Thủy tinh?

Thế giới này làm sao lại có thủy tinh? Lâm Nhất gian nan nuốt mấy ngụm nước miếng, cậu nghe được giọng nói có chút biến điệu của mình, “Tộc trưởng, có thể cho tôi xem hay không?”

Trong ánh mắt Đức Lỗ hiện lên tia sắc bén, lướt qua trong giây lát, y nâng nâng cằm, ý bảo Lâm Nhất tùy ý.

Trong nháy mắt khi ngón tay chạm vào mảnh vụn bất quy tắc kia, Lâm Nhất thông qua xúc cảm truyền đến kết luận không phải thủy tinh. Chất liệu không phải, trong suốt hơn, hơn nữa nhìn kỹ sẽ phát hiện có gợn sóng dày đặc, mắt thường nhìn một chút sẽ không chịu nổi hoa lên.

Tay không tự chủ vuốt ve, đầu ngón tay của Lâm Nhất khẽ run lên, mẹ nó, gặp quỷ.

Hơi thở bên tai tới gần, cậu bỗng nhiên sực tỉnh, kinh hồn chưa định nhìn chằm chằm giọt máu trên mảnh nhỏ. Trắng trong phản chiếu ánh đỏ tươi, quỷ dị làm người sợ hãi, cực kỳ sắc bén…

Phục Phong đưa ngón tay bị cắt của Lâm Nhất lên miệng hút máu trên đó đi, Đức Lỗ cứ thế mà nhìn, mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh.

“Lâm, cậu không sao chứ?” Đức Lỗ ra tiếng dò hỏi, mắt nhìn thẳng.

Có sao, hơn nữa là sao lớn. Trong lòng Lâm Nhất nổi lên gió lốc, nói chuyện bừa không đâu, cậu cứng đờ lắc đầu, tuy rằng vẫn chưa xác định rốt cuộc là cái gì, nhưng mặc kệ là thứ gì cũng không thể là thứ của vạn năm trước.

Dáng vẻ Lâm Nhất cứ như bị sét đánh, Phục Phong khó phát hiện hơi chau mày, tầm mắt xẹt qua mặt cậu, nhìn kỹ rồi nhanh chóng dời đi.

Nắm lấy bàn tay hữu lực ấm áp kia, Lâm Nhất chậm rãi bình tĩnh trở lại, “Tộc trưởng, thứ này từ đâu ra?”

“Đó là chuyện rất lâu về trước…” Trên mặt Đức Lỗ hiện lên vẻ hồi tưởng, y chầm chậm nhắc tới câu chuyện cũ trước nay chưa từng kể.

Đức Lỗ khi ở thời điểm đầy trẻ tuổi, y có được cái nhiệt huyết ở tuổi đó, cảm thấy bầu trời trên đầu quá nhỏ, muốn đi nhìn thế giới bên ngoài, cho nên y lén rời khỏi bộ lạc.

Cũng qua lần đó kết bạn với tộc trưởng hiện tại của Ngư thị, hai người bạn cùng chung chí hướng, lòng mang lý tưởng giống nhau kết bạn đồng hành.

Khám phá những điều chưa biết tuy rằng kích thích, song bọn họ cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, trả giá đắt, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Tộc trưởng?” Lâm Nhất kỳ quặc nhìn về phía Đức Lỗ đột nhiên lộ ra một nụ cười.

Đức Lỗ uống ngụm nước, y nhắm mắt, thở dài, “Có lẽ là chỉ dẫn của Vu thần, chúng tôi phát hiện thần tích.”

Thần tích? Lâm Nhất và Phục Phong liếc mắt, truyền tin tức với nhau.

“Có lần chúng tôi lạc đường…” Giọng Đức Lỗ rất thấp, trên mặt y xuất hiện nét kinh sợ không thể giấu.

Lâm Nhất tập trung quan sát thần sắc đối phương, không buông tha một chút nào. Phục Phong dường như vẫn luôn trầm tư, không có ý định mở miệng.

