Editor: Tinh Di

“Đi tắm…..” Giọng Diệp Thanh Hòa có chút khàn khàn, ánh mắt trong suốt ướt át, dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc, hai gò má ửng đỏ như hoa hồng sũng nước, kiều diễm động lòng người……..

Tiêu Y Đình thầm than một tiếng, ôm cô vào phòng tắm.

Toàn bộ hồng phục đã được gỡ bỏ, cơ thể cô như một đoá hoa nở rộ trong nước, lung linh dưới ánh đèn. Không phải đẫy đà gợi cảm mà xinh đẹp tinh xảo, càng thêm thúc giục lòng người…….

Ngón tay anh lướt qua làn da bóng mượt như tơ gấm của cô, chỉ tiếc không thể từng chút cảm nhận từng tấc da thịt của cô….

Ngọn lửa trong người anh không ngừng cháy rực, tràn đến từng ngón tay, khiến chúng run rẩy, hô hấp khó khăn……….

“Vậy được rồi!” Anh tắm qua loa cho cô rồi dùng khăn tắm bọc lại, bế cô ra giưởng rồi tự mình đi tắm.

Diệp Thanh Hòa nằm bất động trên giường……

Lúc này có mới chú ý đến một bức tranh khác trong phòng ---- Cầm Sắt*

*Vợ chồng hoà hợp

Bức tranh anh và cô cùng vẽ, là Tiêu Thiếu và Nhất Nhất Phong Hà. Bức tranh không phải quá đẹp hay chuyên nghiệp, chỉ cần là do cô và anh cũng vẽ, hoà hợp với nhau……

Chính cô cũng không ngỡ anh sẽ cho đóng khung bức tranh ấy lại để treo ở đây, không biết anh lấy thời gian ở đâu để trang trí cho cả quán trà tân hôn này?

Hồi lâu sau mới thấy anh đi ra.

Lúc cô nhìn thấy anh liền cảm giác có gì đó không đúng…..

Theo tính tình của anh, với hoàn cảnh này không phải anh sẽ để trần, cùng lắm là cuốn thêm khăn tắm bên dưới, hoặc là chỉ độc đồ lót rồi đứng trước mặt cô sao? Anh đổi tính đổi nết rồi sao? Ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề như thế này? Anh đạt tới cảnh giác khác rồi?

Anh ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi tháo khăn tắm trên người cô xuống, đoan đoan chính chính lấy đồ ngủ mặc cho cô…

Xong tất cả anh dời xuống phía chân cô, bắt đầu mát xa…

Thì ra là vậy……

Diệp Thanh Hòa cảm động vô cùng, vào thời điểm này anh vẫn không quên việc mát xa cho cô….

Trong lúc mát xa có đôi lần chân cô vô tình xẹt qua ‘chỗ nào đó’ của anh. Cơn tò mò kéo đến, cô dùng tất cả tinh thần hiếu học, tận lực tìm hiểu, chậm rãi ‘vô tình’….

Qua một vài lần cô đã có được kết quả: mềm nhũn……

Vừa rồi còn…. Có chuyện gì vậy?

Cô có chút lo lắng, lại bắt đầu đưa chân dò xét……

Cuối cùng anh cũng bùng nổ, nắm lấy cổ chân cô: “Ở yên đó!”

“….” Không phải cô làm nhộn, chỉ là tình hình có chút không bình thường! Làm sao anh có thể… Không phải là do nhiều năm phải ẩn nhẫn nên có chút………

Đột nhiên cô cảm giác áy náy tội lỗi vô cùng, hai tay đưa ra ôm lấy đầu anh vào lòng, thương tiếc vô cùng: “Anh hai, rất xin lỗi……”

Anh mờ mịt: “Chuyện gì?”

Cô sợ hai người sẽ xấu hổ, không thể nói ra, chỉ nhẹ nhàng xoa tóc anh, thầm lo nghĩ tương lai anh phải làm sao bây giờ……

Cảm giác nhẹ nhàng hạnh phúc truyền đến từ đỉnh đầu khiến anh thoải mái vô cùng…. Anh đứng dậy, bế cô lên, hai người cùng ngã xuống giường…….

“Ngoan, ngủ đi.” Anh hôn trán cô.

Đúng không?

Trong lòng cô càng thấy đau lòng cho anh, có chút không cam lòng liền nhích người qua cọ cọ đầu vào ngực anh an ủi…..

Anh giữ đầu cô lại: “Nghe lời anh!”

Cô đành phải nghe theo anh….

Cả ngày hôm nay tuy cô luôn được anh cõng và ôm nhưng bị lăn qua lăn lại cũng rất mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Còn anh, vẫn rất tỉnh táo….

