Tiêu Y Đình mới vừa rồi còn ngang ngược càn rỡ, trong nháy mắt liền nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu sau, miệng vẫn còn mở ra không khép lại được.

Anh không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An đang “thiết tha” nhìn chằm chằm vào mình, chuyện như vậy mà phải nói xin, đúng là sỉ nhục cả đời của Tiêu Y Đình anh…

Vì không muốn mất mặt trước những người anh em của mình, anh liền thay đổi thái độ, không ngừng nháy mắt nói với Diệp Thanh Hòa: “Em gái, thôi mà, tôi cũng chỉ là chơ bóng khát nước, không chuẩn bị cũng coi như xong…”

Biểu hiện trước sau không đồng nhất làm cho Tả Thần An vô cùng hiếu kỳ, chỉ sợ thiên hạ không loạn liền chèn ép: “Cái gì gọi là thôi mà? Lão Nhị, cậu còn thiếu tôi một bữa cơm cũng coi như xong, mời bọn tôi uống một chai nước mà lại keo kiệt như vậy? Đây đâu phải là tác phong của cậu!”

Tiêu Y Đình cực kỳ ảo não, không ngừng nháy mắt với Diệp Thanh Hòa,hy vọng cô sẽ chừa cho mình một chút mặt mũi.

Vậy mà, Diệp Thanh Hòa lại xem như không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nghiêm trang nói: “Bác Tiêu đã nói rồi, bất luận là mua đồ gì, anh cũng phải trình bày, cho dù chỉ là một bình nước.”

Vẻ mặt Tiêu Y Đình cứng đờ, sắc mặt đỏ lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ. Anh khẳng định, rất có thể, đây là trả thù! Nhất định là trả thù câu rống mới vừa rồi của anh đây mà!

Mà bên tai vang lên tiếng cười nhạo không hề ngoài ý muốn của Tả Thần An: “Tiêu nhị, cậu cũng có ngày hôm nay…”

Cơn giận từ từ leo thang, Tiêu Y Đình anh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị áp chế qua như vậy!

Nhất thời, giống như máu huyết dâng trào, xông tới đỉnh đầu, liền vặn chặt cánh tay của cô, rồi bắt đầu vươn tay tìm kiếm tiền.

Cô không giãy giụa, rất ngoan hiền, để cho anh lục soát khắp các túi tiền trên đồng phục học sinh, bao gồm cả cặp sách của cô, ví tiền cùng mỗi xu tiền lẻ cũng bị hắn lục lọi.

Anh cầm tiền trong tay, vênh váo hả hê nói với cô: “Tiền này vốn là của tôi! Bây giờ ăn mặc hay đồ dùng của cô, ngay cả sách cô đọc, cặp sách trên lưng cô, cái nào không phải là tiền của nhà tôi chứ? Cô có thể ở nơi này đọc sách, cũng là tiền của tôi tạo điều kiện cho! Cô lại bày ra điệu bộ gì? Cô không có tư cách!”

Anh hùng hổ nói xong, chờ cô tức giận cãi lại, thế nhưng cô chỉ hờ hững nhìn về phía trước, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho anh, giống như không phải là anh đang nói chuyện với cô vậy.

“Lão Nhị, quá mức rồi đấy!” Trữ Chấn Khiêm cau mày, trừng mắt liếc anh một cái.

Tả Thần An cũng lo lắng nhìn Diệp Thanh Hòa, nếu một cô gái bình thường, nghe lời này, không nổi giận cũng phải giơ chân, hay khóc lóc om sòm, vậy mà, Diệp Thanh Hòa lại an tĩnh như vậy, quá mức an tĩnh làm cho người ta cảm thấy cô chỉ là một chiếc lá mùa thu vừa nhẹ nhàng rơi xuống, mặc dù đứng thẳng trong mùa đông lạnh giá cũng sẽ không thở dài mà đón gió…

Nhìn cô như vậy, Tiêu Y Đình chợt thấy phiền loạn, đem tiền nhét vào trong túi, cả giận nói: “Đi thôi! Còn đứng đó làm gì?!”

Ba người họ vốn đã nhiều ngày không tụ tập, nhưng bởi vì bước nhạc đệm này mà đứt gánh giữa chừng, cho nên ai về nhà nấy, lúc về, Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem hai người kỳ quái kia, chỉ thấy Tiêu Y Đình sải bước đi ở phía trước, Diệp Thanh Hòa im lặng không nói gì đi theo ở đằng xa. Nếu không phải biết nội tình của hai người bọn họ, tuyệt đối không cách nào tin tưởng hai người này đang ở chung một mái nhà…

Thanh niên mười tám tuổi, vốn đang sức sống bừng bừng, sau một trận bóng càng làm cho bụng của Tiêu Y Đình sớm bắt đầu hát bài không thành kế, chạy vào cửa nhà, quăng cặp sách ra, liền vọt vào phòng bếp tìm cơm ăn.

Tiêu Thành Trác đã trở lại, theo thói quen hướng ra phía sau tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thanh Hòa, nhưng lần này, đã tìm kiếm vô ích, liền cất lời hỏi: “Tiêu Y Đình, chị dâu?”

Đối với người cháu còn lớn hơn mình những mười tuổi này, cậu vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ, thỉnh thoảng còn la hét: “Thằng bé, cháu của chú”…

“Không nhìn ở phía sau sao?” Tiêu Y Đình nhớ tới chuyện ngày hôm nay vẫn còn thấy bốc hỏa, không nhịn được liền nói. Tính tình của cô gái này vẫn yên tĩnh như vậy, không phải mỗi lần đều lặng yên không tiếng động đi theo phía sau anh vào cửa sao?