Luân Hồi Cung Chủ

Chương 41: Trên đường thiên lý

Chia tay Hạ Cung Linh, Hàn Tử Kỳ phi thân theo con đường quanh co, rừng bụi mịt mùng, phút chốc đã ra tới dãy núi trập trùng trước Tổng đàn Chiêu Hồn hội cách khoảng hai dặm. Quả nhiên nơi đây cảnh sắc đẹp tuyệt vời mơ màng dưới bóng trăng bàng bạc.

Hàn Tử Kỳ bước vào trong một hang đá dắt con Xích Long Câu ra. Trước khi vào Tổng đàn Chiêu Hồn hội chàng đã giấu con ngựa trong hang đá này, để một mình dễ dàng đối phó với bất cứ tình thế nào xảy ra.

Hàn Tử Kỳ leo lên lưng con Xích Long Câu thong thả đi trên quan lộ dưới ánh trăng tà sắp khuất dưới rặng núi xa xa.

Vừa đi Hàn Tử Kỳ vừa nghĩ đến chuyện đã qua tại Tổng đàn Chiêu Hồn hội. Lúc biệt ly Hạ Cung Linh đã nhìn chàng bằng đôi mắt âu sầu long lanh ngấn lệ, chứng tỏ nàng đã thương yêu chàng một cách vô cùng tha thiết.

Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm :

- Hạ Cung Linh đã yêu ta tha thiết, bằng một tấm chân thành, nhưng ta đâu thể nào đáp ứng là ân tình nàng được, dù nàng cũng là một trang tuyệt thế mỹ nhân, ta không thể nào hội ước với Ngân muội, vì ta đã chiếm đoạt tiết trinh của nàng và cũng nhờ nàng mới chữa được chất kỳ dâm khủng khiếp “Vu Sơn Nhất Độ” của ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô, nàng vừa là vị hôn thê mà cũng là vị ân nhân của ta, ân tình đó ta phải đáp đền sao cho xứng đáng.

Chàng lại nhủ thầm :

- Không hiểu lúc trước sau khi chia tay tại thị trấn Sơn Đầu, nàng trở về hoàng thành dọc đường có chuyện gì bất chắc xảy ra hay không, sao lòng ta cứ mãi lo sợ, bồi hồi không một phút giây nào yên được. Nàng có mệnh hệ nào ta sẽ sống cô độc đến trọn đời giữ tròn lời thề ước trước lúc chia tay.

Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài, trong lòng bâng khuâng hơn bao giờ hết.

Rồi hình ảnh Tiểu Yến, Chu Thiên Phụng, Hạ Cung Linh, Hạng Cẩm Bình, Cung Ly Kiều, Hồng y nữ lần lượt hiện ra trong đầu óc chàng rõ rệt. Bốn nàng Tiểu Yến, Chu Thiên Phụng, Hạ Cung Linh, Hạng Cẩm Bình là các thiếu nữ thơ ngây, đài các giống như những viên ngọc lưu ly trong suốt không một vết tì, còn Cung Ly Kiều tàn ác, điêu ngoa không thể nào chấp nhận được bất cứ là loại tình gì, nhưng ả lại có tình niệm đối với chàng trong đêm quần hùng đại hội tranh đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo tại Bạch Mã sơn. Vô tình chàng đoạt được viên nội đơn bị hàng ngàn cao thủ Hắc, Bạch đuổi theo vây hãm tại vực tử thần, lúc chàng lâm nguy ả đã một mình liều thân sanh tử chống lại bọn Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng cùng hàng ngàn cao thủ, dù không thể đáp lại ân tình của ả, nhưng trọn đời không thể nào chàng quên được ân tình của ả đối với chàng.

Riêng về Hồng y nữ dù mang danh là nữ hồ ly mặt ngọc vì ả là môn đồ của Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ kỳ dâm trác tuyệt, nhưng xem ra ả đã thương yêu chàng cuồng nhiệt, vì chàng ả đã bất chấp mệnh lệnh của Điêu Nguyệt Hồ, bằng lòng rút lui khỏi Chiêu Hồn hội để tỏ tình yêu với chàng. Quả thật là một chuyện trớ trêu không sao hiểu nổi.

Hàn Tử Kỳ nhủ thầm :

- Sự tình xảy ra vừa rồi cho thấy trên chốn giang hồ hiện nay tà chánh khó phân, chánh tà lẫn lộn không sao đo lường được, ta không nên vội vã kết luận kẻ chánh người tà, phải chờ xem hành động sau cùng của bọn họ mới biết đâu là hư thực. Hàn Tử Kỳ cảm khái trong lòng khôn tả.

