Lục Địa Bị Mất

Chương 17: 17 Bác Sĩ Lâm Tôi Không Thể Nhìn Thấu Thiếu Niên Đó

Lâm Nhất mơ mơ màng màng, muốn thả lỏng lại có một sợi dây thần kinh căng chặt.

Cậu xoa mạnh huyệt thái dương đau nhức, thấy Tháp Mộc vuốt đùi phải, có vẻ như rất khó chịu.

“Vết thương cũ trên đùi à?”

Vẻ mặt Tháp Mộc đau đớn, “Đôi khi rất đau.”

Mày chợt nhíu lại, sắc mặt bác sĩ Lâm nghiêm trọng.

Người bệnh đầu tiên mình chịu trách nhiệm vậy mà lại xuất hiện tình trạng thế này, với cậu mà nói là một đả kích lớn.

Lạnh lùng quét nhìn con rắn đang cuộn mình cảnh cáo nó đừng lộn xộn, Tháp Mộc rũ mắt, phối hợp để Lâm Nhất kiểm tra chân mình.

Tay Lâm Nhất ấn nhẹ lên vết sẹo trên đùi Tháp Mộc kia vài cái, phát hiện cơ bắp đối phương căng chặt liền đè đè theo huyệt vị, kết quả lại càng căng cứng.

“Tình trạng cơ thân em rất tốt…” Này không phải khá tốt à? Lâm Nhất vừa nói xong, kỳ lạ liếc gã một cái, tiếp tục bắt mạch, qua một lúc lại liếc y một cái.

“Sao tim em đập nhanh thế?”

Tháp Mộc: “…”

Vẻ như y cũng đang rất nghiêm túc tự hỏi, “Em cũng không biết.”

Lâm Nhất chống cằm lâm vào trầm tư.

Tim đập nhanh hơn, cả người căng cứng, mặt đỏ, ánh mắt mơ hồ bất định...

Lâm Nhất cắn khóe miệng, cái bệnh trạng này hình như hơi quen quen.

A Do bên kia vẫn luôn nhìn lén mang thạch đao theo trong tay, đứng dậy đi qua, trừng Tháp Mộc.

“Lâm, cậu quen tên này à?”

Nhìn mặt Tháp Mộc, Lâm Nhất còn đang suy nghĩ, “Ừ.”

Thái độ lười biếng của đối phương làm hô hấp A Do có chút nặng nề, giọng cũng lớn hơn.

“Lâm, cậu là của Vu!”

Những lời này là cố ý làm mọi người nghe được, to con mà nghĩ thâm.

Khóe miêng Lâm Nhất giật giật, “Ai bảo thế?”

A Do hừ một tiếng, “Bối Bối!”

Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, người Xà thị đều nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cực kỳ mới lạ.

Đại Vu Hùng thị là Vu mạnh nhất, là sự tồn tại mọi bộ lạc đều kính sợ, đến cả Vu của bọn họ cũng rất cung kính.

Không ngờ rằng thanh niên kia còn có quan hệ với người nọ.

Không khí đột nhiên thay đổi, Tang qua đi hỏi là chuyện như thế nào, mặt Tháp Mộc âm trầm, cái vẻ hung ác kia giống như là muốn ăn sống A Do.

Lâm Nhất cười nói không có gì, tộc nhân còn đang chờ bọn họ mang đồ ăn về, cho nên đoàn người Lâm Nhất không dừng ở tại chỗ bao lâu liền theo tộc nhân Xà thị rời đi.

Khi trên đường A Do trước sau không rời Lâm Nhất, cứ như một con tinh tinh bự, nhe răng trợn mắt với Tháp Mộc.

Xà thị có đồ ăn phong phú nhất, khi đến mùa đông sẽ có tộc khác lại đây đổi lấy.

Nghe nói Ngư thị cũng đến đây, dẫn đầu là Đa Cát, lòng hiếu kỳ của Lâm Nhất bị câu lên, muốn nhìn một miếng xem người nọ trông như thế nào.

Ai ngờ khi bọn họ tới những người đó đã rời đi, hai người trùng hợp bỏ lỡ.

