1.

Hồi ức thuởu niên thiếu luôn mang theo nắng sớm và mưa ngâu.

Lúc vui vẻ thì như bầu trời đầy sao sáng, lúc buồn bã thì trời đất như sụp đổ.

Trong hơn hai mươi năm của cuộc đời, Đồ Trần cũng có một ngôi sao như thế.

Nó không lơ lửng giữa không trung, mà là xoay quanh bên người hắn, chỉ cần duỗi tay ra là có thể với tới.

Trước khi Đồ Trần gặp được ngôi sao này, nó đã có tên của riêng mình, nên hắn không có quyền lợi được đặt tên cho nó.

Và tựa như đã định trước rằng, ngôi sao này sẽ không thuộc về hắn.

2.

Trên người Cố Thiên Tinh có một loại ma lực.

Không ai có thể nói rõ loại ma lực này rốt cuộc là gì, nhưng Đồ Trần lại đặt tên cho loại ma lực này là lực hấp dẫn.

Tựa như mặt trời hấp dẫn các tinh hệ, mà Cố Thiên Tinh lại hấp dẫn hắn.

Hắn đã nhớ không rõ khi nào thì cảm giác của hắn đối với Cố Thiên Tinh lại biến chất, chỉ biết rằng khi hắn phát hiện ra đã không rời được mắt rồi.

Có lẽ là khi đối phương với gương mặt lấm tấm mồ hôi nhìn hắn cười rạng rỡ.

Cũng có lẽ là khi thân thể đầy sức mạnh và năng lượng của tuổi trẻ kia ôm lấy chính mình.

Mà cũng có lẽ là khi hai người dưới tình huống ngẫu nhiên mà nằm trên cùng một cái giường.

Sau khi tình cảm nảy sinh biến chất, Đồ Trần đã từng giãy giụa, đã từng kháng cự, nhưng lại mê mang càng nhiều.

Bản thân còn chưa kịp cảm thấy càng thêm thống khổ, hắn đã cố ý vô tình mà thử đối phương.

3.

Kết quả thử rất không tốt.

Cố Thiên Tinh có xu hướng giới tính rất bình thường, không cùng loại với hắn.

Đồ Trần nghĩ, hoặc là chờ thêm chút nữa? Chờ đến khi Cố Thiên Tinh tự mình thông suốt thôi?

Nhưng thật đáng tiếc, hắn lại không thể chờ tới ngày đó.

Bọn họ không còn cùng lớp, những bức tường loang lổ đã ngăn cách bọn họ.

Ôm một chút niệm tưởng cuối cùng, Đồ Trần đáp ứng lời tỏ tình của bạn nữ lớp bên.

Kỳ thật, hắn vốn không thích cô gái ấy, thậm chí ngay đến lúc chia tay, hắn vẫn không nhớ tên cô ấy.

Nhưng là, hắn muốn nhìn thấy Cố Thiên Tinh ghen tỵ, muốn thấy Cố Thiên Tinh không vui.

Muốn Cố Thiên Tinh chủ động trở lại bên cạnh hắn, muốn cả hai càng thêm thân mật.

Hắn muốn chứng minh rằng, ở trong lòng Cố Thiên Tinh, hắn không giống với những người khác.

Muốn nghe Cố Thiên Tinh nói một câu: Tớ không muốn cậu thích người khác.

4.

Đồ Trần thực sự được như nguyện, chờ tới ngày Cố Thiên Tinh chất vấn hắn.

Hắn khống chế biểu tình trên gương mặt, đứng dưới ánh đèn đường, nhìn thiếu niên đứng đối diện đang nhăn mặt, chính mình ngược lại lại thấy thoải mái trong lòng.

—— là khi nào, niềm vui của hắn lại được thành lập trên sự bực bội của Cố Thiên Tinh?

Nhưng đó cũng không phải là ý định của hắn, hắn lại không khống chế được hết thảy.

Khi đó, hắn căn bản không ý thức được thứ cảm tình vặn vẹo này.

Hắn thích nhìn gương mặt tức giận của Cố Thiên Tinh khi thấy hắn nói chuyện với bạn gái.

Hắn nghe bên tai truyền đến lời hỏi han, rất nhiều lần muốn nói cho đối phương rằng không phải.

Tớ không thích cô ấy, tớ chỉ thích cậu thôi.

Nhưng hắn kiềm lại.

Hắn không nói ra.

Từ đó về sau, quan hệ vốn gần gũi thân thiết giữa hắn và Cố Thiên Tinh, dường như xuất hiện một đường vạch đỏ.

