151.

Trên đường về nhà, cả hai đều không nói gì.

Tui cảm thấy tui thật sự rất đáng thương.

Đáng thương tới mức, rõ ràng nên được vui sướng một đêm, nhưng tui lại phải nhìn cửa sổ phát ngốc.

Thứ sáu, xe cộ trên đường rất nhiều, không ít công tác đảng đều lựa chọn đi dạo khắp nơi để thả lỏng tâm tình.

Tui và Yến Thâm bị kẹt sau cột đèn đỏ, trong lúc nhất thời, tui cảm thấy có chút xấu hổ.

Con số màu đỏ từ 60 bắt đầu giảm dần, tui nhìn nó chằm chằm, nhìn mãi tới lúc nó nhảy 27.

Bên cạnh truyền đến lời xin lỗi trầm khàn: “Thực xin lỗi.”

Giọng của hắn khàn đến mức khiến tui kinh ngạc.

Hắn bỗng nhiên rẽ xe sang trái: “Anh đưa em về quán bar.”

Tui: “…… A?”

Tui có chút buồn cười mà nhìn hắn: “Ông chủ Yến, hôm nay anh ra cửa chưa uống thuốc phải không?”

152.

Trước mắt bao người, hắn lại đây hôn tui, tui cũng đã đi theo hắn.

Nếu bây giờ tui quay về, là đại biểu hắn đá tui hay là tui đá hắn đây?

Tui bất đắc dĩ mà nhìn sườn mặt căng chặt của Yến Thâm: “Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?”

Yến Thâm không hé răng.

Tui thở dài: “Yến Thâm, anh và tôi đều không phải những người trẻ mười mấy hai mươi tuổi nữa, nếu anh có điều gì bất mãn về tôi đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết.”

Thứ tui nói thẳng, dáng vẻ này của Yến Thâm, giống như đang hờn dỗi với tui ấy.

Tui trầm tư một lát, thầm nghĩ chắc không phải đâu.

Chẳng lẽ, hắn là vì thấy tui ôm người khác, cho nên mới tức giận?

Trước kia ở quán bar, tui cũng thường trái ôm phải ấp đấy thôi.

Nhiều người thả thính tui như vậy cũng chưa gặp ai dám ôm độc chiếm dục rồi tức giận với tui.

Lại nói, chẳng phải Yến Thâm cũng là người trong giới này hay sao?

Vậy hắn hẳn cũng không xa lạ gì với cái kiểu thích chơi đùa trong giới này chứ.

Tui thực rối rắm, nhưng vẫn quyết định thử thăm dò, hỏi hắn: “Ông chủ Yến, anh đang ghen đấy à?”

153.

Đương nhiên, câu này tui chỉ xem như đùa giỡn thôi.

Yến Thâm quay đầu xe, theo dòng xe cộ lại lần nữa chạy về phía quán bar.

Tui đánh giá hắn qua kính chiếu hậu, thấy môi hắn giật giật, giống như muốn nói cái gì, lại giống như đang do dự.

Tui cười cười: “Đều ngủ với nhau rồi mà anh còn câu nệ với tôi à? Chuyện gì mà nói không được?”

Yến Thâm cuối cùng cũng mở miệng sau mấy câu trêu đùa của tui.

“Nếu anh nói đúng vậy…… em có chê anh phiền không?”

Lúc này, đến phiên tui mất tiếng.

Đây vẫn là lần đầu tiên tui nghe thấy Yến Thâm dùng ngữ khí này nói chuyện với tui.

Cân nhắc từng chữ, vô cùng cẩn thận.

Ngay lúc đó, tui gần như là tin hắn thực sự thích tui.

Mãi đến khi xe vững chắc ngừng lại trước cửa quán bar, tui mới tháo dây an toàn, thò lại gần, ái muội mà nhéo nhéo sau gáy hắn.