Lần đó truy săn dã thú mà lạc đường, Đức Lỗ và tộc trưởng Ngư thị đều rất tuyệt vọng, mệt nhọc lại thêm vết thương trên người, cùng với áp lực tinh thần xưa nay chưa từng có dẫn tới bọn họ không thể bước thêm bước nào nữa, dừng một chỗ. Không biết qua bao lâu, hai người cứ như thú hoang sắp chết, đáng thương lại bi thảm chờ đợi cái chết buông xuống, cuối cùng không thể gắng gượng mà ngất đi. Hai người tỉnh lại trong rừng cây, đó là điểm xuất phát ban đầu của bọn họ.

Nếu không phải miệng túi da của bọn họ được bỏ vào hai mảnh vỡ, chuyện trải qua trước đó cứ như chỉ là một giấc mộng.

Mảnh vỡ không phải đá, cũng không phải khúc gỗ hay xương cốt, là thứ từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy. Sắc bén vô cùng, có thể dễ dàng đâm một lỗ sâu trên thân cây, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên đã cắt đầu dã thú, hơn nữa trong lửa vẫn có thể hoàn hảo không tổn hao gì.

Hai người đều tin tưởng chắc chắn là thần vật, nhất định bọn họ đã gặp được thần tích. Chưa từ bỏ ý định lại xuất phát lần nữa, dọc theo rừng cây tìm kiếm, nhưng cho dù nó nỗ lực thế nào cũng không thể tìm ra.

Ai cũng không muốn buông tay, vì thế hai người tranh đấu với nhau mấy lần, thực lực chẳng phân trên dưới, mỗi lần đều làm cho cả người đầy vết thương. Sau đó bọn họ mỗi người một mảnh, ước định ngày nào đó bộ lạc của ai hùng mạnh hơn sẽ chắp tay nhường lại, sau khi bọn họ trở về bộ lạc của từng người thì không còn lui tới. Mãi cho đến khi “Thiên tẩy” Đa Cát mang một mảnh khác đưa đến.

Đức Lỗ lấy một chiếc được da thú bao lấy khác đưa ra trước mặt Lâm Nhất và Phục Phong, sau khi mở ra cũng là mảnh vỡ giống nhau, chỉ là hình dạng khác nhau.

Ly kỳ đến có chút đáng sợ, Lâm Nhất nghe rợn cả người. Cậu ghép hai mảnh lại với nhau, đặt ở nhiều góc độ, bề mặt uốn cong, giống như là vỏ ngoài của thứ gì đó, nếu lại thêm mấy mảnh thì tốt rồi.

“Tộc trưởng, con dã thú kia trông như thế nào?”

Đức Lỗ chỉ cho ba chữ: “Rất kỳ quái.”

Nói bí mật giấu trong lòng ra, nhẹ nhàng đi nhiều. Đức Lỗ nhìn hai mảnh vỡ bị Lâm Nhất đùa nghịch bên nhau, "Tôi không chắc chắn y sẽ sáp nhập với tộc ta, nhưng tôi chắc chắn y không thể nào chọn kết minh với Xà thị.”

Biết "y" trong miệng Đức Lỗ là chỉ tộc trưởng Ngư thị, Lâm Nhất không ngẩng đầu, điều chỉnh góc độ tiếp tục khiêu chiến, nói sâu xa: “Tộc trưởng, tôi đoán là ý của Đa Cát.”

Đức Lỗ có thâm ý khác nhìn người đối diện cứ như không gì có thể chi phối được, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Lâm, thánh vật của tộc ta giao cho cậu.”

Thình lình nhảy ra một câu làm Lâm Nhất sửng sốt, ánh mắt cậu đưa từ trên mặt Đức Lỗ đến trên mặt Phục Phong, sao lại có cái cảm giác như bị lợi dụng thế?

“Tộc trưởng, qua lâu như vậy, thần tích có thể đã biến mất.” Lâm Nhất khô khốc nói, cậu thu tay về, cứ cảm thấy hai cái mảnh nhỏ kia là khoai lang phỏng tay. Đối phương nói rất nhiều, tất cả đều không thể nói ra ngoài, đại sự chỉ có thể nghẹn lại. Trước kia không nói cố tình lại nói lúc này, có chuyện ẩn giấu.

Trong mắt Đức Lỗ hiện lên ý cười, “Vu, dựa theo chỉ thị của Vu thần làm đi.” Nếu đã định trước trốn không thoát, vậy phải bảo toàn mạng của người toàn tộc ta.

