đánh mất sao? Trong lòng cảm thấy vắng một điều gì đó không định được…

-Không được khóc nữa!

Hắn cúi xuống nâng đầu nàng lên, chiếm lấy môi nàng thật chặt. Cả người nàng mềm đi, mặc hắn vuốt ve. Hắn ôm nàng trở lại giường, nàng hốt nhiên tỉnh táo lại. Không muốn a!

-A, tôi đói rồi!

Kiếm cớ thoát thôi. Hắn nhìn vào ánh mắt né tránh của nàng lại càng đoán ra được cười thâm ý:

-Em chưa được thưởng thức hết mà! Để tôi giúp em!

Nàng không cần hắn giúp gì về vụ này hết a! Chưa kịp phản kháng liền bị hắn đặt nằm xuống. Tay hắn giữ chặt đầu và eo nàng. Lưỡi hắn tách môi nàng ra, truyền vào trong miệng nàng một trận tê dại. Lý trí của nàng muốn thoát đi. Hắn không có ý ngừng, nàng chính là làm hắn rung động. Dù hắn nghĩ rằng nàng bất quá chỉ là nữ nhi bình thường nhưng mà lời của nàng không phải không có đạo lý, không phải là lời nói bừa hay nói lấy lòng.

-Không muốn! A, anh tha đi mà!

Nghĩ đến một lần nữa mệt xỉu nàng kinh sợ không thôi. Hắn cắn mút vành tai mềm của nàng ái muội hỏi:

-Em chẳng là muốn mọi người hạnh phúc sao?

-Thì sao chứ? Đâu có liên quan gì đến chuyện này?

-Em có thể làm tôi hạnh phúc đó!

Hắn cười tà ác, giọng hắn trầm thấp ma mị quanh lỗ tai nàng. Nàng thầm than chạy không thoát!

-Ưm!

Bàn tay hắn xoa nắn nơi đẫy đà của nàng. Tay truyền lại cảm giác mềm mại ưa thích khiến hắn không muốn rời. Chạm vào đầu nụ hoa của nàng cảm thấy nàng đang run rẩy liền nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn xung quanh, từng chút một chạm đến nụ hoa mẫn cảm đang săn lại. Nàng biết phản kháng cũng không xong đành buông xuôi. Hắn tỏ vẻ bất mãn, chính là muốn nghe tiếng rên rỉ của nàng.

-A, không…

Ngậm nụ hoa ửng hồng hắn tham lam liếm mút, thậm chí còn cắn khiến nàng không chịu nổi mà rên la.

-Em rất thích!

-Không có mà!

-Phụ nữ thường không thành thật!

Tay hắn xoa lên vùng bụng phẳng của nàng chợt nghĩ nếu như nàng mang thai, sẽ có đứa bé quẫy đạp. Từ nhỏ ngoài mẹ ra hắn hầu như ít được ai thương yêu vì xuất thân của mình. Nếu như hắn có con chắc chắn sẽ không để nó phải sống khổ sở. Tại sao hắn lại nghĩ như vậy? Có thai? Hắn muốn nàng có thai! Có lẽ tự tâm đã yêu thương nàng. Hắn hầu như không để ý đến tình cảm của mình đang biến đổi lớn. Hắn và nàng cách biệt quá nhiều. Không tính về quá khứ của hắn, hiện tại về tiền tài, danh vọng, dung mạo và cả tài năng nàng và hắn chính là đôi đũa lệch! Hắn là người mà phụ nữ luôn luôn vọng tưởng và nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường mới lớn không có gì đặc biệt. Nhưng mà tình yêu vốn dĩ không thể cân đong đo đếm bằng những thước tấc đó được! Hắn vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho nàng đang lớn dần.

-Ngừng lại đi, không chịu được nữa!

Nàng khổ sở kêu than. Hắn cứ bức bách nàng như thế thì chết mất thôi! Làm vợ hắn chịu sao nổi chứ?

-Em chịu được!

Hắn không dừng lại mà tiếp tục đi xuống lướt trên da thịt của nàng. Tay hắn tách cặp đùi trắng như ngọc của nàng ra. Nàng than khổ tới nơi rồi!

-Không thể!

-Có thể!

Đặt hai chân nàng lên vai của mình hắn tiến đến nơi mềm mại ướt át kia.

-Ngô!

Nàng không ngừng vặn người, cảm nhận được hơi thở của hắn tiến đến rất gần đồng nghĩa với nguy hiểm ngặt nghèo!