Vạch đỏ này, đặc biệt giống với những bức tường đá ngăn cách họ trong trường học.

5.

Sau khi quen bạn gái, hắn và Cố Thiên Tinh vẫn cùng nhau về nhà.

Nhưng Cố Thiên Tinh dường như không hề để trong lòng chuyện hắn yêu đương, cũng không đề cập tới lần nào.

Không chỉ thế, vào cuối tuần, hắn cũng không nhận được điện thoại của Cố Thiên Tinh.

Thanh âm đầy sức sống tuổi trẻ của trước kia cũng không còn xuất hiện ở mỗi sáng chủ nhật như thường lệ nữa.

Trái tim Đồ Trần như bị khoét mất một khối, trở nên lạnh lẽo.

Hắn ở khu trò chơi điện tử tìm được đối phương, hỏi đối phương tại sao cuối tuần lại không hẹn hắn đi chơi bóng.

Mà Cố Thiên Tinh lại chỉ cười hì hì vỗ vai hắn, bảo hắn dành nhiều thời gian mà bồi bạn gái.

Cố Thiên Tinh nói: Đối tượng là quan trọng nhất nha, đừng để người ta sốt ruột chờ đợi nữa.

Đồ Trần tưởng, rõ ràng cậu mới là người quan trọng nhất, mà người đang sốt ruột chờ đợi lại là tớ đây.

Hắn biết rõ bản thân rất thống khổ, nhưng hắn lại muốn Cố Thiên Tinh phải thống khổ như hắn.

Đồ Trần rũ tay xuống, hắn không biết phải làm sao bây giờ.

Nhưng hắn lại vờ như không có gì mà cười rộ lên: Được, tớ sẽ bồi cô ấy nhiều hơn.

Kể từ đó, hắn và Cố Thiên Tinh không còn hẹn nhau vào cuối tuần nữa, thậm chí số lần tan học cùng nhau về nhà cũng từ từ giảm bớt.

Tại sao vậy?

Tại sao Cố Thiên Tinh lại không ghen tỵ.

Đồ Trần suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau lại đổi một người bạn gái.

Hắn nghĩ, có thể là hắn đốt lửa không lớn, không thể đốt cháy căn huyền kia của Cố Thiên Tinh.

Nhưng mà hắn cũng không biết rằng, thế lửa càng lớn, hủy diệt càng nhanh.

Nhân tâm tổng cộng chỉ có bấy nhiêu củi lửa, không ngừng quạt gió thêm dầu, dùng một lần thiêu hết, cuối cùng chỉ còn lại đống tro tàn đã tắt.

6.

Sau lại, tốt nghiệp cấp ba, bọn họ tham gia bữa tiệc chia tay.

Đồ Trần uống hơi nhiều, bị Cố Thiên Tinh ném lên xe taxi.

Hiện tại ba năm cấp 3 trôi qua, gương mặt ngây ngô đã thoáng nẩy nở, càng làm cho người khác không dời được mắt.

Đồ Trần nghĩ, dứt khoát mượn rượu giả điên một lần đi, lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng.

Hắn dùng kỹ thuật diễn thấp kém, ôm lấy eo Cố Thiên Tinh, nói với cậu ấy rằng hắn không cần bạn gái.

Cố Thiên Tinh vẫn là cười lớn mà đẩy hắn: Không cần bạn gái thì cần ai? Chẳng lẽ cần tớ à?

Đồ Trần chờ chính là những lời này của cậu ấy.

Hắn ngây ngô cười để sát vào: Đúng, không cần mấy cô ấy, cần cậu thôi.

Cố Thiên Tinh búng lên trán hắn: Uống nhiều quá, lăn về nhà mà ngủ đi.

Mặt kính phản xạ hình dạng gương mặt của Cố Thiên Tinh, khóe môi đối phương mím chặt, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt.

Có lẽ là vì sự đường đột của hắn đã quấy nhiễu tới cậu ấy.

Lời thổ lộ nghẹn ở cổ họng, Đồ Trần cuối cùng vẫn nói không nên lời.

7.

Đại học, chia cách hai nơi.

Lúc mới bắt đầu, hắn thường xuyên sẽ cầm di động, chờ mong Cố Thiên Tinh nhắn tin hoặc là gọi điện thoại tới cho hắn.

Nhưng đa số lại đều từ người bạn gái trên danh nghĩa kia của hắn.

Lúc đầu, Cố Thiên Tinh thường hay gọi và kể vài chuyện linh tinh nhỏ nhặt.