Phục Phong nhấc mắt, ánh mắt thâm trầm khó đoán, lộ ra tĩnh mịch lãnh đạm. Khi Lâm Nhất không phát hiện, hắn và Đức Lỗ đã tiến hành va chạm nhiều lần, cuối cùng hắn thua, bởi vì bản thân có một nhược điểm trí mạng.

Rời khỏi chỗ Đức Lỗ, mặt Lâm Nhất nhìn như bình tĩnh, thực tế đã kề cận bờ vực tan nát. Cậu dùng sức gãi đầu, “Phục Phong, có vẻ như em nghĩ sai cả rồi."

Ngay sau đó Lâm Nhất vội hỏi: “Đợi sau khi nguy cơ được giải quyết anh có đồng ý đi cùng em nhìn ngắm thế giới bên ngoài không?”

Phục Phong nhìn chăm chú Lâm Nhất thật sâu, hắn khẽ kéo khóe môi, “Được.”

Sau khi trở về Lâm Nhất liền lấy kia mảnh vỡ kia ra nghiên cứu. Chặt nhánh cây, cắt khoai tây, cắt mảnh bình gốm, cuối cùng thử dùng đá đập, lại đặt trên lửa đốt thật lâu, khi lấy ra một chút dấu vết cũng chẳng có. Lâm Nhất tặc lưỡi, khó trách Đức Lỗ xem như thánh cật trong tộc mà đối đãi. Cậu giơ mảnh vỡ dưới mặt trời, nheo mắt trợn lên, sau là vẻ mặt khó tin, cậu nhìn thấy cầu vồng.

Đêm cùng ngày sau khi Lâm Nhất ngủ say Phục Phong một mình ra khỏi thôn, đến cả người tuần tra nơi chiến hào cũng không phát hiện. Khi gần đến rạng sáng tiếng bước chân không đồng đều truyền ra từ trong rừng, tiếp theo là một đống bóng dáng chật vật bất kham.

Lâm Nhất theo bọn A Do chạy đến cửa thôn, nhìn thấy trên khuôn mặt đoàn người Cáp Lôi đều có vết thương, trong đoàn còn có theo mấy người xa lạ. Mọi người đều lo lắng đi đón, có người lớn tiếng kêu chuẩn bị đồ ăn, các cô gái lập tức dồn dập bận rộn.

Kế hoạch dù hoàn mỹ vẫn có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không nên thảm thiết như vậy. Lâm Nhất biết việc cấp bách là vết thương trên người bọn họ, vội vàng trở về lấy thảo dược và dụng cụ.

“Phục Phong, bộ lạc nhỏ đó gặp tập kích trên đường chạy tới, bọn Cáp Lôi…”

Bàn tay trấn an sờ lên đỉnh đầu thanh niên đầy mặt lo lắng, Phục Phong dịu giọng mở miệng: “Lâm, chúng ta đi thôi.”

Lâm Nhất ừ một tiếng, không hỏi nhiều, cúi đầu bước nhanh theo sau.

Cũng may vết thương trên người những người đó đều không phải vết trí mạng. Cáp Lôi bị thương nặng nhất, chuyện này có liên quan đến tính cách của y, khi gặp chuyện sẽ xông lên trước nhất.

Trong quá trình Lâm Nhất tự xử lý miệng vết thương cho bọn họ vẫn luôn rất cẩn thận. Cậu cau mày, miệng vết thương đều không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc gì, chẳng lẽ không phải Xà thị ra tay?

Cậu không yên tâm nói với Phục Phong, lỡ như tiềm tàng mạn tính độc, một thứ giống như loại làm cơ bắp tê mỏi linh tinh, vậy thì chờ độc phát sẽ trở tay không kịp.

Phục Phong ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết, từ đầu đến cuối hắn đều rất bình tĩnh, không chút hoang mang chăm sóc thương thế. Cũng đúng là bởi vì sự bình tĩnh của hắn mà làm người đang bất an hoảng loạn thả lỏng thần kinh.

Những người lạ kia đến từ những bộ lạc nhỏ khác nhau, ngoài dự kiến của mọi người chính là Đức Lỗ không để bọn họ rời đi mà sắp xếp ở lại trong thôn.

Lâm Nhất hỏi sau khi ra khỏi thôn bọn họ đã gặp phải gì, Cáp Lôi hiếm khi trầm mặc, những người liên quan khác đều nhất trí trầm mặc.