Xuyên qua đến nơi đây tới nay, Lâm Nhất chỉ gặp qua bộ lạc Hùng thị, cậu cho rằng Xà thị cũng ở trong lều được dựng bằng cỏ cây, thực tế lại không giống.

Lều của Xà thị không theo hình bán nguyệt mà cong vẹo như là rắn.

Nóc nhà cũng không phủ cỏ khô mà là mái ngói có quy tắc không đồng nhất, bên ngoài mỗi nhà đều trồng loại cây thấp, có quy hoạch đơn giản, Lâm Nhất không quen, nhìn nhiều thêm hai lần.

Tuyết xung quanh nhà ở đã được dọn sạch sẽ, chỉ có bên trong đất còn lẫn bọt tuyết.

Lúc trên đường đã hỏi A Do, từ miệng y mà biết được Xà thị đều sẽ bôi một lớp nước cỏ thần kỳ lên vũ khí, có thể làm cho dã thú ngã xuống.

Lâm Nhất còn biết vật tổ của bộ tộc Xà thị là rắn, rành việc lẩn trốn, lẳng lặng ẩn núp bất động, một khi có cơ hội sẽ nhào lên.

Mà Hùng thị thuần túy là sức mạnh, sẽ không luồn lách, đều là tấn công đơn giản nhất.

Rất nhiều người bước ra, nam nữ già trẻ đều có, thể trạng của bọn họ nhỏ hơn một chút so với Hùng thị, cũng không quá mức làm ầm ĩ.

Rõ ràng rất tò mò nhưng lại chỉ là ở một bên quan sát, đôi mắt nhìn chằm chằm.

Cảnh này làm Lâm Nhất cảm thấy bất ổn, có ảo giác những người đó sẽ đột nhiên phun ra lưỡi rắn với cậu.

Không nhìn gì thêm, Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, cậu thích Hùng thị thẳng thắn lại có chút đơn thuần hơn.

Thiếu nữ chạy tới giống một tinh linh đen, đôi mắt to dò tìm trong đám người, khi nhìn thấy Tháp Mộc thì ánh mắt sáng lên, lộ ra nụ cười.

A Do nói: “Đó là em gái Y Quả của Tang.”

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, cái loại ánh mắt này cậu rất quen, nhìn thiếu nữ kia, cậu cứ như thấy được chính mình.

Tháp Mộc trầm mặc mím môi, ánh mắt không dấu vết xẹt qua Lâm Nhất.

Y bị Y Quả kéo đi, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ là lúc đối phương nhìn qua có lệ khẽ nâng khóe miệng.

Tròng mắt xoay chuyển, A Do có vẻ như hiểu ra gì đó, cười hì hì.

Lâm Nhất đầy mặt hắc tuyến, “Anh váng đầu à?”

Giẩu giẩu miệng về phía Tháp Mộc và Y Quả bên kia, A Do nói: “Lâm, bọn họ ở bên nhau.”

Lâm Nhất ồ một tiếng, tùy ý quét mắt, hai người tuổi tầm tầm nhau, trông cũng đều không tệ, quả thật rất xứng đôi.

Cậu thấy A Do sắp dán cả mặt tới, nhanh chóng lui về phía sau hai bước.

“Trên mặt tôi có bọ à?”

A Do thật sự cẩn thận nhìn nhìn, y lắc đầu, “Không có.”

“…”

Mắt Lâm Nhất trợn trắng.

Tang đi tới vỗ vỗ bả vai A Do, “Tôi đi tìm cha.”

A Do sốt ruột, qua một lúc lại chạy ra ngoài đi tiểu, vừa chạy vừa tru lên.

Lâm Nhất nhìn mà đỉnh đầu bốc khói, bi kịch là những người khác cũng bị lây bệnh.

Vì thế mọi người lũ lượt chạy đi, lại lũ lượt chạy về.

Đỉnh đầu Lâm Nhất bốc khói, trong miệng đầy kiên nhẫn bảo bọn họ hít thở sâu.

