Lục Địa Bị Mất

Chương 8: 8 Bác Sĩ Lâm Không Thể Bị Bỏ Rơi!

Lâm Nhất rúc mình trong da thú, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Thoải mái hơn cỏ khô nhiều, cũng ấm áp, còn có hơi thở trên người của đối phương.

Cậu thỏa mãn híp mắt, cả người mơ màng sắp ngủ.

“Cảm ơn.”

Không có đáp lại, Lâm Nhất không nói gì nữa.

Mệt mỏi nổi lên, cậu ngáp một cái, cọ cọ đến cái chỗ ấm ấp kia, cứ như vậy ngủ mất.

Kéo da thú lên trên, nửa người Phục Phong có hơi căng cứng.

“Muốn đánh răng, rửa mặt, gội đầu, còn muốn tắm rửa, như vậy chúng ta có thể sạch sẽ… Hì hì."

Người kế bên mình lại lẩm nhẩm lầm nhầm, còn cười ngây ngô, thỉnh thoảng lại chép miệng.

Phục Phong xoa giữa mày, vừa lấy cánh tay gác trên eo hắn ra, ngay sau đó lại có một cái chân vắt lên.

Đêm nay là giấc ngủ vững vàng nhất Lâm Nhất từng ngủ, cậu cảm thấy như mình kề bên một cái bếp lò.

Đêm nay là đêm dài nhất Phục Phong từng trải qua, sau đó hắn cũng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào.

Vào đông sau giờ ngọ, ánh mặt trời không gay gắt, nhợt nhạt ấm áp.

Ngồi trên gốc cây, Lâm Nhất chấm nước thuốc bôi lên mười ngón tay.

Đỉnh đầu bị cái bóng che khuất, khóe miệng cậu run khẽ.

“Phục Phong, anh che mất ánh mặt trời rồi.”

Khom người nhặt một đoạn rễ cây nghiên cứu, Phục Phong hỏi: “Rễ cây này là thứ gì?”

“Thứ tốt.” Lâm Nhất cười tủm tỉm nói.

Nếu phía sau cậu có một chiếc đuôi, chắc chắn đã vểnh đến tận trời, ý trong lời nói rất đắc chí “nhanh lên, nhanh cầu xin tôi đi".

Phục Phong không phản ứng, trực tiếp đi đục một cục đá.

“Các anh nuôi dê bò không thể làm thịt hết được, con mẹ có thể cho sữa, còn có thể lai giống.” Lâm Nhất tự nói với một mình, “Lần sau bắt được gà, có thể giữ lại một con hay không?”

“Gà sinh trứng, trứng ấp ra gà con, gà trống có thể ăn, gà mái để lại tiếp tục sinh trứng.

Gà rất dễ nuôi, hồi trước tôi có nuôi ba con...”

Hoàn toàn quên mất đối phương nghe không hiểu, Lâm Nhất càng nói càng hăng, hai mắt sáng ngời.

Cậu cảm thấy việc này trông cậy được, đưa Hùng thị tiến đến sung túc, thực hiện ba bước nhảy vọt.

Phục Phong tiếp tục đục, hắn nghe không hiểu người nọ đang nói cái gì.

Mười ngón tay đã bị thương thành như vậy, mỗi ngày còn tung tăng nhảy nhót, có lẽ ngay cả Cáp Lôi cũng không làm được.

Nói khô cả họng, Lâm Nhất mới phát hiện mình nói vô ích, cậu bối rối nhíu mày.

Qua thời gian lâu như vậy, sốt ruột vẫn là chưa thể nói ngôn ngữ của nơi này.

Trên vũng nước nhỏ bên trái rào tre có một chiếc lá cây lớn, có hai con cá con bơi qua bơi lại, phun bong bóng.

“Nhanh lớn lên đi.” Lâm Nhất nuốt nước miếng một cái.

Có vẻ như đã nhận ra nguy hiểm, đuôi hai con cá con lập tức run lên, nấp vào bên trong lá cây.

Ánh mắt thấy đến da thú trên chân Phục Phong đã mòn cũ nhiều chỗ, Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi về phòng lấy lông thú Đức Lỗ đưa cho cậu ra, dùng dao đá cắt vài miếng.

Quen tay hơn lần đầu tiên, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, Lâm Nhất ngồi xổm xuống trước mặt Phục Phong.

Vẻ mặt bình thản của Phục Phong lộ ra kinh ngạc rõ ràng, không hề mất đi trong giây lát mà ngược lại đọng ở đó.

Thay da thú mới, cố định xong một dải da cuối cùng, Lâm Nhất ngây người, từ khi nào cậu lại nhiệt tịnh như thế...

Vì để giảm bớt xấu hổ, Lâm Nhất ra vẻ nhẹ nhàng cười cười, “Tay nghề của tôi thế nào?”

Trong mắt Phục Phong chứa vài phần ý cười, “Bị ngược rồi.”

“…”

Lâm Nhất lặng lẽ tháo ra rồi cột lại lần nữa.

“Tôi đến nhà Cáp Y một chuyến.” Lâm Nhất nói ra hành tung của mình rồi ra cửa.

