Bước vào phái Phù Dao còn chưa đầy một tháng, Trình Tiềm đã phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong đời nó —— nó phải đi theo một đại sư huynh bảnh choẹ ẻo lả hay gây chuyện, nhị sư huynh tiểu bạch kiểm tâm thuật bất chính, làm đệ tử một con chồn, đến ổ gà cứu tứ sư đệ có thể đã bị ăn mất một nữa của nó. (tiểu bạch kiểm: 1: trai bao, 2: người nam có vẻ ngoài thanh tú, ở đây là nghĩa 2)

Chẳng may Thần gà chân nhân không chịu thả người thì làm sao bây giờ?

Chẳng may lúc bọn họ đến nơi, tứ sư đệ đã biến thành cơm trên mâm của người nào đó thì làm sao bây giờ?

Trình Tiềm cúi đầu nhìn phù chú trong tay, sư phụ khắc xong tấm bảng gỗ thì ném luôn cho bọn nó, không có nói dùng để làm gì, cách sử dụng ra sao, nhưng lúc đó đại sư huynh đã cầm đi, cũng không thấy mở miệng hỏi, chẳng lẽ trong lòng y đều đã biết hết rồi?

Trình Tiềm trù trừ mấy bận, vẫn không thể tin được trong lòng dạ bao la rộng lớn của đại sư huynh ngoại trừ xông hương còn có “tài năng” khác, vì vậy nó kiên trì lần nữa, chỉa sự chế giễu vào Nghiêm Tranh Minh, khiêm tốn hỏi han: “Sư huynh, huynh biết phù chú sư phụ đưa dùng để làm gì sao?”

Nghiêm Tranh Minh đáp không cần nghĩ: “Dẫn lôi.”

Thấy y trả lời thẳng thắn như vậy, Trình Tiềm không tự chủ thủ phào nhẹ nhõm một cái. Quả nhiên, dù sao đại sư huynh cũng cảm được khí, học qua phù chú, không thể không có khả năng tính trước trong lòng.

Tiếc là, nếu như Trình Tiềm có nhiều hiểu biết về đại sư huynh “nước đầy bình kín, nước nửa bình vang”* nhà nó hơn, thì đã không thả lỏng sớm như vậy —— kỳ thực Nghiêm Tranh Minh chỉ nhìn lướt qua, cho rằng cái phù chú này không khác biệt với Dẫn Lôi phù cho lắm, liền cho Trình Tiềm một cái đánh giá quả quyết như thế.

(*) Ý nói người hiểu biết thì ít nói, kẻ không biết thì hay ra vẻ khoe khoang.

Căn bản Nghiêm Tranh Minh không đủ kiên nhẫn để mỗi ngày đều ngồi đó học mấy cái phù chú vứt đi này, mỗi lần đều vì ứng phó bài kiểm tra của sư phụ, mới qua loa cho xong. Hình dạng những phù chú thường gặp y đều nhớ đại khái, vốn dĩ không có khái niệm phù chú sai một ly đi một dặm.

Rất nhanh ba người đã tới phía sau núi, ngoại trừ Trình Tiềm, hai người kia đều là quen việc dễ làm.

Phía sau núi có một vách núi cao thẳng tắp, từ trên nhìn xuống có thể thấy vực sâu vạn trượng, tiếng gió từ khe núi mà cuồn cuộn vọng lên.

Trình Tiềm không nén nổi mà đến nhìn thoáng qua một cái, lúc đó tim nó nhảy lên một cái, phía dưới quá cao, quá sâu. Nó chưa bao giờ leo lên chỗ nguy hiểm như vậy, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, rụt đầu nhích từng bước lui về theo bản năng. Thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, vực sâu kia như sinh ra một lực hấp dẫn không tên với nó, Trình Tiềm hít sâu một hơi, nén cảm giác buồn nôn, cẩn thận đến nhìn lần hai.

Có lẽ do thói quen thường ngày luôn tuân theo nề nếp, lần đầu tiên Trình Tiềm phát hiện mình có phần thích cảnh vực sâu nguy hiểm này.

“Nhìn cái gì? Muốn ngã thành một cái bánh nhân thịt sao?” Mắt thấy Trình Tiềm nhoài cả nửa người về trước, Nghiêm Tranh Minh không thể nhịn được nữa, đưa nay nắm lấy vai nó, lôi trở về.