“Sao tôi lại chê anh phiền chứ? Tôi hẳn là vui vẻ, vì nó chứng minh rằng tôi rất có mị lực, đã có thể đủ hấp dẫn một anh 1.”

154.

Ngay lúc tui chạm vào hắn, tui cảm giác được hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn.

Giống như cả người hắn đều rất hưởng thụ sự đụng chạm của tui, da thịt dưới lòng bàn tay đề khẽ run lên.

Tui giống như đột nhiên phát hiện một món đồ chơi thú vị, lại giơ tay sờ sờ trái tai hắn.

Phần da thịt nho nhỏ kia lập tức đỏ bừng lên, cùng với gương mặt có phần lạnh nhạt của hắn, lại trông cực kỳ hài hòa.

Tui ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”

Yến Thâm dừng một chút, vẫn là tháo dây an toàn, tay chống lên thành ghế, nhích người đến gần tui.

Tui dùng môi khẽ cọ vành tai hắn, rõ ràng có thể nhận thấy được độ ấm trên vành tai hắn dâng cao.

Đến lúc tui há mồm dò ra đầu lưỡi liếm lên phần thịt mềm đó, hắn rốt cuộc không nhịn được mà dùng hai ngón tay chắn lên môi tui.

Tui thuận thế hôn hôn đầu ngón tay hắn: “Ông chủ Yến, sao trước kia tôi không nhận ra anh lại dễ dàng thẹn thùng như vậy nhỉ?”

Hắn nhíu chặt mày, mở miệng hỏi tui: “Em không xuống xe sao?”

Tui lười nhác nhìn đèn nê ông lập lòe trên cửa quán ba, mỉm cười.

“Nếu tôi bước xuống, vậy anh mang ai về nhà? Hay anh đuổi tôi xuống xe rồi lại muốn mang cậu nam sinh lúc nãy khoác tay anh trở về cộng độ một đêm?”

Yến Thâm nói: “Không có người khác, chỉ có em, trước giờ đều là em.”

Tui cười, sờ sờ mặt hắn: “Rất tốt, lời âu yếm nói không tồi, tôi rất vừa lòng.”

155.

Này hẳn là lần đầu tiên tui chủ động mời Yến Thâm cùng tui về nhà.

Gần như một giây vừa bước vào cửa, tui đã nhịn không được túm lấy cà vạt, kéo hắn tới hôn môi.

Tui nhịn cả một đường từ nãy giờ.

Hắn phối hợp với tui, bàn tay xoa nắn eo tui, không ngừng lôi kéo tui ấn lên người hắn.

Hai đứa ôm nhau trong bóng tối, cứ thế mà làm bậy ở chỗ huyền quan.

Đương nhiên, tui vẫn mang mệnh bị đè như trước.

Sợ cảm lạnh, tui và hắn đều không cởi quần áo, ngoại trừ quần tui bị kéo xuống đầu gối, khóa quần hắn lại bị mở ra.

Đây cũng là lần đầu tiên tui cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn.

Sau đó, trong đầu tui hiện lên một câu.

Quả nhiên, làm 0 chỉ có không lần và vô số lần.

156.

Lúc Yến Thâm thở dốc thật sự gợi cảm đến mức có thể véo ra nước, chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của hắn, tui đã thấy thỏa mãn trong lòng.

Tui nhịn không được bò về phía trước hai bước: “Từ từ…… bật đèn đã.”

Tui muốn nhìn hắn.

Muốn nhìn hắn mất khống chế, không thể duy trì vẻ bình tĩnh, muốn nhìn dáng vẻ lúc mồ hôi trượt xuống gương mặt hắn.

Hắn giơ tay ấn xuống chốt mở, trong phòng sáng lên.

Tui mở to mắt, thấy rõ hoa hồng và bánh kem trên bàn, còn có champagne và thịt nướng.

Giây phút đó, ngực tui trướng đến khó chịu, muốn mở miệng hỏi hắn cái gì, lại chỉ có thể phát ra âm rung.