Hai ngày trước cậu nhờ mẹ của Cáp Y may hộ hai cái gối đầu, bên trong bỏ thêm thảo dược phơi khô.

Thứ kia cũng gần giống như lá trà, mang theo mùi hương thoang thoảng rất thơm.

Có mấy người phụ nữ tụm lại một chỗ phơi hạt kê vàng, lỗ tai bắt được mấy chữ, bước chân Lâm Nhất dừng lại.

“Hết mùa đông chính là Thiên Tẩy, đến lúc đó bọn Đa Cát sẽ đến đây, không biết lần này sẽ xuất hiện mấy đôi thiên duyên đây.”

“Đa Cát nhìn thấy Vu và Lâm ở chung, chắc chắn sẽ tức giận.”

“Lâm đẹp hơn Đa Cát.”

Khóe môi Lâm Nhất giương lên, sờ sờ mặt mình.

“Đa Cát có sức khỏe.”

Tôi cũng có, Lâm Nhất xoa bóp cơ bắp trên cánh tay mình.

“Đa Cát còn sẽ may cho Vu vải áo tốt nhất.”

Tôi biết trung y, các loại bệnh khó chữa đều có thể chiến.

Lâm Nhất bĩu môi, còn sẽ bấm huyệt cho Phục Phong, miễn phí cả đời.

“Vu và Đa Cát đã gặp từ bốn năm trước rồi."

Lâm Nhất trầm mặc.

Cậu và Phục Phong biết nhau chưa được ba tháng.

Đứng trong góc nghe lén một hồi, nghe hiểu một nửa, nửa còn lại đoán ra đại khái, Lâm Nhất thất thần cầm gối đầu rời khỏi nhà Cáp Y.

Biết Phục Phong giữ cậu lại không phải là chủ ý mà là chỉ thị của một cái mai rùa.

Trước kia không nghĩ tới, bây giờ Lâm Nhất mới cảm giác được nguy cơ.

Cái tên Đa Cát kia Bố Cốc đã nhắc qua vài lần, cậu không để ý, không ngờ còn có tầng gút mắt này.

Nếu Phục Phong không cần cậu, vậy thì cậu nên đi đâu?

Trở lại rừng cây tiếp tục sống cuộc sống chạy nạn, ăn không đủ no, thi chạy với lợn rừng, còn phải lo lắng bị các loại côn trùng thú dữ tấn công.

Bác sĩ Lâm tự ép mình vào ngõ cụt ủ rũ cụp đuôi lê hai chân trở về, đến tâm trạng thử dùng gối đầu cũng chẳng có.

Lấy ra từng miếng thịt đã phơi khô bảy tám phần, dùng lá cây lớn bọc lại phơi trên tảng đá, Lâm Nhất lấy ra một miếng nhỏ nhất nhét vào miệng, một chốc lại nhét một miếng khác vào.

“Viên đá đẹp quá.” Nửa tháng trước đã thấy đối phương mài giũa, hình như là hình con thỏ.

Lâm Nhất tiếp tục ngắm, “Tặng người khác à?”

Vốn cho rằng sẽ không được đáp lại, không ngờ Phục Phong ừ một tiếng.

“Tỏ ra già dặn gì chứ?” Lâm Nhất không phát hiện ra giọng điệu chua lòm của bản thân, cứ như một cô vợ trẻ lo lắng bị vứt bỏ.

Phục Phong nhíu mày, lúc đi trên mặt còn tươi cười, sao lúc trở về lại không vui rồi?

Hắn cầm hòn đá nhỏ đã điểm xuyến màu đỏ hơn một nửa kia, "Không thích?”

Lâm Nhất sửng sốt, “Cho tôi?”

“Không phải cậu thì còn có thể là ai?” Hắn nói đương nhiên, như thể vốn nên như thế.

Lâm Nhất có chút choáng váng, trong nhất thời quên mất phải nói cái gì.

Cậu đột nhiên xoay người chạy vào trong phòng, khi đi ra cầm thẻ công tác, sổ tay và bút gel của mình.

Đưa hết đồ trong tay cho Phục Phong, khóe môi Lâm Nhất run lên, “Phục Phong, đây là đồ của tôi, anh nhất định phải giữ gìn cẩn thận đó.”

Duỗi tay nhận lấy, hôm nay Phục Phong kinh ngạc lần thứ hai, thế mà người này lại giao báu vật của mình cho hắn.

Tại sao lại có cái hàm ý "ở bên nhau” thế này? Lâm Nhất nheo mắt, nhưng mà đề phòng chuyện nhỡ đâu, trước tiên cậu phải xuống tay.

Phục Phong bỗng nhiên cảm thấy rờn rợn, nhìn trái nhìn phải.

Buổi tối hai người nằm trên giường, gối lên gối đầu mới, trong hơi thở thơm mát.

Lâm Nhất cho rằng mình sẽ mất ngủ, không ngờ đến mơ cũng chẳng thấy.

Trời chuyển lạnh, thay đổi lớn nhất chính là từ một ngày hai bữa đột biến thành một ngày một bữa.