Nội tâm Nghiêm Tranh Minh vô cùng nghi ngờ, mấy tên nhóc con này sao đứa nào đứa nấy cũng nhiệt tình yêu thích được chết như vậy? Y hồi tưởng lại thời gian mình lớn lên, ở tuổi này mình đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng nghịch ngợm gây sự, chớ không như hai đứa quái thai sư phụ ra ngoài nhặt về lần này?

Quả thực Nghiêm thiếu gia “yểu điệu” không có gây rối gì, ngay cả đi học buổi sáng y còn lười đi, phải kêu người khiêng, làm gì có chuyện tày trời nào khiến y tự hạ thấp địa vị mà ra tay gây rối.

Lúc này, bọn họ đã nghe thấy tiếng nước chảy, Nghiêm Tranh Minh không ngừng hung hăng trét trét bùn dưới đế giày lên một tảng đá lớn, vẻ mặt thù hận không tên, cứ như bùn dám dính vào giày y là chuyện đại nghịch bất đạo lớn nhất trên đời này.

Trét bùn xong, Nghiêm Tranh Minh quay đầu liếc Lý Quân: “Sắp tới rồi, bên này.”

Thiếu niên này được nuông chiều đến coi trời bằng vung, tất cả hỉ nộ ái ố không quản lớn nhỏ đều bày ra trên mặt, không chút che giấu. Trình Tiềm cảm giác trong cái nhìn kia của đại sư huynh bao gồm một chút ác ý không nói ra, miệt thị, chán ghét, vân vân, giống như nói “Không phải ngươi muốn coi sơn huyệt ra sao ư? Bây giờ toại nguyện rồi, mặc sức mà xem, xem cho mù luôn đi”.

Mặt Lý Quân trắng đến muốn trong suốt, Trình Tiềm thấy vậy không thể không bắt đầu trù tính, lỡ như hai vị sư huynh này cắn xé lẫn nhau, một thằng nhóc không đáng nhắc tới như nó nên dẹp loạn chiến tranh như thế nào đây?

Nhưng ngoài dự liệu, Lý Quân không nói tiếng nào, cam tâm tình nguyện chịu thiệt, cứ như Nghiêm Tranh Minh đâm chọt gã đôi ba câu, trong lòng gã có thể dễ chịu hơn một ít vậy.

Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh như muốn chọc thủng gã, dẫn hai người đứng cạnh hồ nước gần đỉnh núi.

“Đều biết bơi chứ?” Nghiêm Tranh Minh hỏi, sau đó, y cũng không đợi ai trả lời, tự mình nói tiếp, “Cũng không có gì, nín một hơi thở, theo sát ta, xuống dưới đó rồi đừng đạp loạn.”

Nói xong, Nghiêm Tranh Minh dùng vẻ mặt vô cùng ghét bỏ và đành chịu, giống bị ép phải bốc phân chó, khinh bỉ nắm lấy cổ tay Trình Tiềm.

Trình Tiềm lớn tận tuổi này, còn chưa bao giờ chạm vào một đôi tay như vậy, so với những người nó đã từng gặp —— thậm chí là đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng của các tiểu cô nương chải đầu cho đại sư huynh, chỉ có chỗ cầm kiếm và cầm bút có chút vết chai mờ mờ, không hề nhiều, có thể thấy được ngày thường không hề chịu khó luyện tập chút nào.

Trừ điểm này ra, tay y ngay cả xước măng rô cũng không có. (xước măng rô là xước da quanh chân móng tay)

Chẳng qua sau đó, Trình Tiềm đã bị cánh tay trắng trẻo đẹp đẽ này lôi vào trong nước.

Nước lạnh thấu xương, suýt thì Trình Tiềm quên nín thở, xung quanh chỗ ba người nhảy xuống nổi đầy bọt nước, nhất thời làm cho Trình Tiềm không tìm ra được hướng bắc, chỉ biết ôm thật chặt tấm bảng gỗ trong lòng, không phân rõ đông tây nam bắc mà bị Nghiêm Tranh Minh kéo đi về phía trước.

Rất nhanh, có một tảng đá lớn cản đường đi của ba người.

Nghiêm Tranh Minh kéo tay áo Trình Tiềm, xem tay áo nó như khăn lau, lau sạch rong rêu trên tảng đá, lúc này trên mặt đá mới xuất hiện một cái hình thất tinh bắc đẩu nho nhỏ, y quơ quào ngay cái miệng lõm đó vài cái, sau đó nhắm chuẩn một chỗ, dùng ngón tay cái ấn xuống.