Hắn nghe được thanh âm của tui, tựa như được ủng hộ, không ngừng lưu lại dấu vết trên người tui, nỉ non không dứt gọi tên tui.

Tui cũng không thấy phiền, hắn gọi một tiếng, tui liền ứng một tiếng.

Di động trong túi không ngừng rung lên, có lẽ là ba mẹ gọi điện thoại cho tui, cũng có thể là mấy người kia nhắn tin hỏi tui trên WeChat.

Tui không rảnh lo, tui chỉ là nỗ lực trở mình, ôm lấy Yến Thâm.

157.

Xong việc, tui lười nhác nằm trên sàn nhà, không thoải mái mà duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng một phen.

“…… Không phải nói là đừng cho vào sao.”

Yến Thâm tốt tính bế tui lên: “Anh mang em đi tắm rửa.”

Sau đó chúng tui lại ở bồn tắm …… không nói cũng được, dù sao mấy người hiểu mà.

Tóm lại, bộ xương già sắp đầu ba này của tui suýt thì tan thành từng mảnh luôn.

Hắn tựa hồ có chút chưa đã thèm, còn muốn kéo tui vào phòng ngủ tiếp tục chiến đấu, tui nhịn không được hô nghỉ giữa chừng.

Tui ngồi ở trước bàn ăn, phía dưới kê đệm mềm, dùng ngón tay sờ sờ cánh hoa: “Anh chuẩn bị mấy cái này, sao không nói sớm cho em biết?”

Yến Thâm né tránh không nhìn tui: “Nói cho em biết thì còn gì ngạc nhiên nữa.”

Tui buồn cười vài tiếng, cầm đũa lên muốn dùng bữa.

Hắn lại duỗi tay ngăn cản tui: “Đừng ăn, lạnh rồi.”

Tui không để ý tới hắn, khăng khăng muốn nếm một ngụm.

Nhất định là do chính hắn làm.

Lần này bỏ nhiều muối, siêu mặn.

Yến Thâm thấy không đoạt được đũa của tui, hắn dứt khoát dọn chén đĩa, làm tui phải trừng mắt với cái bánh kem.

Tui buồn cười đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn tui, vẻ mặt khó hiểu như đang tự hỏi tui muốn làm cái gì.

Tui cũng chần chờ một lát, sau đó quỳ gối xuống giữa hai chân hắn.

Làm lơ vẻ mặt giật mình của hắn, tui liếm liếm môi, bàn tay luồn vào quần hắn nắm lấy: “Nơi này lại rất nóng nha.”

Yến Thâm lùi người ra sau, mày nhíu chặt: “Em không cần phải làm chuyện này.”

Tui vui vẻ: “Em thích, anh quản được?”

158.

Tui phát hiện sau khi gặp Yến Thâm, rất nhiều điểm mấu chốt của tui đều bị kéo thấp.

Tui híp mắt tự hỏi, tui rốt cuộc muốn tìm kiếm cái gì từ Yến Thâm.

Lòng bàn tay Yến Thâm không ngừng vuốt ve sau gáy tui, hầu kết không ngừng trượt lên xuống.

Hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng, cơ bắp chỗ bụng dưới căng chặt.

Hắn giơ tay đặt lên vai tui, muốn đẩy tui ra sau.

Nhưng tui lại đè lại hắn, ấn chặt hắn ở trên ghế.

Tui vốn nghĩ rằng tui sẽ nhổ ra, nhưng chuyện tới bước này rồi, nuốt xuống cũng dễ dàng lắm.

Một câu ‘cảm ơn chiêu đãi’ tui còn chưa kịp đùa giỡn nói ra, Yến Thâm đã túm lấy tui ôm vào lòng, ngăn lại miệng tui.

Hắn nói: “Anh yêu em.”

159.

Anh yêu em.

Câu này không khó để nói ra miệng, trước kia, ở trên giường của rất nhiều người, tui đã đều đã nói rồi.