“Miệng vết thương đừng đụng vào nước.”

Thấy một người đàn ông đỡ tường muốn đứng lên, Lâm Nhất lạnh mặt hù dọa gã: “Anh tốt nhất ngoan ngoãn nằm đừng lộn xộn, bằng không cái chân này coi như bỏ.”

Tên đàn ông mặt tái nhợt cứng đờ, ngoan ngoãn ngay lập tức.

Sau khi xử lý xong hết Lâm Nhất và Phục Phong dọn chỗ ra để mấy người phụ nữ bưng đồ ăn tiến vào, mùi thuốc gay mũi trong phòng và mùi máu tươi bị mùi thơm thay thế.

Trên đường trở về, Lâm Nhất nhéo ngón tay đau nhức, bâng quơ hỏi: “Cũng không biết bên Ưng thị kia thế nào rồi.”

Phục Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây xám xịt bao trùm, giữa mày nhíu lại dãn ra, “Có mưa to.”

“Hả?” Lực chú ý của Lâm Nhất bị dời đi, cậu lầm bầm lầu bầu, “Vậy sao? Trời mưa sắp mưa rồi, em tranh thủ chút bó nhánh cây lên.”

Sau khi về nhà Lâm Nhất bảo Phục Phong ngắt lấy vào cọng thảo dược trong sân, chú ý tiểu tiết lải nhải dặn dò mãi. Cậu vội vàng chặt thật nhiều nhánh cây rồi dùng dây đằng bó lại kéo vào trong nhà củi, lại cho đôi vợ chồng trâu trong lều ăn no. Sau khi làm xong đâu đó Lâm Nhất ra ngoài la cà, lần này cậu không hỏi lại Cáp Lôi, mà là xuống tay từ chỗ Cáp Y. Một cái tổ ong đã tung ta tung tăng dính lấy, thật ra đối phó con nít rất đơn giản.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, thiếu niên nhỏ đến con mắt cũng không nhìn cậu, cứ mãi liếm mật trên tổ ong. Lâm Nhất dùng sức ấn ấn huyệt thái dương.

“Trả tổ ong lại cho anh.”

Cáp Y trợn tròn mắt, “Lâm, anh nói đồ đã cho người khác không thể lấy lại, như vậy là không lễ phép.”

“Có sao?” Lâm Nhất im lặng nhìn bầu trời, “Anh không nhớ.”

Cáp Y khinh thường nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất đau đầu che mặt, đối phó con nít chẳng đơn giản chút nào.

Ngồi với Cáp Y nói lung tung đến trời tối, Lâm Nhất hết cách phải trở về. Ngã mình trên giường, cánh tay vắt ngang mắt, suy nghĩ bay đi thật xa.

“Lâm, dậy rửa mặt.”

“Biết rồi.”

Lâm Nhất nắm lấy bàn tay Phục Phong duỗi tới, nửa ôm xuống giường, nhanh chóng rửa mặt xong liền về giường đá một lần nữa. Quá lười, gần đây có vẻ còn lười hơn trước, cả người không có sức lực gì.

Hơi thở ấm áp dời qua ngực, bụng nhỏ, dừng lại ở bắp đùi. Khi xúc cảm ướt át bao lấy bản thân, cảm giác rùng mình kia làm cả người Lâm Nhất run lên, suýt chút nữa thì tước vũ khí luôn.

Môi chuyển động từ dưới lên trên, sắc mặt Phục Phong giữ vẻ bất biến như cũ, chỉ là hô hấp hơi nhanh hơn vài phần. Khi nghe được thanh âm thoải mái trên đỉnh đầu, dục hỏa trong cơ thể lại lần nữa nhóm lên, hắn khép nửa mắt, đầu lưỡi xoay một vòng, chậm rãi hoạt động.

Kỹ thuật càng ngày càng tốt, Lâm Nhất nâng chân quấn trên eo Phục Phong, gót chân trêu người hơi cọ lên.

Sau một lần hút thật mạnh, tiếng rên rỉ thoải mái tràn khỏi miệng Lâm Nhất. Cậu động tình cong sống lưng, ngón tay luồn vào vuốt tóc Phục Phong đến cuối lại dùng lực ấn sát vào, để mình càng đi sâu vào nơi ấm áp.

