Lục Địa Bị Mất

Chương 15: 15 Vu Thiếu Đi Một Người

Trắng xoá một khoảnh, tuyết rất dày, đường khó đi.

A Do dẫn theo ba người đi trước mở đường, dùng sức chém đứt nhánh cây bụi gai rũ xuống hai bên, người phía sau từng bước một dẫm lên dấu chân họ lưu lại tiến lên.

Đi cả một đường, trên nền tuyết chỉ có bốn dấu chân lớn.

Gió lạnh thấu xương, quét đau mặt.

Lông thú cọ vào cằm, Lâm Nhất cúi đầu, cổ rụt lại, bước chân chính xác dẫm lên từng vệt đen hằn trên nền tuyết.

Cậu rất ít khi mở miệng, muốn giữ sức.

Chuyến đi này không phải nói đi là đi, đây là một cuộc hành trình nguy hiểm nói chết là có thể chết.

“Trước khi mặt trời lặn phải tới được chân núi!”

A Do hét lớn một tiếng, vũ khí trong tay giơ lên, những người khác phát tiếng hưởng ứng lớn.

Lâm Nhất cũng gào một lần, miệng bị lạnh đến khô nứt, có mấy chỗ chảy máu, rất mệt mỏi.

Quá trình lên đường rất buồn tẻ, mọi người đều cảnh giác quan sát xung quanh, mãi cho đến khi bọn họ xuất hiện ở chân núi, không khí trong đoàn người mới nhẹ nhàng đi nhiều.

Có vẻ như A Do chuẩn bị rất nhiều cho lần ra ngoài này, trước tiên y bảo mọi người đi lấy nhánh cây.

Phụ nữ vội vàng bện dây cỏ, đàn ông tước nhánh cây, cột chắc kết thành nút đặt gần chỗ bọn họ làm bẫy, đề phòng ban đêm thú dữ tấn công bất ngờ.

Lâm Nhất và A Do dọn ra một khoảng đất trống, đầu hai người dựa gần, lấy lông cỏ phơi khô ra, thứ này dễ châm lửa.

Củi đốt mang theo không nhiều lắm, lúc trở về có thể phải lấy một ít của bộ lạc Xà thị.

Mười mấy người làm thành vòng ngồi xổm quanh đống lửa ăn thịt khô.

Ánh lửa chiếu lúc sáng lúc tối lên từng khuôn mặt thô ráp ngăm đen, trong đó một khuôn mặt gầy ốm hơi xanh xao.

Nhai thịt khô cứng ngắc, Lâm Nhất nuốt mấy ngụm nước miếng mới xuống được, cậu ngây người nhìn chằm chằm củi lửa cháy lách tách.

Một bàn tay lớn vỗ vỗ trên vai cậu, A Do nhếch miệng: “Lâm, đừng sợ.”

Lâm Nhất cười cười, cậu không sợ người chỉ có hai bàn tay trắng.

“A Do, còn mấy lần mặt trời lặn mới có thể tới Xà thị?”

Hỏi chuyện chính là cô gái trên đường đi vẫn luôn im lặng, ngũ quan xem như là đẹp nhất trong số mấy người phụ nữ, đường nét rất sâu.

Trong mắt cô có tơ máu đỏ, giọng nói khô khốc.

“Năm lần.” A Do cân nhắc.

Cô gái nhận được đáp án mình muốn, rũ đầu xuống, lại không nói gì.

Lâm Nhất nhìn nhiều hai lần.

Có lẽ là ánh mắt cậu đã quên thu liễm, cô gái có vẻ phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt với Lâm Nhất.

Làm như không có chuyện gì mà dời tầm mắt, Lâm Nhất mím môi, trong lòng có linh cảm xấu.

A Do phân phó mấy người cùng y gác đêm, Lâm Nhất không chọn đống lửa ấm áp mà cậu leo lên trên một thân cây bên cạnh.

Những người khác nhìn thấy cậu như con khỉ nhanh chóng leo lên trên đều cảm thấy bất ngờ, tay chân nhìn thì gầy nhưng leo rất nhanh.

Nhớ khi ra khỏi thôn Bối Bối có dặn dò, A Do cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút, “Lâm, bên này có lửa này.”

“Trên cây an toàn.” Lâm Nhất lắc đầu, ôm thân cây lạnh cứng dịch đến một chỗ rắn chắc.

A Do sờ sờ đầu, thấy nói không được, dứt khoát đứng gác quanh cái cây kia luôn.

Sờ đến quả mọng nhỏ Cáp Y cho, ăn một quả, treo sọt lên cành cây để chắn gió, cốt chủy đặt bên người, giáo gỗ ở nơi mình có thể với tay đến, Lâm Nhất nhắm mắt đi ngủ.

Một giấc này ngủ thật không ngon, sau nửa đêm cậu bị lạnh mà khớp hàm run lên, ôm cánh tay vùi mặt vào, run rẩy không ngừng.

Còn có một người cũng không ngủ được, một nửa giường đá trống không, thiếu đi một người..