Thời gian qua lâu, chân tình giả ý tui đều phân biệt rõ ràng.

Có vài người, tui nói những lời này chỉ là để tán tỉnh, nhưng với vài người, tui nói những lời này ra chỉ để cầu một đoạn cảm tình không có tương lai.

Tui nhìn Yến Thâm đang nhắm mắt bình ổn, trong lòng có nghi vấn.

Yến Thâm nói yêu tui, là vì cái gì đây?

Tui không phân biệt được là hắn đang tán tỉnh tui hay là thật sự xuất phát từ nội tâm mà thổ lộ với tui nữa.

Cho nên tui không trả lời hắn, tui chỉ là vuốt ve sống lưng hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tui muốn trốn tránh vấn đề này, cho nên tui cũng nhắm lại mắt.

Nhưng một khi mất đi thị giác, tui lại không thể phớt lờ nhịp tim đang kêu gào sự tồn tại của nó.

Quá nhanh.

Nó không nên nhảy nhanh như vậy.

Vì một người, một câu thổ lộ tình yêu phân không rõ thật giả, nó lập tức như trở lại hồi mười năm trước, nhiệt liệt lại chờ mong mà dùng phương thức nguyên thủy nhất để đáp lại.

160.

Tui cắm hoa vào bình, đặt bánh kem vào tủ lạnh, nằm trở về giường.

Yến Thâm ôm lấy tui từ phía sau, hắn ngủ rất nhanh, tui lại mở to mắt nhìn về một phía, thần chí tỉnh táo.

Cánh tay quấn ở trên eo rắn chắc hữu lực, ấm áp mà phủ lên da thịt tui.

Tui suy tư một lúc lâu sau, vẫn là cầm lấy di động trên tủ đầu giường, chỉnh độ sáng mờ đi.

Bỏ qua tin nhắn đang chiếm đầy màn hình, tui đổi sang tài khoản phụ.

Khung trò chuyện với cái cậu Kỷ Diễn ở lầu 19 kia rất ngắn gọn, chỉ có mỗi biểu tượng cảm xúc được phát ra khi thêm bạn tốt lẫn nhau.

Thời gian chỉ đã sắp rạng sáng 1 giờ, cũng không biết lúc này cậu ta đã ngủ chưa.

Tui hỏi cậu ta: “Làm phiền! Một người bạn của tôi hỏi tôi, gần đây hắn có chút phiền muộn, cảm thấy bản thân giống như thích một người, nhưng hắn lại không dám xác định. Tôi không có kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên muốn xin ý kiến của cậu, lúc trước cậu làm sao mà phát hiện mình thích Mạc tiên sinh vậy? ^^”

Gần như là tin tức vừa mới phát ra, trên khung chat liền biểu hiện dòng chữ “Đối phương đang đưa vào”.

Tui đợi nửa ngày, cho rằng cậu ta đang biên tập một bài diễn văn, không nghĩ tới cuối cùng lại chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn.

Kỷ Diễn: Anh nói bạn của anh, có phải là chỉ anh không đấy?

Tui:…… Không phải.

Kỷ Diễn: Bạn anh có phải tuýp người hay đa sầu đa cảm, thường hay buồn bã phiền muộn không?

Tui lập tức trả lời: Không, cậu ta rất quyết đoán, không có gì vướng bận, lần này hình như là ngoài ý muốn.

Kỷ Diễn: Ồ ~ vậy thì đơn giản rồi (~ ̄▽ ̄)~

Kỷ Diễn: Vậy anh nói với bạn của anh, lúc anh ta đang phiền muộn vì chuyện này thì đồng thời đã nói lên anh ta 99.9% là thích người kia rồi ~

Tui tắt màn hình điện thoại, bắt đầu giả chết.

***************************

Cố Thiên Tinh: Tui liền không nên hỏi, tui khẳng định tui là người trong nhóm 0.1% kia.

Kỷ Diễn: Không cần cảm tạ, hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà (~ ̄▽ ̄)~