Sau khi trở về phòng, Mộc Ân tính toán thời gian một chút, từ lúc ăn điểm tâm đến lúc bị Lâm Hạ khuyên bảo, mất khoảng một giờ đồng hồ.

Lục Phong Miên không bên cạnh, nhưng cô vẫn không gặp ma.

Có thể thấy được quần áo Lục Phong Miên mặc qua rất hữu dụng.

Cô đem quần ngủ còn lại cẩn thận dùng túi bọc lại, cất đi dự phòng, sợ dương khí nếu để trong không khí sẽ mất hết.

Lúc hai giờ chiều, một tia dương khí cuối cùng trên áo ngủ trên người cô hao hết, âm khí một lần nữa từ lòng bàn chân dâng lên, Mộc Ân lại nghe được hành lang truyền đến âm thanh bóng da.

Cô tranh thủ thời gian đến ngăn tủ tìm quần ngủ dự bị, chộp trong tay, trong nháy mắt, thế giới thanh tịnh.

Chậc, Lục Phong Miên sợ không phải Tam Túc Kim Ô (quạ ba chân) chuyển thế, thì dương khí này giá trị.

* Tam Túc Kim Ô là quạ màu vàng có ba chân tượng trưng cho mặt trời

Nhét chiếc quần ngủ vào trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình của mình, Mộc Ân ra khỏi phòng.

Vốn dĩ cô muốn xuống lầu đến vườn hoa bồi Lục Thanh Tửu uống trà, lúc đi ngang qua phòng Lâm Hạ, nghe được bên trong truyền đến giọng Lâm Hạ nổi giận.

“Giang Minh Tu anh coi tôi là kẻ ngu sao? Lâm Mộc Ân vu khống anh chuyện này đối với cô ta có chỗ nào tốt? Rõ ràng chính anh không kiềm chế được, còn bị bắt tại trận, nếu không tại sao Lâm Mộc Ân đột nhiên không để ý tới anh?”

Mộc Ân dừng bước lại, nhớ tới ngày đó lúc ở nhà mới mình bịa chuyện.

Xem ra Lâm Hạ đều tin, Giang Minh Tu mới vừa ra, liền gọi điện thoại tìm anh ta hỏi trách.

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, Lâm Hạ trầm mặc một lát sau đó không thể nhịn được nữa lại rống một trận.

“Tôi mặc kệ, đêm nay tại quán bar Phi Dạ, anh có tới hay không? “

“Không tới cũng được, cho dù anh là Giang Minh Tu, Lâm Hạ tôi coi như không cần anh, cũng có thể khiến Lâm Mộc Ân ngoan ngoãn theo kế hoạch của tôi như thường, anh chờ mà xem.”

Dứt lời giọng nói không còn vang lên nữa, đoán chừng là cúp điện thoại.

Ngay sau đó, bên trong truyền âm thanh thứ gì đó nện nện vào tủ, đoán chừng là Lâm Hạ cầm gối phát tiết.

Đồ vật nhà họ Lục cô ta không dám quăng, cũng chỉ dám cầm những đồ vật đập không hư để trút giận.

Mộc Ân che miệng cười trộm, đi xuống lầu.

Cơm tối, Lục Phong Miên không trở về, Lục Thanh Tửu cũng ra ngoài, chỉ có hai người Lâm Hạ cùng Mộc Ân ăn cơm.

“Hôm nay thật là hiu quạnh.” Lâm Hạ vừa ngồi vào bàn thì thầm một câu, sau khi ăn vài miếng đồ ăn, gõ gõ đũa trên chén Mộc Ân: “Ân Ân, một lát chúng ta đi ra ngoài high không? “

“Đi chơi?” Mộc Ân nháy nháy mắt: “Đi đâu vậy? “

“Đương nhiên là đi quán bar, em chưa từng đi bar, chị Hạ dẫn em đi chơi.” Lâm Hạ mặt mày hớn hở nói: “Quán bar rất thú vị, cũng rất náo nhiệt, vừa vặn hôm nay chú Lục cũng không ở nhà, em cũng buồn chán đúng không? “

Buồn chán?

Mộc Ân nghĩ tôi có ngồi ở đây phát ngốc cũng vui vẻ thú vị hơn là đi với chị đó.

Nhưng mà buổi chiều hôm nay sau khi nghe lén Lâm Hạ cùng Giang Minh Tu cãi nhau, cô cũng biết đại khái ý đồ Lâm Hạ hẹn cô.

Nếu như có người chủ động đưa tới cửa để vui đùa, thì cô cũng không ngại tương kế tựu kế.

“Nếu đã thú vị như vậy, chúng ta đi chơi đi.” Cô một mặt ngây thơ nói.

“Vậy ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta đón xe đi.” Lâm Hạ thúc giục nói, sợ làm chậm trễ thời gian, Lục Phong Miên trở về.

Tám giờ tối, chính là cuộc sống về đêm trong quán bar bắt đầu.

Ánh đèn lấp lóe, người người nhốn nháo.

Lâm Hạ mang theo Mộc Ân bước vào, đến quầy bar ngồi xuống, vỗ tay nhắc bartender, quen thuộc nói: “Một ly Vodka.”

Dứt lời quay đầu hỏi Mộc Ân: “Ân Ân, em uống gì? “

Mộc Ân không phải lần đầu tiên tới chỗ như thế, nhưng lại giả bộ như mới đến, sợ hãi cúi đầu: “Em cũng uống giống chị Hạ.”

“Hai ly Vodka, thêm đá.” Lâm Hạ lại nói với bartender, nói xong vỗ vỗ vai Mộc: “Ân Ân em không cần căng thẳng, nơi này mặc dù nhiều người một chút, nhưng không có gì đáng sợ, không cần cúi người như thế.”

“Ừm, được.” Mộc Ân đáp lại.

Rất nhanh bartender đã pha chế rượu xong, Lâm Hạ bưng một ly đưa tới tay cô: “Ân Ân còn chưa từng uống rượu nha, nếm thử đi.”

Mộc Ân cầm lấy, môi xích lại gần khẽ nhấp một miếng, lập tức nhíu mày: “Thật cay, không ngon.”

“Không thích cay thì gọi cái khác, chúng ta đi khiêu vũ trước.” Lâm Hạ kéo cô đi về phía sàn nhảy.