Lượng chia rất ít, gần như ai cũng ăn không đủ no.

Hôm nay có người đi ra ngoài săn thú bị thương, Lâm Nhất không bộc lộ tài năng, cậu chỉ cống hiến thảo dược.

Bữa trưa là đầu hươu nấu rau dại, thịt rất ít, canh cực kỳ nhiều.

“Sắp đổ tuyết rồi." Bọc mình như con gấu, Lâm Nhất phát sầu, “Mùa đông phải trải qua thế nào đây…”

Những lời này làm người xung quanh ngừng nói, ngay cả Cáp Y và Bố Cốc ôm đầu hưu gặm cũng chẳng vui vẻ gì.

Mùa đông là khó khăn nhất, sẽ ăn đói mặc rách, khắp nơi đều là tuyết.

Bọn họ không thích tuyết.

Lâm Nhất gắp một ít rau dại và một miếng thịt trong bát vào bát Phục Phong, tỏ ý lấy lòng rõ ràng.

Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lập tức thành công phá hỏng không khí vừa mới dậy lên.

“Mấy người thật sự không đưa Tháp Mộc đi?” Gần đây cậu nghe được một chuyện, những thứ tốt đều sẽ hiến cho Đức Lỗi, lúc trước nếu không phải Phục Phong muốn cậu, phỏng chừng vận mệnh của cậu sẽ cực thảm.

Phục Phong nhướng mi, giọng nói càng trầm hơn bình thường, “Không phải tộc nhân.”

“Vậy à…” Khó trách sẽ bỏ mặc, Lâm Nhất cầm chén canh uống hết một ngụm.

Giờ phút này, Lâm Nhất vẫn không hiểu được sự tàn khốc chân chính ở nơi đây.

Thấy trong chén nhiều thêm một miếng thịt, còn không nhỏ, Lâm Nhất cắn một miếng liền rất tự nhiên gắp trả lại trong bát Phục Phong.

Phục Phong ăn luôn thịt dư lẫn nước miếng trên đấy, không nói gì.

Tộc nhân đã không còn la gào, bọn họ kính sợ Vu, cái loại trí tuệ sâu không lường được này không phải là thứ bọn họ có thể hiểu được.

Cho nên lựa chọn của Vu chắc chắn là chính xác.

Trải qua chuyện lúc nhỏ làm Lâm Nhất thiếu cảm giác an toàn, cậu sợ bị vứt bỏ, cho nên vẫn luôn nỗ lực làm mình hữu dụng với người khác.

Từ khi sau khi Phục Phong cho Lâm Nhất ngủ trên giường, cậu liền rất nhất định muốn cho Phục Phong rất nhiều thứ.

Sáng sớm hôm sau Lâm Nhất tỉnh dậy, cậu đấu tranh một hỗi, trách nhiệm chiến thắng lười biếng.

Thật ra Lâm Nhất không biết Phục Phong luôn ngủ nông, càng không biết quá trình ép chân* của mình đều bị Phục Phong thưởng thức.

*là em nó tập squad đó cả nhà=))

Làm xong một bài tập thể dục theo đài, Lâm Nhất thần thanh khí sảng cõng sọt xuất phát.

Bên ngoài lạnh đến mức làm huyệt thái dương sinh đau, sương mù dày đặc, tầm nhìn không xa, Lâm Nhất đi theo đội săn thú rời khỏi thôn.

Lấy từ trên người ra một vật, Cáp Lôi thô giọng nói: “Lâm, có nguy hiểm thì thổi nó lên, người gần đó sẽ chạy tới.”

“Được.” Lâm Nhất cảm ơn nhận lấy, làm bằng trúc, để bên miệng thổi một cái sẽ có âm thanh thanh thúy.

Tách khỏi bọn Cáp Lôi, Lâm Nhất một mình đi một hướng.

Lúc cậu đang đứng trong rừng cây trụi lủi, sương mù đã tan, sau khi đi bộ gần đó Lâm Nhất trở nên bồn chồn.

Đến một cái lông chim cũng chẳng có, sạch sẽ đến mức làm cho cậu tưởng đã đi nhầm nơi.

Dạo khắp nơi trong rừng cây một vòng, thật vất vả mới đào được thứ gì đó.

Tưởng là khoai lang, Lâm Nhất đào ra một miếng nhỏ nếm thử, quá đắng.

Đặt mông ngồi ở dưới gốc cây, Lâm Nhất liếm môi khô khốc, đưa tay sờ sờ hòn đá nhỏ trên cổ, cậu đang suy xét có nên mở rộng phạm vi một chút hay không…

Bụi cỏ cao đến nửa người xuất hiện động tĩnh, Lâm Nhất biến sắc, một tay nắm chặt cốt chủy, một tay nắm chặt cục đá.

Ngay sau đó, tiếng gầm nhẹ xen lẫn tiếng cười hỗn loạn của phụ nữ kéo theo bụi cỏ đong đưa hợp thành một màn tam ca.

Lâm Nhất xấu hổ.

Lúc cậu đi ra, tư thế có hơi khiếm nhã..