Tháp Mộc từ xa bước nhanh đến, đã thay quần áo, y đưa cho Lâm Nhất một cái quả mọng màu vàng, “Lâm, anh thích chỗ này không?”

“Hửm?” Ăn một quả, Lâm Nhất ăn ngay nói thật: “Không phải rất thích.”

Mặt Tháp Mộc cứng đờ, có lẽ cũng không ngờ Lâm Nhất sẽ thẳng thắn như vậy.

Y cúi đầu nhìn tay Lâm Nhất, giọng nói rất nhỏ, “Không quan trọng, về sau anh sẽ thích.”

Lâm Nhất không nghe rõ, cậu cũng không hỏi lại, bởi vì con rắn kia không biết từ khi nào đã bò đến bên chân cậu, muốn trườn lên trên.

Một bàn tay duỗi đến nắm cổ rắn ném văng ra.

Tháp Mộc phát hiện sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, tàn nhẫn trong mắt lập tức giấu đi, nhẹ giọng nói: “Nó muốn thương tổn anh.”

Lâm Nhất nhíu mày, không nói gì, cậu ngồi trên phiến gỗ ngẩn người.

Dọc theo đường đi tiếp xúc, cậu nhìn ra con rắn kia rất thân thiết với Tháp Mộc, không ngờ đối phương lại ra tay không chút chần chừ nào, cho dù chỉ là nghĩ lại một lần.

Con rắn bị ném văng ngã trên mặt đất, nó chậm rãi bò lại, trên đầu rắn đã trầy da, chảy ra ra máu, Tháp Mộc đưa tay sờ sờ.

Trong lòng Lâm Nhất thấy quái dị không nói thành lời.

Có thể trước kia cậu nghĩ sai rồi, thiếu niên này cậu nhìn không thấu.

Không bao lâu, Tang dẫn bọn họ đi gặp tộc trưởng Xà thị.

Hoàn toàn trương phản với Đức Lỗ tục tằng, người nọ ngồi trên da thú, thân mình khô gầy bị da thú to rộng bao lấy.

Giống như một lão giả, đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Nhất.

Gần đất xa trời, đây là cảm giác thứ hai của Lâm Nhất.

Tộc trưởng Xà thị đột nhiên hỏi: “Ai là Lâm Nhất?”

Lâm Nhất thu lại cảnh giác nơi đáy mắt, cậu cười cười, “Là tôi.”

Nhìn mắt Lâm Nhất, tộc trưởng Xà thị không hỏi gì thêm mà trực tiếp đi vào vấn đề.

Mặt A Do đổ mồ hôi, y thẳng lưng nói hết những gì cần nói.

Sau khi trong lều yên tĩnh được một lát, tộc trưởng Xà thị phất tay, “Thay ta gửi kính ý tới Đại Vu.”

Lần này đổi đồ ăn còn nhiều hơn so với tộc trưởng dặn dò, bọn A Do đều rất vui vẻ.

Không ở lại lâu, cất đồ ăn vào bên trong sọt, bọn họ liền lên đường trở về.

A Do cáo biệt Tang, nói vài tiếng cảm ơn, cảm ơn trợ giúp của gã, nếu không cũng không đổi được nhiều đồ ăn đến vậy.

“Không phải tôi.” Tang xua tay, ngại ngùng nói: “Tôi còn chưa kịp nhắc gì với cha.”

Thế thì là ai? A Do từ bỏ, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Tháp Mộc không xuất hiện, Lâm Nhất mím môi, cậu vốn đang muốn đánh tiếng chào hỏi, dù gì cũng có quen biết.

Dưới gốc cây có một thiếu niên, không ai nhìn thấy ánh mắt gã lướt qua đám người, dừng trên một người trong đó, thâm trầm âm u, lộ ra quyết tâm bất chấp.

Dường như chính y cũng không biết thứ cảm xúc này là gì, có lẽ giống như tâm tình của một đứa nhỏ quá ước ao có được một báu vật.

Rời khỏi bộ lạc Xà thị, Lâm Nhất nhớ tới lần cuối nhìn thấy khuôn mặt trắng như người chết kia của Mang, bất an lan tràn trong lòng cậu..