Nếu có người hiểu rõ về tinh tượng thì sẽ biết vị trí Nghiêm Tranh Minh vừa ấn xuống chính là chỗ sao Bắc Đẩu trên bầu trời đêm, chỉ nghe một tiếng “ầm ầm” thật lớn, cửa đá mở rộng ra, thiếu chút nữa Trình Tiềm đã bị dòng nước mạnh mẽ kéo đi, nó dùng cả tay lẫn chân để ôm lấy cửa đá, dốc sức đi tới phía trước.

Sau đó, Trình Tiềm giật mình phát hiện, hai chân của nó đang dẫm lên đất bằng.

Đằng sau cửa đá có một con đường dài hẹp, xuyên qua làn nước, như có cái gì nhìn không thấy sờ không được mà ngăn cách nước hai bên, giống một cái ống trong suốt, cắm thẳng vào đáy nước. Nước trên người Trình Tiềm chảy xuống, không một tiếng động mà dung nhập vào trong nước lần nữa, bọt nước bị cản lại bên ngoài, bắn tung toé.

Dưới chân bọn họ là một thềm đá chỉ vừa đủ từng người đi qua, quanh co uốn lượn đến mức chẳng nhìn thấy sơn cốc.

Nghiêm Tranh Minh cầm bội kiếm loè loẹt trong tay, nhìn ra được đại khái y không muốn chọc giận ai đó, mặc dù cẩn thận đề phòng nhưng y không rút kiếm ra.

Thềm đá này giống như không có điểm dừng, bọn họ càng đi sâu vào, bốn phía càng âm u lạnh lẽo.

Lý Quân suốt dọc đường không nói tiếng nào cuối cùng nhịn không được đã mở miệng: “Đệ… tiểu sư đệ làm thế nào đi xuống? Một mình nó làm gì có gan dám xuống nơi sâu thế này?”

Lời này cũng là nghi vấn của Trình Tiềm, bởi vì Trình Tiềm biết rõ, Hàn Uyên sợ chó kia nhất định không có ý nghĩ anh dũng thăm dò như vậy, cho dù là vì khí cảm.

“Nói lời thừa, đêm mồng một và mười lăm thiên yêu triêu nguyệt, cửa đá mở rộng, đương nhiên sơn cốc sẽ không như vậy,” đại sư huynh lộ ra khuôn mặt chủ nợ, “Hỏi chuyện xằng bậy thì không cần não à.”

Một câu nói vả miệng hai người, Lý Quân và Trình Tiềm “Không cần não” lại chẳng thể chống đỡ.

Đột nhiên, Nghiêm Tranh Minh dừng lại bất ngờ, Trình Tiềm theo sau lưng y nào để ý, đập đầu vào.

Nó chỉ cao ngang ngực Nghiêm Tranh Minh, bởi vậy Nghiêm Tranh Minh không cần tốn sức, chỉ đưa tay ra đã chắn nó bên người.

Nước trong hàn đàm cũng đuổi không được mùi hoa lan trên người đại sư huynh suýt làm Trình Tiềm nhảy mũi, sau đó nó nghe “xoẹt” một tiếng, cúi đầu nhìn, phát hiện đại sư huynh đã xé luôn đoạn ống tay áo dính rong rêu và nước bẩn của nó.

Lần này, đại sư huynh có lý chẳng sợ ghét bỏ nói: “Thế nào còn giữ trên người? Ngươi không biết ngại bẩn.”

Cứ như tay áo Trình Tiềm không phải do y làm dơ vậy!

Vô duyên vô cớ đã bị người ta ép làm “đoạn tụ”*, Trình Tiềm đột nhiên cảm thấy đại sư huynh cũng chẳng giống đại cô nương —— trên đời nếu thật có cô nương vô liêm sỉ như thế, ngày sau cho dù thế nào cũng không ai thèm lấy.

(*): Đoạn tụ là một điển tích đẹp để nói về tình yêu đồng tính – cụ thể là của Hán Ai đế và Đổng Hiền, vì người yêu ngủ gối lên ống tay áo, Hán Ai đế không nỡ đánh thức, bèn lấy kiếm cắt ống tay áo.