Sau một tiếng rên rỉ cất cao kéo dài, Lâm Nhất run rẩy xuất ra. Cậu ngăn không kịp, trơ mắt nhìn Phục Phong khẽ lăn yết hầu, lại nuốt mất…

“Nói… Nói mấy lần rồi, phải phun ra.” Lâm Nhất nằm lại về giường há miệng hít thở, vừa phóng thích xong, đầu óc còn có chút trống rỗng, không kìm được còn chìm trong khoái cảm lưu bên trong.

“Ngọt.” Dịu dàng cười khẽ, Phục Phong ôm chặt Lâm Nhất, bàn tay rong ruổi trên người cậu.

Sao có thể ngọt, Lâm Nhất nghi ngờ xáp lại gần liếm liếm trên môi Phục Phong. Vừa mới phát hiện không ổn muốn lui ra sau đã bị siết chặt, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại duỗi vào.

Khoang miệng đầy mùi tanh, người Lâm Nhất ngửa ra sau, muốn né tránh lại không được, không thể không nếm thử "đồ" của bản thân.

Cũng thở hổn hển, Vu đã quen khống chế dục vọng rõ ràng hết thảy đều phí công trước người trước mặt này. Đơn giản không hề áp chế, môi hắn dời xuống, hôn lên chiếc cổ thon dài duyên dáng của đối phương, khi nặng khi nhẹ liếm láp.

Lâm Nhất bị mồ hôi và tình dục bao phủ đầy mặt là vẻ mê ly, nắm chặt lấy lưng Phục Phong, phát khỏi miệng tiếng la hơi khàn, ngẩng cổ tiếp nhận xâm nhập cực nóng từ đối phương.

Phục Phong một tay vỗ về bả vai Lâm Nhất, một tay nhè nhẹ vuốt trên eo cậu. Dọc theo sống lưng trơn mịn đi thẳng xuống, vững vàng ấn lấy cặp mông cậu nâng lên phía trước, tiếp xúc chặt chẽ khắng khít, từng chút một chiếm đoạt thật sâu.

Hơi nóng trong không khí tăng lên, trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở dốc, âm sắc ướt nị có tiết tấu liên tục…

Một hồi chiến tranh xâm lược lâu dài kết thúc, Lâm Nhất mệt thở hồng hộc. Cậu chưa từng thấy Phục Phong rèn luyện thân thể như thế nào, tại sao lực kéo dài và thể lực lại mạnh đến vô lí, cũng giống như thế giới này, đều không khoa học.

Cái tay trên lưng kia vẫn như thường lệ, khẽ vuốt ve từng chút một. Cơ thể mỏi mệt của Lâm Nhất từ từ thả lỏng, từ trong mũi phát ra một tiếng mơ hồ, đầu dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc ngáp một cái.

Nhìn người chây lười buồn ngủ nằm trong lồng ngực mình, Phục Phong khẽ hôn lên trán cậu, cánh tay vòng chặt hơn. Trong bóng đêm trong đôi mắt hắn có một tia thâm ý, như đang cân nhắc gì đó, sau lại khôi phục bình tĩnh.

Hai ngày sau mưa to buông xuống, cuốn đi hết đá nằm trên mặt đất, dấu vết của thú dữ và người đi qua trong rừng lưu lại cũng đều biến mất không thấy.

Tiếng gió thả ra rất có hiệu quả, bộ lạc nhỏ lân cận đã bắt đầu di chuyển đến chỗ Hùng thị. Đức Lỗ giao xuống, phá bỏ hết gỗ lớn trên chiến hào đi, vẫn giống như ngày thường, mỗi ngày đều sẽ có người cầm vũ khí đi lại xung quanh chiến hào, chẳng qua nhiều hơn mấy người.

Lâm Nhất lấy ra bộ lông của con thú cùng giết chết với Phục Phong cắt hai mảnh, lại mài mài cái kim xương lớn trong nhà, may hai bộ da đơn giản bọc mảnh vỡ lại. Cậu và Phục Phong mỗi người giữ một cái bên mình, khi nguy hiểm có thể lấy ra phòng thân.

