"Làm gì thế! Đừng rộn! Cậu có thể chuyên tâm một chút được không?". Anh đang cùng Tả Thần An hợp thành một đội khiêu chiến BOSS, đối với sự "Không chuyên tâm " này của Tả Thần An, anh tỏ ra hết sức bất mãn.

Tả Thần An thấy thế liền ngậm miệng, bày vẻ mặt muốn xem kịch vui nhìn chăm chú vào tình thế phát triển.

Tiêu Y Đình vẫn chưa hay biết là có gì đó không đúng, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, tay liên tục tác trên bàn phím.

Chợt nghe được sau lưng một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Năm giây sau BOSS sẽ nổ, dùng biện pháp hôn mê phá giáp."

"......" Đúng là cao thủ! Giây kể tiếp đã có thể tính ra? Nhưng lại mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, còn là giọng nữ nữa, tuy nhiên giờ phút này mọi chú ý của anh đều tập trung trên người BOSS, cũng không rảnh đi phân tích làm gì.

Đợi đến khi thu thập BOSS xong, quay đầu lại chuẩn bị làm quen với vị cao thủ kia, trong khoảnh khắc đó nét mặt đột nhiên cứng đờ.

Lại là cô!

Cái gọng kính đen vừa dày vừa nặng chính là dấu hiệu đặc trưng của cô, tóc mái bằng che trước trán nên không thấy rõ rốt cuộc vẻ mặt hiện giờ là như thế nào.

"Em...... Làm sao có thể tìm tới chỗ này?", anh không giải thích được, trong bụng đột nhiên dâng lên cảm xúc chột dạ......

Cô đang đứng đằng sau ghế của anh, lẳng lặng nhìn, không nói tiếng nào.

"Gì chứ......tự nhiên lại chạy lung tung làm gì? Lạc đường làm thế nào?". Rõ ràng là đang chột dạ, lại cứ sưng mặt lên để giáo huấn cô, cố gắng đánh đòn phủ đầu.

Nhưng cô cũng không bị giọng nói hung hăng này hù dọa, vẫn vô cùng bình tĩnh, cánh môi khẽ nhúc nhích, chỉ thốt ra hai chữ: "Rùa đen......"

"......" Sắc mặt anh liền biến đổi, hận không thể che kín cái miệng nhỏ nhắn của cô, sợ lão Tam biết được ước định rùa đen này của anh và cô, không cười chết anh mới là lạ......

"Được rồi, được rồi, về nhà lại nói!". Anh vội vàng từ trên ghế đứng dậy, vội vàng quay sang giao phó cho Tả Thần An: "Tôi đi trước, cậu ở lại khắc phục hậu quả!"

Nói đến khắc phục hậu quả dĩ nhiên là trả tiền rồi......

Lâu không được chạm vào máy vi tính, nên hôm nay anh liền bắt taxi đi tìm Thần An, để cho cậu ta trả tiền xe, rồi bắt cậu ta đi cùng mình đến quán internet chơi, vốn định chơi cho hết cơn thèm, chơi đến tận tối, nhưng hiện tại không ngờ kết quả lại thành thế này.

Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, anh đều nghĩ không ra, tại sao lúc ấy mình lại ngây ngốc ảo não cùng cô đi về chứ?

Tả Thần An cũng bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, cô em gái này đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Chỉ một câu "Rùa đen" kia lại có thể gọi được cậu ta đi về? Lại còn ngoan ngoãn nhu thuận như thế chứ? Cái này so với bác Tiêu tự mình đến bắt còn hiệu quả hơn nhiều! Bác Tiêu nhiều lắm thì chỉ làm cho cậu ta sợ đến chạy trối chết mà thôi, nào có ngoan ngoãn chủ động mà tự giác đi về nhà như vậy?

Bà chủ quán Internet cũng rất quen thuộc với bọn họ, liếc thấy Diệp Thanh Hòa đi ra, liền cười trêu ghẹo nói: "Ơ, bình thường nhà người ta đều là cha mẹ đến tìm con, mà nhà này là ai tới tìm chứ? Cô dâu nhỏ sao?"

"Dì à, dì nói mò gì thế! Đây là em gái cháu, gọi cháu về nhà có chút chuyện!". Mặt anh đỏ tới tận mang tai ra sức giải thích, nhưng trong thâm tâm lại cực kỳ buồn bực! Nhưng sự thực đúng là như thế chẳng sai tí nào. Nhà người ta đều do cha mẹ đến tìm con, thế nào mà tới phiên anh lại bị một tiểu nha đầu như cô xử lý?

Tuy có oán khí, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đi theo cô trở về nhà.

Từ quán internet ra, mãi cho đến lúc về đến nhà, cô thủy chung vẫn không nói với anh một câu nào.

Như vậy thì cũng thôi đi, dù thế nào đi nữa anh cũng đã sớm quen với sự trầm mặc này của cô, nhưng hôm nay sự trầm mặc này không giống với bình thường, giữa bọn họ bao trùm một không khí đè nén nồng nặc, tựa như cánh môi đang mím chặt thành một đường kia của cô, chặt đến nỗi khiến cho người khác không thể tiêu dao tự tại nổi.