Lại nghĩ đến song thân, cứ theo như lời của Đảo Điên hòa thượng, hiện nay phụ thân chàng Hàn Khuất Thân hãy còn sống trên cõi đời chỉ vì một sự lỗi lầm mà thân thể bị nhân tình tàn phế, không còn mặt mũi nào trở lại Hàn sơn trang,nên tự nguyện một mình sống cô độc trọn đời trong một tuyệt động để sám hối, ăn năn chuyện lỗi lầm vừa qua, nhưng tuyệt động đó ở nơi nào Đảo Điên hòa thượng không chịu tiết lộ, chàng biết nơi đâu để tìm gặp phụ thân có mấy lời an ủi vào lo chuyện phụng dưỡng cho tròn câu hiếu đạo đối với đấng sinh thành.

Lại còn mẫu thân Tuyệt Đại Mỹ Nhân Tố Thần Phi nữa, chẳng hiểu mẫu thân chàng còn sống hay chết, hoặc đang ở tận phương trời nào, hoặc đang bị bọn ác ma giam cầm ở nơi đâu tới nay vẫn chưa tìm ra tung tích.

Hàn Tử Kỳ băn khoăn lo sợ mãi không một phút giâ nào yên. Chàng quyết tâm sẽ đi tìm mẹ dù đến tận chân trời nào xa xôi hiểm trở.

Rồi chàng nhớ đến người đàn bà cùi hủi dị kỳ, có những cử chỉ lạ lùng, khó hiểu khi gặp chàng tại cánh rừng tùng bách phía trước Hàn sơn trang.

Ả đàn bà này là ai? Tại sao ả lại mắc chứng bệnh cùi hủi lở lói, ghê tởm giống như Ngân Hà công chúa dạo nọ. Rõ ràng ả đã trúng nhằm kịch độc “Hủy Diện Độc Trùng” của Luân Hồi giáo chứ chẳng còn hoài nghi gì nữa. Ả đã có mối thù gì mà bọn chúng lại hạ độc thủ hủy hoại dung nhan của ả?

Những câu hỏi này đã ngót một trăm lần tự vấn, nhưng mãi đến nay Hàn Tử Kỳ chưa tìm ra một câu giải đáp nào cho chính xác, chàng cần phải đi tìm ả hỏi cho rõ nguyên nhân.

Lại nữa Đảo Điên hòa thượng lặp đi lặp lại mấy lần, nếu ả chết trọn đời chàng sẽ hối hận, nhưng ả là ai mà chàng phải hối hận khi ả chết đi?

Bất giác, Hàn Tử Kỳ thở dài, thúc ngựa đi nhanh hơn để quên đi những chuyện phiền toái từ nãy cứ kéo dài trong trí óc của chàng làm chàng muốn điên lên.

Hàn Tử Kỳ thúc ngựa đi mãi không hề ngừng nghỉ cho tới lúc trời sáng từ bao giờ chàng cũng không hay. Từ phương Đông mặt trời hồng ửng nhô lên. Vạn vật bừng tỉnh, hiện ra muôn màu rạng rỡ sau một giấc ngủ dài.

Đi suốt mấy ngày qua không nghỉ, Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm :

- Ta hãy tới thị trấn Liễu Châu, ăn uống rồi thuê phòng nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai lên đường tìm phụ thân cũng chẳng muộn màn gì.

Hàn Tử Kỳ thúc ngựa đi nhanh về hướng thị trấn Liễu Châu. Qua khỏi cánh rừng tới một dãy núi đồi hùng vĩ, Hàn Tử Kỳ cho ngựa đi chậm lại, ngắm xem cảnh sắc đẹp tuyệt vời buổi ban mai, từng cơn gió mát lạnh thổi qua khiến cho tâm thần chàng nhẹ nhõm, trút sạch những mối ưu tư nặng trĩu trong đêm rồi.

Vút!

Một bóng đen từ phía sau lưng người ngựa của Hàn Tử Kỳ vèo qua nháy mắt đã cách ngoài năm mươi trượng.

Hàn Tử Kỳ giật mình đưa mắt nhìn theo chiếc bóng đen chạy phía trước, bỗng kêu lên :

- Ồ, ả đàn bà cùi hủi.

Thực vậy, chiếc bóng đen kia chính là người đàn bà cùi hủi chàng đã cứu thoát chết trong tay hai tên sứ giả Luân Hồi giáo tại cánh rừng tùng bách phía trước Hàn sơn trang lúc nọ. Ả đàn bà cùi hủi chạy đi đâu có vẻ khẩn cấp như thế?

Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm :

- Ta đang muốn gặp ả, không biết phải đi về nơi đâu, chẳng ngờ ả lại xuất hiện ở nơi này, ta đuổi theo bắt ả dừng lại hỏi xem ả là tại sao Đảo Điên hòa thượng lại nói ả chết ta sẽ hối hận đến trọn đời.

Thầm nghĩ xong, Hàn Tử Kỳ kìm vào hông con Xích Long Câu phóng đi như bay đuổi theo ả đàn bà đã cách xa chàng ngoài ba trăm trượng. Thân pháp của ả xem qua cũng không vừa, nhẹ nhàng như khói như mây lướt trên quan đạo.