Ví dụ như trên đường gặp mèo con; thấy một thân cây mọc lệch; lại hoặc là có nhà bán mì thịt bò nhưng không cho thịt bò.

Là bắt đầu từ khi nào lại không nói với hắn những điều đó nữa?

Đồ Trần không nhớ gì cả.

Nội dung của các cuộc trò chuyện giữa hắn và Cố Thiên Tinh càng ngày càng nhạt nhẽo, đôi khi, thậm chí nửa tháng cũng không liên lạc được một lần.

Hắn bắt đầu tìm kiếm dấu vết của đối phương trên các tài khoản internet.

Nhìn Cố Thiên Tinh tùy tay chụp cảnh biển, tùy tay selfie giơ tay chữ V, trong lòng hắn vừa chua xót vừa khó chịu.

Cuối cùng, hắn cũng thảm hại như những người khác, đi tìm kiếm dấu ấn sinh hoạt của đối phương trong nhóm bạn bè.

Hắn nghĩ, nếu Cố Thiên Tinh đối hắn vô tình, vậy hắn cần gì phải miễn cưỡng bản thân mà hạ thấp chính mình.

Đồ Trần nhắm mắt nằm ở trên giường, khi mở mắt ra, vẻ không cam lòng đã bị áp xuống.

Hắn bắt đầu phóng túng.

Để chứng minh rằng, không có Cố Thiên Tinh, hắn vẫn có thể sống tốt.

8.

Hắn giảm dần thời gian chú ý đến Cố Thiên Tinh, phần lớn tinh lực đều đặt ở chuyện giao tế với người khác.

Hắn vốn đã không kém, một khi không còn ràng buộc, bên người tự nhiên sẽ vây quanh những loại người bất đồng.

Hắn bắt đầu nếm thử cảm giác mới, hẹn hò với nhiều người khác nhau, hôn môi, thậm chí là làm tình.

Khi hắn ôm người khác không kiêng nể gì mà thở dốc, hắn mới có thể vứt bỏ hình ảnh của người nọ ra khỏi đầu.

Hắn không ngừng tự nhủ với chính mình, đây mới là thứ thuộc về hắn.

Không phải Cố Thiên Tinh cũng không sao, không khác biệt.

Nhưng sau những lần bình tĩnh lại, hắn không kiềm được mà lên mạng, đi ghi nhớ những thứ mà Cố Thiên Tinh yêu thích và hứng thú gần đây.

Sau đó, hắn lại ném những món quà đã mua vào hòm để phát tiết, để cười nhạo bản thân nóng vội nhất thời.

—— nếu Cố Thiên Tinh chủ động kéo ra khoảng cách, vậy tôi cũng không cần mặt dày đuổi theo.

—— tại sao tôi rõ ràng muốn đối xử tốt với cậu ấy, nhưng bây giờ lại trở nên thế này?

Hắn ngẫu nhiên thẫn thờ mà nhìn những món quà đó.

Mỗi khi nhìn chúng, cũng giống như mở ra chiếc hộp đang khóa chặt lấy bóng hình của Cố Thiên Tinh, trong lòng chỉ còn lại nỗi chua xót.

Hắn bồi hồi, do dự, lặp đi lặp lại mà trì trệ không tiến.

Chờ đến khi hắn rốt cuộc hạ quyết tâm bước ra, Cố Thiên Tinh đã nhận lấy hảo ý của người khác.

Nhìn đối phương đăng lên ảnh chụp quà tặng kèm bức ảnh với biểu tình bán manh, Đồ Trần muốn cắn nát răng.

Cố Thiên Tinh đang làm gì vậy? Khoe khoang sao?

Khoe với hắn rằng có người đối xử tốt với cậu ấy sao?

Đồ Trần thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả dũng khí hỏi thăm một câu mà hắn hay làm trước kia cũng không có.

Hắn cũng nhận được quà tặng không kèm chữ ký, giống như muốn trả thù mà bắt chước Cố Thiên Tinh chụp ảnh đăng lên mạng.

Nhìn đối diện sinh động bay tới các loại dấu câu và ký tự, cho dù đối diện là màn hình di động lạnh lẽo, hắn vẫn có thể nhớ rõ gương mặt luôn nở nụ cười của Cố Thiên Tinh.

Đồ Trần cảm thấy không công bằng, rất không công bằng.

—— rõ ràng tôi vô cùng ghen tỵ, nhưng cậu lại không chút dao động.

9.