Còn về chuyện Đức Lỗ giao cho, Lâm Nhất cũng không hề bỏ sau đầu. Cậu đã sinh ra tò mò mãnh liệt với thế giới này, cứ cảm thấy chỉ cần đẩy ra tầng sương mù kia sẽ có bất giờ tốt chờ cậu.

Thời tiết chuyển lạnh, lượng cơm Lâm Nhất ăn tăng nhiều. Hai chuyện này chẳng có điểm gì liên quan, nhưng Lâm Nhất chỉ có thể lấy làm cái cớ, bằng không cậu không cách nào an ủi sự thật bản thân rõ ràng đang tăng mạnh rèn luyện thế mà lại còn béo thêm một vòng.

Nhà xí trong nhà bị chiếm, Lâm Nhất loanh quanh bên ngoài một lát, đánh giá vị Đại Vu bên trong kia có thể là táo bón. Cậu hái vài miếng lá to tròn mang theo bên người, đóng cửa rào gỗ ở sân đi đến nhà xí công cộng trong thôn. Đang đi, bắp chân run lên, cúc hoa căng thẳng, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành chạy như điên.

Nhà xí công cộng cũng được cải thiện. Không gian lớn hơn so với trước kia, cửa là hai cây đại thụ thân cong, nhánh cây dài rũ xuống che bóng, trên mặt đất rất nhiều lá rụng, đa số đã bị giẫm vào bùn đất.

Khi Lâm Nhất ôm bụng đi vào bên trong rất náo nhiệt. Trên một cái mương dài có vài người ngồi xổm, trong đó một người trong miệng kể chuyện cười người lớn trước kia Lâm Nhất rảnh rỗi nói. Tiếng bùm bùm và tiếng cười đáng xen vào nhau, khỏi nói vui cỡ nào.

Chỉ cách một bức tường đất, nhà xí đối diện lịch sự tao nhã hơn nhiều,  còn có một bài hát có giai điệu truyền đến, không khéo đúng là bài mới nhất Nghĩa dũng quân tiến hành khúc của Lâm Nhất, hay còn gọi là quốc ca.

Vừa thấy đại thần chuyện cười người lớn tiến vào, tiếng cười ngừng một chút lại tiếp tục. Mấy người giơ lên tay chào hỏi cậu, nhiệt tình mời cậu đến tụ tập bắt đầu bài giảng, Lâm Nhất cự tuyệt đầy uyển chuyển, tỏ vẻ đã quyết định rời vị trí thầy giảng.

Tìm một chỗ trống, Lâm Nhất cởi quần ngồi xổm bên mương dài. Xị mặt mím môi, cau mày, xong đời, hình như lúc đi đường nghẹn quá mức.

Khi bên kia kích động hát lên cao vút đến “Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ!” Lâm Nhất rốt cuộc kêu lên một tiếng, thoải mái thở phào một hơi, cậu lấy lá cây tròn lớn ra vò vò liền nghe được một giọng nói, “Lâm, cho tôi một miếng với."

Lâm Nhất rút ra một miếng vo thành nắm ném qua.

Tiếp theo lại vang lên một tiếng kêu rên: “Lâm, cậu có thể cũng cho tôi một miếng không?”

Một tên đàn ông cao lớn thô kệch, giọng nói vừa tinh tế vừa nhẹ nhàng, Lâm Nhất nhìn "bánh bèo" độc nhất vô nhị trong thôn, im lặng rút ra một miếng vò thành nắm ném qua, đối phương hoảng lên kêu á một tiếng, những người khác run run nổi da gà.

Không bao lâu, nhà xí chỉ còn lại Lâm Nhất và cái người ngồi xổm trong góc kia. Bởi vì không có đèn, lại là gần chạng vạng, ánh sáng chỉ tập trung ở khu vực đối với cửa kia, hai vị trí trong góc rất dễ dàng bị bỏ qua.

Khi không có mấy người to con kia che mất, Lâm Nhất mới phát hiện cái bóng dáng kia hình như là Bổng. Một người là hũ nút, một người đang sắp kết thúc công việc, nhà xí lập tức im ắng đi.

Tiếng ca cách vách đã sắp kết thúc, lặp lại hát lên “Đứng lên! Đứng lên!” Lâm Nhất lấy miếng lá lớn dư lại chà xong sau đó chuẩn bị sửa sang quần đứng lên. Ngay sau đó người cậu khựng lại, chân đã tê rần.

- -------------