Đuổi theo trên ba mươi dặm đường, Hàn Tử Kỳ vẫn chưa bắt kịp ả đàn bà cùi hủi, khinh công của ả càng lúc càng nhanh, như mây bay khói tỏa.

Nhìn theo ả đàn bà cùi hủi, Hàn Tử Kỳ thầm khen :

- Khinh công ả đàn bà cùi hủi này cao thâm thuộc hàng thượng thừa, có lẽ võ công không kém, nhưng tại sao ả lại để cho hai tên sứ giả Luân Hồi giáo kia bắt được, đem hành quyết, chuyện này cũng có nguyên do gì đây chứ chẳng không.

Sắp tới thị trấn Liễu Châu, vừa qua một khúc quanh đột ngột người đàn bà cùi hủi biến mất chẳng rõ từ đằng nào không lưu lại một dấu vết.

Hàn Tử Kỳ rảo tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng ả đàn bà cùi hủi nơi đâu nữa cả.

Chàng thất vọng cho ngựa đi chậm lại tiến vào thị trấn Liễu Châu.

Hàn Tử Kỳ xuống ngựa tới khách điếm “Tứ Hải” dừng lại. Từ phía trong một tên tiểu nhị chạy ra nhìn chàng cười hóm hỉnh, rối rít :

- Công tử thuê phòng ư? Công tử thuê mấy phòng? Trên lầu còn bốn phòng sang trọng.

Công tử thuê phòng nào?

Hàn Tử Kỳ trỏ con Thiên lý câu :

- Một phòng. Ngươi hãy dắt con ngựa vô tàu cho nó ăn uống cẩn thận. Con Thiên lý mã đấy.

Chàng móc lấy nén bạc một lạng, nhét vào bàn tay tên tiểu nhị. Gã cầm nén bạc nhìn kỹ, cười hì hì :

- Công tử thật hào hoa, tiểu nhân vô cùng bái phục. Công tử hãy vào kia ăn uống, tiểu nhân dọn phòng, chốc lát đưa công tử lên.

Nói xong, tên tiểu nhị dắt con Xích Long Câu đi ra. Hàn Tử Kỳ bước vào trong thực điếm chọn chiếc bàn gần cửa sổ, ngó ra đường kéo ghế ngồi xuống.

Một gã tửu bảo chạy tới, cười toe :

- Công tử muốn dùng chi? Ở đây có đủ sơn hào hải vị, đặc biệt có mấy món thịt rừng rất ngon, có mỹ tửu và hồng đào tửu nữa.

Hàn Tử Kỳ phất tay :

- Ngươi hãy mang ra cho ta hai cân thịt rừng nấu chín, một vò hồng đào tửu, nhanh lên!

Gã tửu bảo vâng dạ chạy vào trong, chỉ một lúc sau bưng ra một chiếc mâm đặt lên bàn.

Hàn Tử Kỳ vừa ăn uống vừa nghĩ ngợi mãi về hành tung lạ kỳ của ả đàn bà cùi hủi vừa xuất hiện, rồi biến mất trên con đường dẫn tới thị trấn Liễu Châu này.

Dùng bữa xong, Hàn Tử Kỳ gọi gã tửu bảo tính tiền, bước ra khỏi thực điếm. Chợt ả đàn bà cùi hủi thoáng nhanh qua trước mặt chàng, rồi biến dạng trong một ngõ hẹp.

Hàn Tử Kỳ khẽ thầm :

- Quá lạ thật! Ả đàn bà cùi hủi này theo ta như hình với bóng vừa ở ngoài quan lộ giờ lại tới đây không hiểu với ý định gì, nhất định ta phải tìm gặp ả hỏi cho rõ nguyên do.

Hàn Tử Kỳ còn đang nghĩ ngợi, tên tiểu nhị lúc này đã chạy tới tươi cười :

- Tiểu nhân đã dọn phòng xong, thỉnh mời công tử lên phòng nghĩ ngơi. Con Thiên lý mã tiểu nhân đã cho vô tàu ăn uống rồi.

Hàn Tử Kỳ gật đầu đi theo tên tiểu nhị bước vào một căn phòng khá rộng, khoáng đảng có cửa sổ nhìn ra phía sau cánh vườn hoa đang nở.

Chàng khép cánh cửa phòng lại, thay y phục, nằm lên giường tìm một giất ngủ vì đã thức trọn đêm qua.

Nhưng hình ảnh ả đàn bà cùi hủi quái lạ kia cứ mãi lởn vởn hiện ra trong đầu óc Hàn Tử Kỳ, khiến chàng không tài nào nhắm mắt lại được.

Mãi đến khi mặt trời xế qua Hàn Tử Kỳ mỏi mòn thiếp đi trong giấc mộng.