Cô vợ ngốc của anh muốn làm gì đây? Khiêu khích anh?

Anh nhớ rất rõ đêm nay là đêm tân hôn, và có chuyện gì cần làm. Sao anh có thể không muốn? Lúc tắm cho cô anh như muốn nổ tung rồi! Nhưng cô vẫn chưa khoẻ, sao lại nỡ đây? Nhỡ lại khiến bệnh cô nặng hơn thì sao?

Vì tránh cho bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm chuyện cầm thú với cô anh đã ở lại nhà tắm lâu nhất có thể, lửa vừa hạ thì cô lại cọ tới cọ lui, muốn anh phải làm sao? Chính anh cũng dần nghi ngờ khả năng kiềm chế của bản thân luôn rồi………

Rốt cuộc thì hôm nay vẫn phải ‘ăn chay’ rồi….

Anh không nghĩ nhiều nữa, vùi đầu vào cổ cô bắt đầu ngủ…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Ngày thứ ba sau hôn lễ.

Diệp Thanh Hòa vào phòng bếp xem xét nồi canh.

Ngay hôm sau ngày cưới, cô nhân lúc Tiêu Y Đình không có ở nhà liền nhờ mẹ Tưởng mua một chút đồ, cô định nấu canh bổ cho anh.

Mẹ Tưởng nhìn thấy danh sách các vị thuốc cần mua mắt liền sáng rực lên, không dám chậm trễ một phút nào!

Còn chuyện nhân lúc Tiêu Y Đình không có ở nhà để làm là vì cô không muốn cho anh biết, sợ tổn thương lòng tự tôn của anh….

“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh vang lên từ phía sau khiến cô giật mình thiếu điều đánh rơi nắp niêu!

“Anh về rồi sao?” Cô quay lại tươi cười với anh, trong lòng bất ổn không thôi.

“Anh đã nói với em rồi! Không được bỏ bữa sáng! Chờ anh về làm bữa sáng cho em!”Anh một bên tránh cứ một bên bắt đầu nấu bữa cho cô.

Cô lăn xe đến trước mặt anh, ôm lấy eo anh, giọng nói mềm như nước: “Anh hai, em không….”

“Không cái gì mà không! Mà từ nay anh phải hạ lệnh cấm với em! Không được vào phòng bếp!” Nói dứt lời anh mới chú ý đến nồi đang nấu trên bếp, nha đầu này tính nấu món gì đây?

Cô thấy anh đã chú ý tới nồi canh liền vội vàng ôm eo anh chặt hơn, “Em chỉ là… chỉ là không muốn bản thân trở thành phế nhân…..”

Lời này lại khiến anh lặng người……

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, “Không ai coi em là phế nhân, hai tay này của em làm được nhiều chuyện, còn những chuyện khác đã có anh làm thay em! Đi ra ngoài chơi đi!”

“….” Giống như dỗ trẻ con vậy… cái gì mà ra ngoài chơi đi…. “Vậy anh uống chỗ canh kia đi!”

“Nấu cho anh? Được! Vợ nấu đương nhiên anh sẽ uống hết!” Anh vỗ đầu cô ý tán thưởng, sau đó đẩy xe của cô ra phòng ngoài.

Cả hai người đều chưa có ý định mở quán trà ngay sau kết hôn nên quán vẫn còn rất vắng.

Cô lăn xe lại gần một mép bàn, tự mình tìm cách đứng dậy.

Sau một hồi mồ hôi nhễ nhại, cô nghe được anh nói: “Ngoan lắm, càng ngày càng giỏi hơn rồi!”

Đúng vậy, so với những ngày đầu bây giờ tự cô có thể đi được vài bước, chính cô cũng rất vui mừng….

“Qua đây ăn chút gì đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi thăm cha mẹ.” Anh bày đồ ăn ra bàn.

Cô đang tính quay trở lại xe lăn thì đã được anh bế vào bàn ăn.

Có canh đậu đỏ viên!

Cô vui vẻ!

Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô anh mỉm cười, “Anh đang tính sau này chúng ta sẽ bán cạnh đậu đỏ viên, không biết có được không?”

“Chắc chắn được!” Canh đậu đỏ viên dễ thương như vậy sao có thể không yêu chứ!

“Em uống canh này nữa đi.” Anh đẩy bát đến trước mặt cô.

“…” Cô uống? Sao cô có thể uống?

Cái này…. không cần chia cho cô đâu…..

“Sao còn chưa uống? Em uống đi!” Anh giục cô.

“…. Nóng…. Em chờ nguội…..” Cô viện cớ.

Mãi tới khi ăn xong cô vẫn không động vào chén canh kia….