Thềm đá không biết đi đến khi nào mới đến điểm đầu cùng, che trước mặt bọn họ, là một cửa động cao bằng hai người, hai phiến cửa đá đồ sộ vốn đóng kín nay lại để ngỏ, lộ ra một góc âm u um tùm bên trong.

“Kỳ quái,” Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói, “Tử Bằng chân nhân không đóng cửa?”

Người và yêu bất đồng, chính bản thân Nghiêm Tranh Minh vốn rất ghét mấy loại chim bay thú chạy lắm lông, bởi vậy suy bụng ta ra bụng người, cảm giác mình không lắm lông sẽ không được hoan nghênh ở chỗ này. Sơn huyệt vốn chẳng phải chỗ tốt lành gì để tới, hôm nay không giống bình thường, càng làm cho Nghiêm Tranh Minh trước giờ đều không tim không phổi cũng thấy chút bất an.

Nghiêm Tranh Minh chần chừ trong chốc lát, rồi theo kẽ hở của cửa đá mà vào, phả vào mặt là một mười hương ngào ngạt, nhưng cái mũi được chiều chuộng của y vẫn ngửi ra được một ít mùi tanh nhàn nhạt trong đó.

Trên tường đá bên trong có khắc một cái lông gà, nhưng lúc này ấn ký có vẻ nhạt đi, phần đuôi gần như thấy không rõ. Người không có thường thức cũng có thể đoán ra tình huống không tốt của chủ nhân ấn ký, vấn đề là… Do tuổi thọ của bà đã tận, hay bị người nào hại?

Tử Bằng chân nhân là một đại yêu có hơn tám trăm năm đạo hạnh, thần thông quảng đại, theo lý không thể để mấy người bọn họ tuỳ tiện chạy vào trong lặng lẽ như vậy, Nghiêm Tranh Minh cẩn thận kéo hờ kiếm, không phát ra tiếng động.

Y quay đầu làm động tác “suỵt” với hai sư đệ đáng ghét ở sau, còn mình thì rón ra rón rén đi tới trước cái khoá trên cửa đá, thử vặn cơ quan bên trên thăm dò.

Vặn đến một nữa, y lại nhớ ra điều gì đó, ngừng động tác lại, nhìn Lý Quân và Trình Tiềm mũi không phải mũi mắt không phải mắt gào nhỏ: “Trốn xa một chút, không có lực quan sát, đứng đó làm bia ngắm sao?”

Trình Tiềm và Lý Quân lập tức lui ra hai bên.

Nghiêm Tranh Minh vặn cơ quan đến hết, chỉ nghe một tiếng “ken két” ê cả răng, cửa đá phát ra một tràng tiếng kêu nặng nề, da gà nổi khắp hai cánh tay Trình Tiềm, mùi máu tanh xông thẳng vào não nó, sau đó nó nghe được tiếng gió chẳng lành, còn chưa kịp cảnh báo, khoé mắt Trình Tiềm đã thấy ánh kiếm loé lên.

Đại sư huynh rút kiếm ra, đó là một thanh kiếm thật, kiếm quang sáng như tuyết gần như chói mắt, một luồng khí lạnh lẽo lướt theo kiếm quang của y, được y dẫn động, tạo ra một vòng xoáy bên trong cửa đá.

Có điều, chút sức lực của người thiếu niên trong mắt đại yêu chỉ như con kiến rung cây, kiếm của Nghiêm Tranh Minh còn chưa đánh tới, đã cảm thấy lòng bàn tay rung mạnh, đôi tay mềm mại quen sống an nhàn sung sướng làm sao chịu nổi cú đụng chạm đến tê liệt như thế, y chưa kịp phản ứng, tay cầm kiếm đã không tự chủ mà buông.

“Keng” một tiếng, bội kiếm rơi trên mặt đất, cả người Nghiêm Tranh Minh lùi lại bảy tám bước, bàn tay vừa cầm kiếm gần như mất cảm giác.

Ba thiếu niên giật mình hoài nghi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bảo kiếm sắc bén sáng như tuyết bị một cọng lông chim đánh bay.

Sự yên lặng đáng sợ tràn ngập, Trình Tiềm thấy sắc mặt đại sư huynh cực kỳ khó coi.

Một lúc sau, Nghiêm Tranh Minh mới cau mày, phủi đất dính trên người, mở miệng nói: “Hậu bối Nghiêm Tranh Minh của phái Phù Dao, phụng mệnh gia sư, đến đây bái kiến Tử Bằng chân nhân.”