Thật ra, xuất ngoại chỉ là một sự lựa chọn mà thôi, đây cũng là con đường mà hắn đã chọn.

Hắn quyết định bước lên một nhánh đường khác với Cố Thiên Tinh, đường ai nấy đi.

Chỉ cần không đứng trên cùng một mảnh đất với Cố Thiên Tinh là được rồi.

Chờ đến lúc trở về, hẳn là lại có thể giống như hồi cấp ba, cười rạng rỡ mà ôm lấy hắn.

Bọn họ vẫn sẽ thân thiết với nhau như hồi còn mười mấy tuổi.

Ngày đăng ký chuyến bay, Cố Thiên Tinh mang vẻ mặt tươi cười tới tiễn hắn.

Đồ Trần lòng vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy nút tay áo mới tinh trên cổ tay đối phương, hắn suýt đã không khống chế được biểu tình của chính mình.

Lại bị người khác giành trước một bước.

Hắn đút tay vào túi, gần như muốn siết vỡ hộp quà chưa kịp tặng.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể vươn tay không, nhẹ nhàng ôm Cố Thiên Tinh một chút.

Cố Thiên Tinh nhe răng cười, cằm cọ lên vai hắn: Tiến lên a, nhanh nhanh thăng chức rồi nhớ trở về.

Đồ Trần bỗng siết chặt tay, trong lúc nhất thời, hắn có chút vô pháp khống chế biểu tình, những vẫn cố nghẹn lại tất cả nỗi niềm không cam lòng, ôm người nọ mà nói: Được, ba ba yêu cậu.

Cố Thiên Tinh buông tay ra, cười càng xán lạn: Cút đi, chỉ biết chiếm tiện nghi, nếu cậu bỏ cái xưng hô kia, tớ cũng sẽ nguyện ý mà yêu thương cậu.

Người thanh niên đối diện vẫn không chút thay đổi, vẫn giống như hồi còn học cấp hai, tràn ngập tinh thần phấn chấn và hơi thở sạch sẽ.

Cho đến khi đã yên vị trên máy bay, Đồ Trần vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn mặt đất xa dần ngoài cửa sổ, cuối cùng cười khổ hai tiếng.

Làm người yêu không được, vậy làm người bạn thân nhất thôi.

Lại cho hắn chút thời gian…… Chờ hắn trở về, hắn nhất định có thể bảo trì vẻ tự nhiên nhất.

10.

Từ đại học đến giờ, bốn năm rồi lại bốn năm.

Bốn năm, người thân quen đã ít liên hệ, người không thân thậm chí đã quên mất hình ảnh đối phương trong đầu.

Đây là một đoạn thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.

Thứ hai.

Đồ Trần ngồi ở tiệm cà phê, cầm điếu thuốc bị niết đến nhăn bèo nhèo.

Hắn híp mắt, nhìn tấm danh thiếp trong tay.

Đây là ở cái hôm hắn về nước ngủ lại nhà Cố Thiên Tinh một đêm, nhận được từ tay của người tự xưng là bạn trai đối phương.

Danh thiếp bị hắn niết nhăn một góc.

Thật buồn cười.

Cố Thiên Tinh thế mà lại là đồng tính luyến ái.

Cố Thiên Tinh giỏi diễn thật, giấu diếm hắn suốt mười hai năm.

Có phải chỉ cần hắn của mười hai năm trước gan dạ thêm một chút, ngôi sao kia sẽ ngoan ngoãn mà bị hắn giấu vào lòng, đánh dấu lên ấn ký chỉ thuộc về hắn?

Nếu là đồng tính luyến ái, nếu thích nam nhân, vậy tại sao người bên cạnh lại không thể là hắn?

Nhưng hắn thật sự cười không nổi.

Không phải buồn cười Cố Thiên Tinh, mà là chính hắn.

Thật lâu sau, Đồ Trần cầm lấy di động, đưa vào số điện thoại trên tấm danh thiếp đã bị hắn vò nát trong lúc thất thần.

Phím trò chuyện bị ấn xuống, sau một lúc lâu mới được bắt máy.

Giọng nam trầm thấp từ ống nghe truyền đến, mang theo vẻ bất cận nhân tình như đang máy móc xử lý công việc.

Đồ Trần nhìn ly cà phê đã sớm nguội trên bàn, không có duỗi tay chạm vào.

Hắn mặc kệ giọng nói đã khàn mà nói với người bên kia: “Yến Thâm tiên sinh phải không? Có thời gian chứ, ra ngoài gặp mặt một lần đi.”

******