“Uống mau anh còn dọn! Xong xuôi chúng ta sẽ xuất phát!” Anh thúc giục cô lần nữa.

Cô đành lấy một lí do khác, “Anh hai, cái này xem ra…. Em không uống đâu….”

“Sao thế?” Anh có chút nghi ngờ.

“Canh này có nhiều thuốc bổ, em không biết em có nên uống không….” Cô chỉ chỉ chén canh.

Anh nghĩ nghĩ một chút, “Được rồi, vẫn không nên uống thì hơn, để anh …..” Không nên lãng phí!

Anh tập trung thu dọn bát đĩa vừa dùng, còn cô thì nhìn chằm chằm ‘chỗ nào đó’ của anh, tự hỏi đã uống hai ngày rồi không biết đã có tác dụng chưa……

Anh không hề phát hiện ánh mắt bất thường của cô. Sau khi dọn dẹp anh và cô chờ mẹ Tưởng quay lại rồi cùng đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Công viên tưởng niệm thành phố H.

Đây là lần thứ hai cô cùng anh đến gặp cha mẹ. Lần trước khi đến đây cô đều nói với họ, cô sống rất tốt, cha mẹ hãy yên tâm, nhưng đến bây giờ cô mới có thể chân chân chính chính nói với họ: Cha mẹ, con đang rất hạnh phúc, hai người có thể yên tâm được rồi……

Trên mộ cha mẹ có một bó hoa, tuy đã héo nhưng cho thấy từng có người đến đây….

“Có ai đến đây sao?” Cô nhịn không được hỏi nhỏ. Tiêu Thành Hưng có đến đây nhưng là ba ngày trước, bó hoa không thể héo đến mức này được…..

Anh chậm rãi trả lời cô: “Là anh.”

“Anh?” Cô kinh ngạc.

“Đúng vậy, Tết Thanh Minh hằng năm anh đều tới.” Anh đáp.

Cô nghẹn lời……

Bản thân cô là một người lạnh nhạt, không giống một ai. Với cô, yêu một người, nhớ một người không có nghĩa là phải đau khổ tột cùng. Ngày hạ táng cha mẹ cô không rơi một giọt nước mắt, vì cô tin tưởng điều đó là không cần thiết. Bao nhiêu năm qua đi, cô không nhiều lần quay lại thăm hai người, không có nghĩ là cô không nhớ họ, mà là, cô đi tới đâu vẫn luôn nhớ tới họ, đó mới là nhớ….

Nhưng anh lại khác…..

Khi cô không thể đến thăm tận hiếu với cha mẹ thì có anh…..

Anh đã làm nhiều chuyện như vậy cho cô….

“Anh hai….” Cô gọi anh.

Anh hiểu, cô không giỏi biểu lộ tình cảm, chỉ một tiếng gọi như vậy đã đủ rồi…..

Anh cười với cô: “Ngốc! Cha mẹ em thì cũng là cha mẹ anh! Anh đến thăm cha mẹ mình thì có gì ngạc nhiên đâu?”

“Từ bao giờ?” Cô hỏi anh.

“Ừm… Từ khi em đi Mỹ, anh tới đây để kể tội…”

“Kể tội?”

“Đúng, là kể tội! Kể tội của con gái cha mẹ! Anh yêu cô ấy như vậy mà cô ấy không hề đặt anh trong lòng! Lại không ngoan ngoãn nghe lời! Có gia đình ấm áp như vậy lại không ở lại!” Anh thực ra lại không hay nói chữ yêu, lời kia nói ra là vô thức…

Người nói vô ý, người nghe có tâm….

Cô nghe những lời đó thì khẽ cười. Chữ ‘yêu’ đối với hai người họ dường như là không đủ….

Đột nhiên cô nhớ lại năm đó khi cô về thăm một cha mẹ, cũng có người đến thăm trước đó. Khi đó không thể là anh được, vậy là ai? Khương Tông Văn? Rất không có khả năng. Nếu như nhìn vào những gì đã thấy thì khả năng cao là ông ấy có liên quan đến bà ngoại cô, chứ cha mẹ cô thì không. Chẳng lẽ là vì Khương Tông Văn thấy áy náy vì những chuyện mình đã làm? Cũng có thể…. hoặc đó là Tiêu Thành Hưng…..

Chỉ có điều mặc kệ là ai thì mọi chuyện bây giờ đều đã kết thúc…..

Chỉ còn lại thế giới của anh và cô, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà biến đổi nữa….

“Qua đây, nói gì đó với cha mẹ đi.” Anh nói

“Em nói xong rồi!” Cô cười khẽ. Đây là lần đầu tiên cô giãi bày hết lòng mình trước mặt cha mẹ, được thật lòng nói hết với họ…..