Đứng ở trong căn phòng nhỏ hẹp, nhìn anh lục tung toàn bộ đồ của mình lên, làm cho rối thành một đoàn.

A, tính tình Đại thiếu gia này của anh một chút cũng không thay đổi......

Lại thấy anh ném quần áo của cô ra đầy đất, Nhị Thế Tổ này tất nhiên cũng không tình nguyện thu thập lại, sau một hồi rầm rầm rào rào, liền đem các loại giấy chứng nhận của cô nhặt lên, ném vào trong valy, rồi sau đó, lại tiếp tục tìm kiếm trong ngăn kéo, cũng không biết rốt cuộc anh muốn tìm cái gì.

Cuối cùng, cái gì cũng không tìm được, nhưng cũng không cất lời hỏi cô câu nào, một tay kéo valy, một tay dắt cô đi ra ngoài.

"Anh hai, anh làm gì thế......" Xem hành động này, là đang muốn dọn nhà cho cô sao? Nhưng, cô đã không còn là nha đầu mười sáu tuổi kia nữa rồi, cô có chủ kiến của mình nữa chứ?, "Anh hai, em không dọn nhà!"

Cô giãy dụa không muốn đi cùng với anh.

Anh chợt dừng bước lại, quay đầu lại quét mắt một vòng quanh căn phòng, rồi sau đó dừng lại trên mặt cô: "Nhà? Em đem cái này gọi là nhà?"

Tròng mắt màu nâu của anh mơ hồ lóe lên tia sáng bén nhọn, cô rũ mí mắt xuống, tỉnh táo mà lạnh nhạt đáp lại: "Đúng, em đã trả một năm tiền thuê phòng rồi."

Cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, giống như cô vừa nói một việc hết sức buồn cười: "Em gái Thanh Hòa à, ba năm không gặp, em đã thật sự mau quên......"

Lúc anh gọi cô là "Em gái" hoặc là "Em gái Thanh Hòa" luôn thích kéo âm cuối thật dài, cho dù không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cũng có thể tưởng tượng ra được, gương mặt của anh lúc gọi cô như vậy trông sẽ như thế nào, nói dễ nghe thì là đùa giỡn, nói khó nghe, thì gọi là đùa cợt, mặc dù, hai từ này đều mang nghĩa xấu cả......

Mau quên? Chính bởi vì quá nhớ, cho nên mới hy vọng có thể cách xa anh ra một chút......

"Em gái, đừng quên, em là vợ của tôi!" Anh vươn tay lần nữa ôm sát lấy cô, ý trêu chọc trong mắt càng đậm.

Vợ? Vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ: "Vậy thì như thế nào?" Cái thân phận phu nhân Tiêu Y Đình này rơi xuống đầu cô ra sao? Sau này lại như thế nào, có phải anh đã quên quá mau hay không?

"Đại luật sư Diệp, trên luật pháp có một danh từ gọi là nghĩa vụ vợ chồng, tin rằng luật sư Diệp so với tôi còn hiểu hơn......"

Nghĩa vụ vợ chồng? Cái từ này khiến cho cô kìm lòng không được mà ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông này, không chút ngoài ý muốn, đập vào tầm mắt của cô vẫn là nụ cười hoa đào không đứng đắn.

Cái từ nghĩa vụ này, từ trong miệng anh thốt ra cũng chính là một loại trêu chọc mà thôi. Bọn họ đã từng ôm qua, từng hôn qua, cũng từng ngủ chung một giường, nhưng không hề có liên quan đến nghĩa vụ vợ chồng này......

"Được rồi, được rồi, không đùa với em nữa!" Anh cười lên ha hả, tiếng cười cực kỳ hào sảng nói tiếp: "Đi thôi, để ba biết được, em trở lại mà còn trọ ở bên ngoài, không phải sẽ giận đến dựng râu trợn mắt tự mình bắt em trở về hay sao!"

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh bình thường như vậy còn làm cho người ta thoải mái hơn, mặc dù lúc anh bình thường tương đối ít......

Chỉ là, anh nói cũng không sai, vốn định tạm thời ở bên ngoài, tìm được cơ hội thích hợp mới đến thăm bác Tiêu, đem suy nghĩ của cô giải thích rõ ràng, dĩ nhiên, cũng đem chuyện hôn nhân của cô và Tiêu Y Đình giải thích rõ, nhưng bây giờ bác Tiêu đã biết cô trở lại, theo như lời anh nói, ông thực sẽ đến tóm cô về nhà. Thay vì để bác Tiêu tự mình đến bắt, không bằng bị Tiêu Y Đình tóm lại tốt hơn......